Anh cảm thấy bước chân cũng trở nên nặng hơn, dường như Thẩm Nhất Đang kéo ngược tay anh lại, cô dừng trước một cửa hàng váy cưới mắt cứ đăm chiêu nhìn vào bộ váy cưới cùng bộ vest đen bên cạnh, chiếc váy cưới trắng lung linh và rất đẹp, đời người con gái chỉ mong một lần được khoác nó lên người và cùng người mình yêu tiến vào trong lễ đường, cô suýt bị gả cho một tên đại ác ma điên khùng cũng may là trốn thoát kịp, cô lại còn trao lần đầu cho anh ta liệu người đàn ông của cô sau này có cười chê cô hay không?
“Tiểu thư, cô thích nó sao?”
Anh thấy cô đăm chiêu nhìn chiếc váy thì dừng lại hỏi, cô không nói gì mà chỉ gật đầu.
“Tiểu thư đã có người trong lòng chưa? Người sẽ cùng cô khoác lên người bộ đồ ấy rồi tiến vào lễ đường?”
“Có rồi, nhưng tôi sợ anh ấy không thích tôi lại chê tôi, anh ấy rất xem trọng tôi và coi tôi là chủ nhân của anh ấy, tôi cũng không hiểu anh ấy nghĩ gì nữa, nhiều lúc anh ấy ngây ngô quá làm tôi cũng có lúc khó xử vô cùng.”
Câu nói của Thẩm Nhất Đang làm anh chạnh lòng, anh không nghĩ rằng cô lại có người trong lòng mà người đàn ông đó là ai? Người xem cô là chủ nhân đó người có tất cả đặc điểm đó, vậy ra anh chỉ hiểu lầm rằng cô yêu thích Gia Long, người trong lòng thật sự của cô vẫn chỉ là một ẩn số, anh bất chợt định ôm lấy cô và nói ra tất cả nhưng anh không thể làm vậy, anh biết nếu sau mọi chuyện cô biết được anh lừa dối cô bao lâu nay nhất định cô sẽ không tha thứ cho anh.
“Tiểu thư cô rất hoàn hảo người đó sẽ không chê cười cô đâu, người đó nhất định sẽ trân trọng và yêu thương cô, cô là một cô gái tốt cô sẽ tìm được người đàn ông đó thôi.”
Thẩm Nhất Đang quay đầu sang trêu đùa một câu.
“Nếu tới đó không có ai chịu lấy tôi vậy...anh có chịu lấy tôi không?”
Câu nói tưởng chừng như trêu đùa nhưng thật ra nó vừa nửa thật nửa đùa, cô chỉ mong rằng anh sẽ trả lời lại cô một cách thật lòng.
“Tiểu thư nói thật hay đùa? Tôi sợ rằng cô sẽ tìm được người đó sớm kết hôn thôi.”
Thẩm Nhất Đang quay sang đưa tay ôm lấy mặt của anh, hai mắt nhìn thẳng vào anh không để anh có cơ hội liếc mắt đi hướng khác rồi nói.
“Anh đúng là đại ngốc thật đấy nhưng tôi rất thích, hy vọng tương lai anh vẫn ở bên tôi.”
Thẩm Nhất Đang vừa nói dứt lời thì pháo hoa bay cao vút lên trời, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh kéo đi đến gần bờ hồ rồi cùng đưa mắt ngắm nhìn lên bầu trời đêm, các cặp đôi không ngần ngại mà trao cho nhau nụ hôn dưới những cơn mưa pháo hoa lấp lánh trên bầu trời kia, sự hạnh phúc hòa quyện vào nhau khiến cô cũng có chút ghen tị, cô cũng không biết từ lúc nào mà mình đã cảm mến cái anh chàng xấu xí này nữa, cô yêu anh chỉ vì tính tình ngay thẳng hiền lương ấy và có chút ngây ngô, cũng không hiểu tại sao gu của cô lại mặn mà đến vậy nữa.
Lúc này một người phụ nữ cùng người đàn ông đứng bên cạnh nắm tay nhau đi tới giương mắt nhìn lên bầu trời sau đó liền quay sang Thẩm Nhất Đang, người đó liền nhận ra cô nhưng lại tỏ ra không quen biết nắm tay của người đàn ông né tránh Thẩm Nhất Đang.
“Mình đi thôi anh.”
Người đàn ông ngạc nhiên.
“Ơ sao lại đi? Này đợi chút nào.”
Thẩm Nhất Đang quay sang thì nhìn thấy người phụ nữ đó, cô liền buông tay Lịch Bắc Dạ ra định chạy theo nhưng Lịch Bắc Dạ giữ tay cô lại, vì phía bên kia đường đang là đèn xanh, nếu cô chạy đi sẽ rất nguy hiểm, Thẩm Nhất Đang nóng lòng đến nổi muốn biết lý do tại sao người phụ nữ đó lại muốn trốn tránh cô như vậy.
“Buông tôi ra đi, tôi phải đuổi theo họ.”
Thẩm Nhất Đang như sắp khóc đến nơi, lịch Bắc Dạ giữ chặt tay cô không buông anh kéo cô lại ngăn cản.
“Không được, bà ấy tránh mặt cô như vậy mà vẫn còn muốn gặp lại sao? mà nếu muốn gì thì đợi đèn đỏ tôi và cô cùng đi.”
Thẩm Nhất Đang lòng nóng như lửa đốt, cô bắt đầu nóng giận khi bị anh giữ lại như thế, hất mạnh tay của anh một cái rồi quay lại quát lớn, có vẻ như giây phút lãng mạn vừa rồi đã nhanh chóng tiêu tùng mất rồi.
“Buông ra, mặc kệ tôi, tôi muốn gặp lại bà ấy thì đã sao dù bà ấy có trốn tránh tôi cũng phải gặp bà ấy cho bằng được, chuyện của tôi anh đừng có xen vào anh nghĩ bản thân là ai mà muốn ngăn cản tôi?”
Cô vừa nói dứt lời Lịch Bắc Dạ cảm giác như sét đánh ngang tai, anh cảm thấy bàn tay của mình nới lỏng ra không thể giữ chặt cô thêm được nữa, giây phút ngọt ngào chỉ mới chớp mắt mà cô đã thay đổi nhanh như vậy, anh buông lỏng tay cô ra để cô rời xa mình thêm một chút rồi cứ thế từ từ dần xa khuất hơn, cô băng qua đường lớn với tín hiệu đèn xanh, anh dường như chết lặng cảm thấy lạc lõng khi bản thân bị bỏ rơi như thế.
“Rốt cuộc em là con người như thế nào? Tôi cứ ngỡ mình đã hiểu được em nhưng có lẽ vì tôi quá mơ mộng rồi chăng?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT