Thẩm Nhất Đang nhìn mọi người cũng khiêng vác đồ không ngừng nghỉ trông có vẻ không thể về sớm được, cô nhất quyết không quay về mà chạy đến máy bán nước tự động mua cho anh lon nước uống.
“Uống đi, tôi sẽ đợi anh.”
“Nhưng mà...”
Thẩm Nhất Đang liền đẩy anh đi tới chỗ làm rồi xua tay, cô vẫn ngồi ở đấy chờ đợi anh cùng ra về, khi nhìn thấy cô anh dường như có thêm sức mạnh và tiếp tục công việc của mình.
Không biết đã đợi anh bao lâu nhưng cô dường như đã thấm mệt và rất buồn ngủ, Lịch Bắc Dạ thấy mình diễn như vậy cũng đủ rồi, tập thể lực cả buổi trời khiến anh cũng thấm mệt, cho đám người đó dọn dẹp mấy cái bao cát đá đó, phải diễn cái trò cực khổ như vậy làm anh khó chịu vô cùng, anh đi tới chỗ cô thì thấy cô đã ngủ từ lúc nào, cả người tựa vào tường co rút ôm lấy thân mình.
“Ngủ rồi sao?”
Nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô xoa xoa thì nhìn thấy tay của cô cô hiện đều lên các vết bầm tím và đỏ, bất giác trong lòng anh cảm thấy có chút nhói và đau lòng, nhẹ nhàng nâng niu đôi bàn tay ngọc ngà không tì vết trước đây bây giờ đã chai sần và còn nhiều vết thương như vậy.
“Khiến em vất vả nhiều rồi.”
Nhẹ hôn khẽ lên tay của cô rồi bế cô lên cho xe đưa cô về nhà, về đến nơi thì Thẩm Nhất Đang cũng bừng tỉnh dậy, nhìn thấy mình nằm trong vòng tay của ai đó thì hoảng sợ vùng vẫy kêu lên. .
truyen bac chien“Đừng đụng vào tôi, làm ơn.”
Lịch Bắc Dạ không biết tại sao cô lại có hành động như vậy nữa, anh liền đặt cô ngồi xuống giường cô sợ hãi lùi về phía sau, khóe mắt đỏ lên và như sắp khóc đến nơi, anh cũng không hiểu tại sao cô lại làm như vậy, anh tiến tới ôm cô vào lòng trấn an.
“Tiểu thư đừng sợ, là tôi đây mà.”
Có vẻ như hơi thở của cô cũng dần ổn định lại, cô ôm chầm lấy anh dụi đầu vào ngực anh khóc lớn, bao nhiêu uất ức trong ngày hôm nay đều xả ra một trận, khoảng một lúc sau cô cũng ngừng khóc.
“Tại sao tiểu thư lại như vậy?”
“Không có gì đâu, anh mệt rồi đi nghỉ ngơi đi.”
Anh gật đầu không muốn hỏi thêm nữa vì nếu cô không muốn nói anh cũng không muốn hỏi, anh định rời đi thì đột nhiên Thẩm Nhất Đang đưa tay ra kéo tay anh lại có chút run run.
“Cám ơn vì đã làm chỗ dựa cho tôi.”
“Tôi sẽ luôn bên tiểu thư mà, tiểu thư ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, Lịch Bắc Dạ cũng rời đi sớm nhưng vẫn không quên chuẩn bị bữa sáng cho cô, vẫn như thường lệ cô tan làm thì định ghé tìm anh nhưng không thấy nên đành quay về một mình, trong đêm đó cô chờ đợi anh quay trở về nhà mãi mà chẳng thấy, cơm canh cũng nguội lạnh cả, cô chống cằm rồi ngủ gục lúc nào không hay.
Cánh cửa bật mở, Lịch Bắc Dạ thở dài một hơi, vì có chuyện gấp ở công ty nên anh buộc phải quay về xử lý đến tận bây giờ. Bây giờ anh cũng đã thấm mệt rồi, nhìn thấy cô ngủ gục trên bàn thì bật cười đi tới định đỡ cô về giường thì cô liền tỉnh giấc.
“Tiểu thư sao lại đợi tôi? Không ăn trước đi?”
“Ăn cùng đi.”
Kéo Lịch Bắc Dạ ngồi xuống cùng mình, bữa cơm êm đềm chìm đắm trong sự yên tĩnh, sau khi dùng bữa xong thì Lịch Bắc Dạ giúp cô dọn dẹp mọi thứ dù trong người thấm mệt bao nhiêu, trông sắc mặt không được tốt của nh thì cô lo lắng kéo anh ngồi xuống ghế rồi dùng trán mình kiểm tra thử.
“Không nóng, nhưng nhìn anh không được khỏe, hôm nay làm nhiều lắm sao mà giờ này mới về vậy?”
“Phải chịu thôi ạ, mà tôi chuyển chỗ rồi ngày làm đây mai làm ở kia và công việc sẽ có thể nặng hơn.”
Thẩm Nhất Đang thở dài, bây giờ lao động chân tay nào cũng cực nhọc cả riêng công việc của cô khá nhẹ nhàng nên cũng đỡ phần nào.
“Cũng thiệt là làm cũng vừa vừa thôi, làm gì mà không được nghỉ ngơi vậy chứ muốn ép chết người ta sao? anh đó sau này làm vừa sức thôi để bệnh là tiêu luôn đó.”
“Không sao tuy vậy tôi cảm thấy rất vui.”
Lịch Bắc Dạ cười tươi, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô nâng niu nó.
“Tại sao?”
“Vì...tiểu thư quan tâm đến tôi, tôi rất vui và hạnh phúc lắm.”
Thẩm Nhất Đang liền quay mặt đi hướng khác khó xử, cô mím chặt môi rồi cất giọng.
“Không phải quan tâm đâu, tôi chỉ lo anh bệnh rồi mắc công đày tôi chăm sóc thôi.”
Lúc này cô cảm thấy vai của mình nặng trĩu cho đến khi nhận ra thì thấy anh đã ngủ gục lên vai của mình vì đuối sức, cô không dám nhúc nhích vì sợ sẽ làm anh tỉnh giấc, cả người cô cứng đờ ngồi im nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc của anh, cả ngày mệt mỏi như vậy chỉ mong có người ở bên cạnh như cô thôi cũng đủ rồi.
“Ngủ mau thật đấy.”
“Không biết nếu không gặp tôi bây giờ anh đang lưu lạc ở đâu nhỉ?”
“Tôi không hiểu tại sao mình có cảm giác lạ lắm, hình như là...tôi đã rung động rồi thì phải.”
Cô nhìn người đàn ông đang tựa đầu lên vai mình dịu dàng nói, nhịp tim của cô cũng đập thổn thức mỗi khi anh đến gần mình, đây là rung động thật sao?
Không hiểu sao cơn buồn ngủ cũng kéo đến, Thẩm Nhất Đang ngáp dài một hơi rồi tựa đầu vào anh cả hai cùng nương tựa nhau ngồi cùng chiếc ghế lớn đó mà say giấc nồng, anh đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy tay của Thẩm Nhất Đang rồi nở một nụ cười, anh chỉ thầm ước rằng khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi mãi như vậy.