Không khí lúc có vẻ bớt u ám hơn lúc nãy rồi, nhưng ánh mắt căm hận của Thẩm Nhất Đang vẫn dán sát vào người của Thẩm Hứa,cô không nhất thiết phải trả lời câu nói ấy của ông ta, Thẩm Hứa vẫn cố bày ra vẻ mặt van xin cô, ngay lúc nãy thì làm hùm làm hổ không được thì chuyển qua thỉnh cầu xuống nước nhỏ nhẹ, đúng là trở mặt còn hơn bánh tráng nữa.

“Thôi con cũng mệt rồi, mau lên phòng tắm rửa thay quần áo đi, ba con giận lắm đấy, người của Lịch gia cũng sắp đến mau đi thay quần áo đi con.”

Lục Diễm đi tới chạm vào vai của Thẩm Nhất Đang giọng nói nhẹ nhàng bên tai, cố tỏ ra là người tốt gì chứ, càng nhìn bà ta cô càng cảm thấy kinh tởm, người phụ nữ này không phải đơn giản như vẻ bề ngoài của bà ta, cô không nên nóng vội tfw từ chơi đùa với mẹ con nhà này một phen.

Thẩm Nhất Đang lườm Lục Diễm một cái sắc lạnh, cô ghét bị bà ta đụng chạm vào người, cô không muốn lây cái thâm độc bẩn thỉu ấy, Thẩm Nhất Đang liền hất tay của Lục Diễm mạnh ra một cái.

“Mẹ... mẹ không sao chứ?”

Lục Kỳ chạy tới đỡ lấy Lục Diễm, từ nãy đến giờ ở trên cầu thang nhìn xuống Lục Diễm đã chứng kiến được màn kịch hay diễn ra từ nãy đến giờ, khi thấy Thẩm Hứa tát một cái vào mặt của Thẩm Nhất Đang thì cô ta hả hê vô cùng, trong bụng như mở cờ.

“Mẹ không sao, hai chị em lên phòng đi, con giúp chị mình chuẩn bị quần áo đi nhé.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Nhất Đang đi ngang qua mẹ con họ, đôi mắt giáo vác khinh bỉ ra mặt. Mẹ con nhà này cũng hay thật lúc nào cũng phải diễn xuất tỏ vẻ là người tốt, làm cho Thẩm Nhất Đang cảm thấy kinh tởm chán ghét, cô phải công nhận một điều là mẹ con nhà này rất biết diễn xuất, có thể đoạt giải oscar luôn được rồi đấy.

Chuyện bản thân Thẩm Nhất Đang bị Lục Diễm chuốc thuốc vẫn chưa bị lộ ra ngoài, nếu bà ta biết được cô mây mưa với đàn ông khác trước khi kết hôn nhất định sẽ càng lớn chuyện. Chuyện đó không thể để thêm bất kỳ người thứ ba nào biết.

“Chị... thật ra mẹ chỉ muốn tốt cho chị thôi.”

Lục Kỳ thấy cô im lặng ánh mắt cứ dán lên người ngầm phán xét điều gì đó nên giở giọng ra để nói.

“Ồh, tốt cho tôi? Mẹ con cô cao thượng vậy sao? nếu như vậy sao cô không gả thay cho tôi đi?”

Lục Kỳ liền biến sắc ấp úng nói.

“Em... chẳng phải đã đính hôn với Lãnh Thiên Sơ rồi sao? chị đang nói đùa gi vậy?”

Phải rồi, Thẩm Nhất Đang quên mất chuyện đó, quyền thế của một vị tiểu thư đã bị cô ta cướp mất đến cả người bạn trai từng là thanh mai trúc mã của Thẩm Nhất Đang cũng bị cô ta cướp đi mất, đúng là đời mà! Thẩm Nhất Đang hừ lạnh một cái nhìn vẻ thảo mai của Lục Kỳ.

“Quên mất là bạn trai của tôi đã đính hôn với em gái của tôi rồi, hai người cũng xứng đôi lắm đó, đều cùng một loại người với nhau cả mà.”

Thẩm Nhất Đang nói rồi nhanh chóng đi về phòng, Lục Kỳ liền bẽn lẻn đi theo phía sau lưng của cô theo cô đi đến phòng, vừa vào trong Lục Kỳ liền đóng chặt cửa rồi bắt đầu lộ gương mặt thật của mình.

“Tỏ vẻ tiểu thư gì chứ? Cô nghĩ mình còn là công chúa của cái nhà này sao?”

Thẩm Nhất Đang quay đầu lại khoanh tay cả người tựa vào tường với vẻ mặt lạnh nhạt không để tâm đến những gì cô ta nói, đúng là ba con người này đều cùng một loại với nhau trở mặt cũng nhanh phết.

Lục Kỳ đi tới quăng bộ lễ phục xuống sàn nhà cho Thẩm Nhất Đang, muốn chứng kiến cái cảnh cô quỳ gối xuống nhặt chiếc váy đó với vẻ mặt giống như đang bố thí cho Thẩm Nhất Đang, cô ngồi xuống ghế hai tay chống cằm vẻ mặt khinh khỉnh không quan tâm.

“Cô đúng là không biết điều, còn không mau thay quần áo đi!”

“Không thích, thì sao?”

Thẩm Nhất Đang tỏ vẻ bố đời bắt chéo hai chân lên bàn, đôi lông mày nhướng lên đầy vẻ thách thức, gì chứ con bánh bèo trước mắt cô có thể bẻ nó một cái đủ gãy tay rồi, Lục Kỳ chẳng thể đấu lại Thẩm Nhất Đang nên cô ta có kiêng dè một chút.

“Mày! Mày là cái thá gì chứ? Tao chỉ nhắc nhở thế thôi còn muốn hay không thì tùy ý mày, đồ con điếm mày chẳng qua cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi, cái nhà này không ai tôn trọng mày đâu.”

Thẩm Nhất Đang đột nhiên bật cười lớn rồi đứng dậy đi tới đột ngột nắm lấy tóc của Lục Kỳ một cách đột ngột khiến cô ta la oai oái lên, Thẩm Nhất Đang liền giật mạnh tóc của cô ta về phía sau trừng mắt nói với giọng nguy hiểm.

“Quá mức chịu đựng của tao rồi đó, mày có muốn biết thế nào là tôn thế nào là ti không? tao là tôn còn mày là ti có biết không hả đồ đê tiện!”

Thẩm Nhất Đang quăng mạnh cô ta xuống sàn rồi quay về vị trí ngồi của mình với vẻ mặt nhởn nhơ như chưa từng có gì xảy ra, Lục Kỳ thở dốc tưởng chừng như vừa trở về từ cõi chết, mái tóc bị Thẩm Nhất Đang giật đến nỗi rối bù cả lên.

“Dù gì thì Tư Huệ cũng đã là của tao rồi, mày chẳng phải đang rất ghen tức đó sao? chuẩn bị tinh thần mà bị gả đi đi!”

Dù vừa bị giằng mặt cho một trận vẫn không chừa thói mồm mép của mình, Thẩm Nhất Đang đứng dậy đi tới nhặt bộ lễ phục lên rồi vắt lên vai với vẻ nghênh ngang của mình, đôi chân đạp mạnh dồn Lục Kỳ vào tường.

“Mày nhặt đôi giày rách của tao, vậy thì tao xin nhặt cái váy này của mày, chúng ta coi như hòa nhau nhỉ?”

Lục Kỳ đờ người ra hai mắt trợn tròn, mặt mày tái xanh không còn giọt máu bắt đầu suy ngẫm lại câu nói vừa rồi của Thẩm Nhất Đang, chẳng phải đang nói cô ta đi nhặt đôi giày rách đã bỏ đi của Thẩm Nhất Đang về mang lại sao? đúng là biết cách làm cho người ta tức điên lên, Thẩm Nhất Đang không xuất chiêu thôi chứ một khi cô muốn thì con nhỏ này có mười cái mạng cũng không thể đấu lại cô, Thẩm Nhất Đang nói đúng tôn chính là cô còn ti chính là cô ta, từ xưa đến giờ đâu ra cái chuyện ma mới đi ăn hiếp ma cũ như cô ta chứ, đúng là chọc giận nhằm người rồi.

“Mày nên nhớ, ai mới thực sự là chủ của cái nhà này, đừng tưởng ba tao thương mẹ con mày thì mẹ con mày có thể một bước trở thành phượng hoàng nhé, nên bớt láo lại với tao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play