Đầu dây bên kia điện thoại yên tĩnh gần một phút.

Thẩm Triệu Thành hít một ngụm khí lạnh, ông ta thấp giọng, khó tin hỏi: "Ôn Dao rốt cuộc mày đang ở đâu?! Vì sao lại ở cùng với Tần thiếu?"

Ôn Dao hơi nhếch khóe môi, treo lên ý cười: "Tôi là vệ sĩ của Thẩm Từ, đương nhiên sẽ đi theo em ấy, mà Thẩm Từ lại ở trong Tần Gia, tôi cũng ở Tần gia, có vấn đề gì sao?"

"Mày!" Thẩm Triệu Thành tức đến nỗi âm thanh cũng run rẩy, từ bỏ tranh chấp với anh, đổi thành giọng điệu nịnh nọt, "Tần... Tần Thiếu? Ngài vẫn còn ở đó chứ?"

Tần Ức ngữ khí lạnh lùng: "Lời vừa rồi, ông nghe rõ chưa?"

"Cái này... Không phải, Tần Thiếu ngài nghe tôi giải thích!" Thẩm Triệu Thành lập tức hoảng loạn, "Không...không, tôi không nghĩ nuốt riêng tiền của Tiểu Từ, tôi chỉ là... Bất đắc dĩ có việc cần dùng! Sau này có tiền sẽ trả lại cho nó không thiếu một đồng! Việc này không giống như ngài nghĩ đâu a!"

"Tiền?" Tần Ức xưa nay lạnh nhạt khóe môi lại nhếch lên độ cong bé nhỏ, sắc bén lại bức người, "Xem ra ông căn

bản không hiểu rõ con của ông rồi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chú ý em ấy, viên ngọc phỉ thúy kia trong mắt ông, chỉ là tiền?"

"Không, không phải! Tôi biết đó là mẹ nó để lại, thế nhưng...lúc mẹ nó qua đời thì nó mới có năm tuổi, một đứa bé thì biết được gì chứ! Cùng lắm...cùng lắm thì tôi tìm lại một viên ngọc giống như thế đền cho nó, ngài thấy như vậy có được không?".

"Giống như đúc?" Tần Ức tựa hồ nghe đến chuyện gì hài hước lắm, "Tôi giết ông, xong lại tìm một người giống hệt ông, đổi tên hắn thành Thẩm Triệu Thành, cho nên hắn chính là ông, hoàn toàn thay thế ông, như vậy sao?"

"Tôi...." Thẩm Triệu Thành nháy mắt nghẹn họng, ông ta biết dù bản thân có giải thích như thế nào thì hắn cũng sẽ không tin, đành phải cầu xin tha thứ, "Tôi sai rồi, Tần Thiếu, ngài nói tôi nên làm sao để đền bù, điều kiện gì tôi cũng có thể chấp nhận! Xin ngài đừng chấm dứt hiệu lực hợp đồng!"

"Không có điều kiện, " Tần Ức lạnh lùng nói, "ông chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng cho yêu cầu phá sản là được."

"Tần thiếu!" Thẩm Triệu Thành khàn cả giọng, "Ngài suy nghĩ thêm một chút!"

Tần Ức lười tốn nước bọt với ông ta, hắn nhìn Ôn Dao, ra hiệu cho anh cúp máy.

Đúng lúc này, Thẩm Triệu Thành đột nhiên giống như vò mẻ không sợ sứt rống to: "Tần Ức! Mày muốn chấm dứt hợp đồng, thì mày thu hồi tiền đi, còn có mày cũng phải trả Thẩm Từ lại cho tao!"

Nghe được câu này, Tần Ức chợt run lên, hắn nheo lại mắt, chậm rãi từ tốn nói: "Ông có thể thử xem, xem xem ông có khả năng cướp người từ tay tôi hay không."

"Tiền đương nhiên sẽ thu hồi, Thẩm Từ cũng không trả lại ông, ông không xứng làm cha của em ấy." Hắn nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, "Thẩm Từ là người của tôi, đụng đến người của tôi sẽ có kết cục gì, hi vọng trong lòng ông hiểu rõ."

Nói xong, Ôn Dao lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện.

Trong thư phòng lâm vào yên tĩnh, qua một hồi lâu, Ôn Dao mới lần nữa mở miệng: "Người của cậu? Cậu nói như vậy Thẩm Từ có đồng ý chưa?"

Tần Ức mặt không biểu tình, cầm ấm trà rót cho mình một tách trà, không lên tiếng.

Ôn Dao đang muốn nói tiếp, điện thoại lại vang lên, anh nhìn thấy màn hình hiện ba chữ "Thẩm Triệu Thành", không chút do dự mà cúp máy.

Nhưng ngay sau đó, đối phương vẫn tiếp tục gọi đến, Ôn Dao lại phải tắt máy lần nữa. Cứ như vậy tới tới lui lui ba lần, Tần Ức lạnh lùng mở miêng: “Nhận đi.”

Thẩm Triệu Thành như gấp không chờ nổi mà lên tiếng trước: “Tần Thiếu, ngài đừng ngắt máy vội! Chúng ta có thể bình tĩnh từ từ nói chuyện với nhau được không, bây giờ tới gặp ngài được không! Chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện cho rõ ràng!”

Hắn nói xong, như sợ đối phương sẽ từ chối, liền nhanh tay cúp máy.

Ôn Dao nhìn qua Tần Ức, hắn làm như vừa rồi không nghe thấy bên kia điện thoại nói gì, điều khiển xe lăn rời khỏi thư phòng.

Hắn vừa ra khỏi cửa vừa hay đụng phải bác sĩ Lục, người kia nói: “ Các cậu nói chuyện xong rồi hả? Tôi chuẩn bị về đây, tới nói với cậu một tiếng.”

Tần Ức nhíu mày: “Không phải nói anh ở lại chăm sóc Thẩm Từ sao?"

“Tôi thấy cậu ấy không sao, nên để Thẩm Từ về phòng ngủ rồi.”

Tần Ức không nói gì, để quản gia tiễn anh ta về, mình thì quay về phòng ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trời cũng đã muộn, cơn đau thần kinh lại muốn tái phát, hắn rửa mặt qua loa xong xuôi liền lên giường.

Trong phòng không bật đèn, hắn cũng lười mở, vừa nằm xuống giường liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc áp sát phía sau lưng, cơ thể ấm áp của thiếu niên nằm cạnh, ôm chặt eo hắn.

Cơ thể Tần Ức cứng đờ, có chút không ngờ được nói: “Sao cậu lại ở đây, không phải đã ngủ ở phòng kia sao?”

“Đây không tính là phòng của em sao ạ?” .

||||| Truyện đề cử: Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang |||||

Thẩm Từ áp mặt mình vào lưng hắn, lưng của nam nhân này áp vào cũng không dễ chịu gì cho cam, nhưng bù lại nó vừa to vừa rộng, “Ca ca, anh đừng đuổi em đi có được không?”

Giọng cậu hơi ồm ồm, dính người người hơn bình thường, chút khó chịu còn sót lại trong lòng Tần Ức nháy mắt tan biến, chỉ xem như tâm tình cậu không tốt đang cần người an ủi: “Được.”

Thẩm Từ được hắn cho phép liền ôm người không chịu buông, giọng cậu rất nhỏ, tựa như đang nói với hắn, lại giống như tự nói cho chính mình nghe: “Em đến muộn, nên anh mới chịu nhiều khổ cực như vậy.”

“Cái gì?” Tần Ức không nghe rõ liền hỏi lại, “Cậu không khoẻ sao?”

“Không có,” Thẩm Từ buông hắn ra, rướn người lên phía trước thăm dò, “Em xoa bóp cho anh nha?”

Tần Ức vội ngăn cậu lại: “Hôm nay không cần đâu, không phải cậu đang không khoẻ sao, đừng làm mấy việc tiêu hao sức lực này nữa.”

“Em không có sao, anh xem, em bây giờ có tràn đầy sức sống không?” Giống như để chứng minh cơ thể mình rất tốt, nên Thẩm Từ bước xuống giường, nhún nhảy hai cái cho hắn xem, muốn dùng tình để đồng cảm, nói lý để đối phương hiểu, “Xoa bóp này thì phải kiên trì, không thể lười biếng nha, cũng giống như luyện đàn vậy đó, một ngày không luyện sẽ thấy ngượng tay, không xoa bóp một ngày, cơ thể anh sẽ thấy không quen, mà không quen thì thần kinh sẽ đau nhức — thế thì chẳng phải công sức lâu nay đều uổng phí hết ư?”

Tần Ức muốn nói với cậu rằng “Xoa bóp cũng không thể ngăn cơn đau thần kinh”, nhưng nghe giọng cậu vừa nghiên túc lại tràn đầy mong chờ như vậy, cuối cùng cũng không nhẫn tâm nói ra.

Thẩm Từ muốn tìm một chỗ để ngồi, lại lười đi lấy cái ghế xa tít tắp kia, nên dứt khoát kéo xe lăn ở gần đó tới sát bên giường: “Em mượn ngồi chút nha?”

"Ừm."

Thẩm Từ chưa từng dùng xe lăn cao cấp chạy bằng điện như này, nhịn không được ngồi lên thoả sức cảm nhận, còn hào phóng khen một câu: “Thoải mái ghê.”

Cậu cúi người bắt đầu xoa bóp hai chân cho hắn, rồi bỗng cầm mắt cá chân của Tần Ức ước lượng: “Sao em cảm thấy cổ chân anh rất nhỏ ấy.... Ca ca bình thường anh cũng phải tự vận động đôi chút, nếu không cơ sẽ bị teo lại mất.”

“Thẩm Từ” Tần Ức không biết là vô tình hay cố ý mà chuyển hướng trọng tâm sang chuyện khác, “Cha của cậu tới đây rồi.”

“Ông ta tới đây làm gì? Lấy đồ của em xong bây giờ tới để xin em tha thứ cho ổng sao?”

“Khả năng giống như cậu nói” Tần Ức rũ mắt “Cậu có muốn xuống nhà gặp ông ta không?”

Thẩm Từ kiên quyết cự tuyệt: “Không gặp, em chỉ muốn lấy lại đồ của mình thôi, không muốn gặp ông ta—sao anh lại đồng ý cho ổng tới đây thế?”

“Tôi không đồng ý, là ông ta tự muốn đến, tôi cũng tính không cho Thẩm Triệu Thành vào,” Tần Ức hơi mím môi, “Nếu như... Tôi nói tôi giải trừ hợp đồng với ông ta, cậu có giận không?”

Thẩm Từ hơi sững sờ, bỗng khẩn trương lên: "Chấm dứt hợp đồng ư? Vậy anh sẽ đưa em về lại Thẩm gia sao ạ?”

Tần Ức vốn đang lo cậu sẽ tức giận VÌ chuyện mình tự ý thu hồi tiền đầu tư, nghe cậu nói vậy mới biết Thẩm Từ vốn không để ý đến việc đó, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Đương nhiên sẽ không, Tần Gia là nhà của cậu, nếu như không muốn quay về cùng cha cậu, thì có thể không cần phải về cũng được.”

Thẩm Từ đã sớm muốn cắt đứt với người cha cặn bã của nguyên chủ, quả quyết nói: “Được.”

Cậu xoa bóp hai chân Tần Ức xong liền một mạch leo lên giường, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả thật thấy có người đứng dưới đèn đường trước cổng lớn, mặc dù khoảng cách ở xa không thể nhìn rõ mặt, song nếu không nhầm thì người kia chắc hẳn là Thẩm Triệu Thành.

Không có sự cho phép của hắn, trong nhà sẽ không ai mở cửa cho ông ta.

“Da mặt cũng dày ghê nha, còn dám tìm đến đây” Thẩm Từ thuận tay kéo rèm cửa lại, “Để ổng ở ngoài đó ngồi đếm máu với muỗi đi, chúng ta đi ngủ thôi.”

Cậu nói xong thì leo thẳng lên người Tần Ức, hắn bị cậu ép nằm bẹp trên giường, bất đắc dĩ nói: “Cậu hôm nay làm sao thế, sao cứ dính sát tôi như vậy chứ?”

“Không có sao hết á, chỉ là muốn ngủ chung với anh thôi hà.” Thẩm Từ nằm sấp trên người Tần Ức, đặt cằm ở ngực hắn, ngón tay nhẹ nhàng gạt mở vạt áo, chạm nhẹ vào vết sẹo màu trắng trước ngực.

Bác sĩ Lục nói, mẹ Tần Ức đã từng cầm dao đâm hắn...là ở chỗ này ư?

Lúc trước cậu luôn thắc mắc rốt cuộc là vật gì mới làm ra được vết thương như vậy, bây giờ đã rõ, nhìn rất giống dấu dao đâm.

Tần Ức lập tức cảnh giác, chặn tay cậu lại: "Lục Hành đã nói những gì với cậu rồi?"

“Hửm" Không có gì." Thẩm Từ lăn xuống khỏi người hắn, kéo chăn qua đắp kín hai người, bỗng cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đối phương.

Tần Ức đã khá mệt mỏi, môi cũng tái nhợt thêm mấy phần, hắn nghi hoặc mặt đối mặt với Thẩm Từ: “Sao cứ nhìn tôi mãi vậy?”

Thẩm Từ mở to mắt nhìn nhìn: “Anh có cảm thấy chúng ta cứ nằm như này có phải là rất nhàm chán không, ừm, phải mần chút gì đó... Phải làm mấy việc nên làm giữa hai vị hôn phu với nhau ấy?”

"Tỉ như?"

"Như là...hôn anh?”

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Thẩm Từ: Muốn ngủ chung với ca ca!

Tần Ức:.... Tới bến luôn em êi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play