Editor: Hoa Hạ

Trong võ Taekwondo, lấy màu sắc đai lưng phân chia đẳng cấp, phân biệt là 'Trắng, vàng, xanh, đỏ, đen'. Trong đó, đai đen cao nhất, đai trắng thấp nhất, đai đen lại chia làm chín đẳng. Thất đẳng trở lên được gọi là Võ sư, nhị đẳng đã có thể mở võ quán thu nhận đồ đệ.

Mà đai trắng trong Taekwondo là cấp bậc thấp nhất, đại diện cho người không biết gì về Taekwondo, ngay cả người mới cũng không bằng.

"Cát Tinh Vũ sao lại khiêu chiến một đai trắng chứ?"

"Đúng đó, cậu ta đai xanh đấu với đai trắng, không phải nhẹ nhàng nghiền ép sao?"

"Lẽ nào học sinh chuyển trường kia chọc tới Cát Tinh Vũ?"

Rất nhiều người đều không hiểu được. Học sinh Thường Thanh Đằng trung học phần lớn ở tiểu học đã tham gia lớp huấn luyện Taekwondo lúc nghỉ hè, hoặc nhiều hoặc ít đều có đẳng cấp, tuy không không tới cấp độ đai đen. Nhưng đai xanh, đai vàng không hề ít. Đai trắng như Trần Phàm, là thuộc về phần độc nhất vô nhị.

Dù là học đệ học muội bàng quan nhất cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Chỉ những người biết nội tình, chứng kiến một màn lúc giữa trưa thì cười rộ lên khi người khác gặp họa. So với Trần Phàm mới chuyển tới hơn nữa tháng, bọn họ đương càng ủng hộ Cát Tinh Vũ.

Huấn luyện viên nhíu nhíu mày nói:

"Em thật sự muốn khiêu chiến với bạn đai trắng này?"

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Trần Phàm:

"Bởi vì em đai trắng, bạn ấy đai xanh, đẳng cấp hai em quá chênh lệch, em có quyền từ chối".

Cát Tinh Vũ nóng lòng muốn thử nhìn Trần Phàm, khiêu khích nói:

"Tiểu tử, buổi trưa không phải rất vênh váo sao? Bây giờ không dám hả?"

Tư Nghênh Hạ thấy thế khẽ nhíu mày, vừa định lên ngăn cản, bị Thường Văn ở bên cạnh kéo lại.

"Tôi không biết Taekwondo". Trần Phàm lắc lắc đầu.

"Không việc gì, cứ tùy ý dùng cái gì tôi tiếp cái đó". Cát Tinh Vũ tràn đầy tự tin.

"Ồ?" Trần Phàm tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn. "Nói như vậy, cậu nhất định phải đấu?"

"Sao vậy, sợ à?"

Cát Tinh Vũ dùng ngón tay chỉ chỉ ngực hắn, gằn từng chữ một.

"Sợ rồi thì sau này đừng có mạnh miệng, nên thành thật một chút! Trung học Thường Thanh Đằng này, không phải chổ cho huyện thành nho nhỏ đến để làm mưa làm gió".

Trần Phàm cười lạnh một tiếng nói: "Tôi là sợ cậu không đủ để tôi đánh".

"Tôi không đủ cậu đánh?" Cát Tinh Vũ quả thực hoài nghi mình nghe lầm.

Hắn xoay người lại, lớn tiếng nói với người chung quanh nói: "Tiểu tử này nói ta không đủ hắn đánh, các cậu có buồn cười không?"

Cát Tinh Vũ vừa nói xong, nhất thời mọi người đồng loạt ồ lên.

"Cậu ta nói Cát Tinh Vũ không phải là đối thủ, thật quá ngông cuồng".

"Cát Tinh Vũ là đệ nhị cao thủ của lớp, trừ Tư Nghênh Hạ, ai dám nói thắng được cậu ấy?"

"Người ta không chừng là cao thủ võ lâm ở ẩn đó? Ha ha!"

Người xung quanh thấy có trò hay xem, nghe xong, tức khắc dồn dập vây lại xem.

Không ít người khi trước đối với Trần Phàm còn ôm có một ít thương hại. Dù sao từ hình thể so sánh. Cát Tinh Vũ thân cao một mét chín mấy, Trần Phàm mới mét bảy mấy, vừa nhìn đã rơi ở thế yếu một phương. Lại đai xanh đấu với đai trắng, mọi người đương nhiên sẽ đồng tình với Trần Phàm.

Kết quả, Trần Phàm vừa nói câu này, rất nhiều người cảm thấy hắn có chút không biết trời cao đất rộng.

Từng luyện qua Taekwondo đều biết, đẳng cấp tuy rằng không phải chân lý. Nhưng đai trắng so với đai xanh đã rất chênh lệch, huống hồ hai người hình thể càng khác biệt to lớn. Trừ phi Trần Phàm từng luyện qua công phu, hơn nữa vô cùng tinh thâm, bằng không sao có khả năng là đối thủ Cát Tinh Vũ.

"Đến đây, xem ca ca chỉnh cậu ra sao". Cát Tinh Vũ nhìn Trần Phàm ngoắc ngoắc tay, khiêu khích nói.

Hắn bày tư thế tiêu chuẩn của Taekwondo, sau đó bay lên xoay người chuyển sường tung cước vào không trung. Uy thế hừng hực, làm không nữ sinh bị dọa sắc mặt trắng bệch.

Hắn sau khi đá xong, còn nhìn về phía Trần Phàm, vốn muốn cho tiểu tử này biết sự chênh lệch của hai người ra sao.

Không nghĩ tới Trần Phàm lại xem thường cười lạnh một tiếng:

"Khoa chân múa tay".

Câu nói này vừa ra, không chỉ có Cát Tinh Vũ hoàn toàn biến sắc, Huấn luyện viên Ngô bên cạnh, cả Tư Nghênh Hạ nữa sắc mặt đều trầm xuống. Nhân gia ra chiêu Taekwondo mà nói nhân gia 'Khoa chân múa tay', trào phúng không chỉ mỗi Cát Tinh Vũ, mà là liên lụy đến toàn bộ môn Taekwondo.

Khán giả xung quanh đối với Trần Phàm lòng thông cảm đã triệt để mất đi.

Người quý ở chỗ tự mình biết mình, đến nước này vẫn vịt chết còn mạnh miệng, chỉ làm người khác xem thường.

"Lên đi, cho cậu ta biết thế nào là màu sắc". Có người ở dưới đài không cam lòng kêu lên.

"Tiểu tử, cậu muốn chết"

Cát Tinh Vũ phẩn nộ quát một tiếng sau đó vọt lên.

Thân thủ của hắn so với người bình thường mà nói, xác thực vô cùng ác liệt, bất kể là phi đạp hay đá chéo đều rất mạnh mẽ. Nếu như đá trúng vào đầu, dễ dàng dẫn đến hôn mê.

Nhưng ở trong mắt Trần Phàm, không cần nói Ngụy Tử Khanh, dù là A Bưu thủ hạ của Chu Thiên Hào đều mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu.

Trần Phàm chắp hai tay sau lưng, nhìn hắn lăng không xoay người đá chéo chân nhấc lên cao, phi thẳng đầu mình.

Thấy đối phương xuất chiêu hiểm, không khỏi 'hừ' lạnh một tiếng, đột nhiên một chân nhấc cao lên, giống như cự phủ nghìn cân đánh xuống.

Cát Tinh Vũ kinh hãi, hai tay bản năng đỡ ở trước người, kết quả 'ầm ầm' bị đánh ngã, cả người nằm rạp trên mặt đất bởi một cước đạp này của Trần Phàm.

Cũng mai mặt đất có trải đệm mềm, nếu không lần này, hắn phải nằm trên giường bệnh nửa năm là ít.

"Thắng?"

Trên sân mọi người mở to mắt.

Tưởng Đàm Thu suýt chút nữa đem con ngươi trừng rớt ra ngoài.

Hắn cho rằng Trần Phàm sẽ bị Cát Tinh Vũ bạo ngược. Kết quả, Trần Phàm nhẹ nhàng một cước đem Cát Tinh Vũ đánh ngã?

"Cát Tinh Vũ quá yếu, tiểu tử kia cũng không thu thập được".

"Xem ra học sinh mới chuyển trường không phải khoác lác, cậu ta đúng là có chút tài năng".

Người ở dưới nghị luận sôi nổi, số ít người phải nhìn Trần Phàm bằng ánh mắt khác.

Mọi người vốn cho hắn là vịt con chết còn cứng miệng, nhưng Cát Tinh Vũ đã thất bại, xem ra hắn vẫn có chút thực lực.

Thường Văn hơi thay đổi sắc mặt.

Không nghĩ tới Trần Phàm thắng, hơn nữa còn thắng nhẹ nhàng như thế.

"Cát Tinh Vũ khi trước thổi mình mạnh ra sao, kết quả một cước cũng không chịu nổi, còn không thấy ngại nói là đệ nhị cao thủ của lớp?" Thường Văn thầm hận.

Chỉ có Tư Nghênh Hạ hơi nhướng mày.

Hắn đi tới nhìn Cát Tinh Vũ một chút, thấy không có gì đáng lo, chỉ là ngất đi, mới quay đầu nhìn Trần Phàm chằm chằm nói:

"Đều là bạn học, sao cậu lại nặng tay như thế?"

"Trước tiên không nói cậu ta chủ động khiêu khích. Chỉ cần mấy cái đá kia, nếu như tôi bị trúng chiêu cậu nghĩ hậu quả sẽ ra sao?" Trần Phàm lạnh nhạt nói.

Tư Nghênh Hạ nghe thế ngẩng người.

Người bình thường xoay người đá chéo nếu như trúng đầu, cường độ để tạo thành tổn thương sẽ thấp. Mà Cát Tinh Vũ cao hơn một mét chín, nặng hơn 200 cân, một cước toàn lực đá trúng đầu, rất có khả năng gây chấn động não.

Nghiêm chỉnh mà nói Trần Phàm vẫn tính là hạ thủ lưu tình.

Nhưng Cát Tinh Vũ chung quy là bạn tốt của hắn, hai người đồng thời tham gia đội bóng, lần này lại là vì Thường Văn ra mặt.

Nghĩ tới đây, Tư Nghênh Hạ đứng lên nói:

"Cậu có thực lực như vậy, tôi muốn khiêu chiến với cậu?"

Thường Văn nhất thời sắc mặt thay đổi, xông lại muốn can ngăn, bị Tư Nghênh Hạ phất tay ngăn cản.

Một cước kia của Trần Phàm quả thực kinh diễm, bất kể là tốc độ hay sức mạnh đều không giống người bình thường đánh nhau, tất nhiên là người luyện võ.

Nhưng Tư Nghênh Hạ đối với mình vẫn có lòng tin.

Hắn lúc còn nhỏ, lần đầu thấy cao thủ Taekwondo trên ti vi rất soái liền sai mê môn thể thao vận động này, đến giờ đã khổ luyện mười mấy năm. Tuy vẫn đai đỏ, nhưng là do hắn chả muốn thi sát hạch mà thôi. Luận thực lực thật sự, đai đen nhị đẳng như huấn luyện viên Ngô cũng không phải đối thủ của hắn, toàn bộ trường học, cũng chỉ quán chủ Taekwondo quán mới có thể hơi trên hắn một bậc mà thôi.

"Cậu còn muốn đấu cùng tôi?" Trần Phàm híp híp mắt hỏi.

Sau khi nhìn thấy hắn một cước của hắn, Tư Nghênh Hạ còn dám đứng ra, như vậy biểu hiện khi trước không phải là thực lực chân chính của cậu ta.

"Cậu phải biết, một khi đã đánh, tôi không thể thu tay lại". Trần Phàm lạnh nhạt nói.

"Hừ, cậu thật sự coi mình có thể đấu được Nghênh Hạ nhà chúng ta à"

Trần Phàm lời này vừa nói, phía dưới có người bất mãn, một nữ sinh trong lớp 'hừ' một tiếng nói.

"Đúng đó, vừa nãy một cước cũng không thấy có bao nhiêu lợi hại, cũng là tốc độ nhanh chút, sức mạnh lớn chút mà thôi. Nghênh Hạ nhà chúng ta từng được cao thủ đai đen đánh giá rất cao". Một cô bé khác tiếp nhận miệng nói.

Nữ sinh trong lớp, có ít nhất một nửa là ngưỡng mộ Tư Nghênh Hạ. Trần Phàm nói lời kia, trong nháy mắt chọc vào tổ ong vò vẽ.

Trần Phàm nghe vậy, cũng dở khóc dở cười.

Những cô bé này đối với đấu võ, vật lộn kỳ thực chỉ hiểu biết nửa vời, cũng là người thường đi xem náo nhiệt. Các cô nàng cho rằng sức mạnh lớn, tốc độ nhanh cũng không có cái gì ghê gớm. Nhưng lại không biết đây mới là 'Chân lý' đánh nhau. Tôi sức mạnh lớn hơn cậu nhiều lắm, tốc độ nhanh hơn cậu nhiều lắm, tôi còn cần cùng cậu chơi chơi đùa đùa cái gì gọi là kỹ thuật sao? Giống như người trưởng thành đánh nhau với trẻ nhỏ, mặc bé con muôn ngàn quyền pháp, vạn loại võ thuật, tôi một quyền đánh tới, tức khắc đem bé con đánh ngã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play