Cửa thang máy đóng lại, Bạc Hàn Xuyên từ phía sau ôm lấy cô.
Thẩm Ngân Tinh bị dọa vội vàng quay đầu lại nhìn anh: “Anh sao vậy?”
“Em thích trẻ con vậy sao?”
Thẩm Ngân Tinh đỏ mặt, cúi đầu vuốt lấy tóc sau tai: “Cũng được mà, trẻ con đáng yêu.”
Bạc Hàn Xuyên suy nghĩ một lúc: “Anh cảm thấy, con của chúng ta càng đáng yêu hơn.”
Dựa vào lồ ng ngực ấm áp của Bạc Hàn Xuyên, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên sau tai, mặt Thẩm Ngân Tinh đỏ bừng đến tận mang tai.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Thẩm Ngân Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay người hôn lên cằm của Bạc Hàn Xuyên, mỉm cười và nói một tiếng “Ngủ ngon” rồi nhanh chóng đi ra thang máy.
Bạc Hàn Xuyên cũng không làm khó cô nữa, cẩn thận tính toán, hôm nay anh cũng được lợi không ít.
Không thể được đằng chân lân đằng đầu.
Thẩm Ngân Tinh vào nhà, tắm rửa xong, nằm lên giường, liền gọi điện cho Sở Diệc…
…
Phòng hội nghị Tinh Thần Quốc Tế.
Trong phòng hội nghị cực lớn, cách trang trí đơn giản mà sang trọng.
Chín giờ sáng, trên bàn hội nghị chật kín người, bầu không khí hơi trầm mặc.
Cánh cửa phòng họp đột nhiên sớm mở ra, Thẩm Ngân Tinh mặc một bộ đồ công sở màu kem, bộ đồ thắt eo ôm lấy vòng eo thon thả của cô, chiếc váy cùng màu dài đến đầu gối ôm lấy đôi chân thon thả và thẳng tắp của cô.
Cô đi giày cao gót, ngẩng đầu sải bước vào phòng họp.
Bước đi của cô rất chắc, tiếng giày cao gót lần lượt chạm vào sàn nhà như gõ vào tim mọi người.
Mọi người bất giác đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn theo Thẩm Ngân Tinh cho đến khi cô ngồi xuống bàn dài.
Thẩm Ngân Tinh ngồi ở ghế chính, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh quét qua đám người, rồi thờ ơ thu mắt lại.
“Cảm ơn mọi người có thể cùng đồng hành với Tinh Thần Quốc Tế cho tới hiện tại…”
Giọng nhẹ nhàng của Thẩm Ngân Tinh từ từ vang lên, chỉ một câu nói đã khiến tất cả mọi người có mặt đều hoảng sợ, giọng điệu này nghe có vẻ không ổn.
“Cuộc họp hôm nay, chủ yếu là tuyên bố một chuyện liên quan đến phương hướng kinh doanh trong tương lai của Tinh Thần Quốc Tế ……”
Thẩm Ngân Tinh hơi dừng lại, mọi người đều nhìn chăm chú vào cô, không dám phát ra tiếng.
Phương hướng kinh doanh?
Sao vậy?
Đây là muốn tuyên bố phá sản hay là bị công ty khác thu mua rồi?
Thấy ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi của mọi người, Thẩm Ngân Tinh mới nhàn nhạt lên tiếng:
“Sau này công ty sẽ không chấp nhận các hợp đồng và các tranh chấp quan hệ công chúng cho các công ty khác.”
Mọi người nghi ngờ, vậy bọn họ phải làm gì đây?
Công việc của bọn họ vốn là giúp giải quyết vấn đề xã giao cho công ty khác, không nhận xã giao cho công ty khác thì sau này bọn họ uống gió Tây Bắc sống sao?
“Vậy xin hỏi tổng giám đốc Thẩm, sau này chúng ta làm gì đây?”
“Chỉ nhận xã giao cho người nổi tiếng!”
Lời nói của Thẩm Ngân Tinh như tiếng búa gõ, không cho phéo mọi người chen vào.
Mọi người xì xào bàn tán.
“Nói cách khác, công ty từ nhận xã giao trở thành một công ty quản lý, chỉ ký hợp đồng với các nghệ sĩ, không loại trừ việc chính tay đào tạo ra nghệ sĩ.”
Giải thích rõ ràng như vậy hoàn toàn khiến cho cả phòng họp ồn ào.
“Về phương diện đưa công ty vào hoạt động thì cơ bản giống với mô hình hoạt động trước đây của chúng ta, nhưng tài nguyên, và quan hệ cần phải mạnh! Chúng ta từng có quan hệ xã giao rộng rãi.
Tuy có liên quan tới giới giải trí, nhưng không so được với những công ty giải trí kia.
Bây giờ đột nhiên giảm bớt phạm vi kinh doanh, công ty phải có dậm chân một thời gian! Chuyện này tất có tổn thất, tổng giám đốc Thẩm, cô xem ......”
“Tôi đã nghĩ rất kĩ.
Còn về nhân viên công ty, người bằng lòng ở lại, tôi sẽ sắp xếp đào tạo.
Người không bằng lòng ở lại, tôi không ép, làm phiền truyền đạt lại như vậy.”
Thấy cả phòng họp vang lên tiếng không tán thành, mắt Thẩm Ngân Tinh hơi nheo lại.