Thấy vẻ mặt vừa lãnh đạm vừa nghiêm túc của Thẩm Ngân Tinh, yếu hầu của Tô Vũ gian nan động đậy.
“Em nói… thích anh ta?”
Nhiều năm như vậy, anh ta hình như chưa từng nghe Thẩm Ngân Tinh nói với anh ta những lời này.
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì thêm, cũng không muốn tiếp tục dây dưa cùng anh ta.
“Là ai? Là người đàn ông trong xe đó sao?”
Tô Vũ giống như muốn dây dưa tới cùng nhất định phải hỏi cho ra lẽ mới thôi.
“Anh ấy là ai không liên quan tới anh, anh cũng không có tư cách để biết về anh ấy.”
Thẩm Ngân Tinh cũng không muốn nói nhiều với anh ta, vòng qua anh ta, trực tiếp mở cửa lên xe.
Tô Vũ ngây người đứng yên tại chỗ một lúc, mãi cho tới khi xe lướt ngang qua người anh ta.

Anh ta mới đột nhiên phản ứng lại, đột nhiên quay đầu lại nhưng chỉ thấy sườn mặt của người đàn ông ngồi trên ghế lái chính.
Anh dường như đang nhìn anh ta, nhưng chẳng qua lúc anh ta quay đầu thì đúng lúc anh cũng quay đầu đi thôi.
Tuy vẫn không biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai, nhưng Tô Vũ lại cảm nhận rõ ràng, khí chất của người đàn ông đó không phải bình thường.
Là người đàn ông anh ta gặp tại trung tâm thương mại tối qua.
Nhưng anh rốt cuộc là ai?
Vào nhà họ Thẩm, bầu không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề.
Tô Vũ biết bọn họ không vui vì Thẩm Ngân Tinh, trong lòng anh ta càng hậm hực.
Cũng không hỏi gì nhiều, chỉ tạm biệt rồi một mình lái xe rời khỏi nhà họ Thẩm.
Lúc Thẩm Tư Duệ tiễn Tô Vũ rời khỏi, thấy biểu cảm của anh ta không đúng, cô ta bất an hỏi anh ta và Thẩm Ngân Tinh đã nói chuyện gì.

Kết quả Tô Vũ chỉ lắc đầu, sau đó kêu cô ta đi nghỉ ngơi sớm rồi anh ta rời đi.
Thẩm Tư Duệ lo lắng quay lại phòng khách, sắc mặt của ba người lớn trong nhà cũng không tốt.
So sánh thì sắc mặt của Dương Lan Hương tệ nhất.
“Mẹ à, chúng ta… thật sự phải đưa công ty và cửa hàng cho Ngân Tinh sao?”

Bà ta nói rồi nhìn sang Thẩm Minh Quốc, muốn ông ta nói vài câu.
Mà Thẩm Tư Duệ vừa nghe vậy thì nheo mắt lại.
Hôm nay kêu cô về bàn bạc chuyện của Tinh Thần Quốc Tế, tại sao lại nhắc tới chuyện công ty và cửa hàng?
Cô ta nhíu mày nhìn Khương Huệ Vân, lại thấy sắc mặt bà ta u ám: “Không thể được! Công ty và cửa hàng của chúng ta đều là sau khi người phụ nữ đó gả vào nhà họ Thẩm mới thành lập! Sau khi chết đương nhiên là sản nghiệp của nhà họ Thẩm! Của hồi môn? Con bé nghĩ thật hay!”

Dương Lan Hương mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn thận trọng hỏi: “Nhưng lúc nãy những gì Thẩm Ngân Tinh nói, Chị… Cơ đã để lại văn kiện cho luật sư.

Một khi Ngân Tinh kết hôn, công ty và cửa hàng sẽ tự động được chuyển sang tên của con bé.

Chuyện này…”
Khương Huệ Vân mím môi, nghĩ tới vấn đề này, đúng là khó giải quyết, bà ta không nhịn được xoa xoa lông mày.
Sau khi cân nhắc một lúc, bà ta chậm rãi nói: “Con bé sẽ không kết hôn sớm như vậy, trước khi con bé kết hôn thì phải tìm người dàn xếp với người luật sư đó.”
Nhiều năm như vậy, từ sau khi người phụ nữ đó chết, bà ta đương nhiên coi như những thứ đó là sản nghiệp của nhà họ Thẩm.

Nhưng thật không ngờ, bà lại để chiêu như vậy.
Nghe thấy Khưng Huệ Vân nói vậy, sắc mặt của Dương Lan Hương và Thẩm Tư Duệ mới từ từ dịu lại.
Thật ra những chuyện này, bọn họ tốn chút công sức và tiền bạc cũng có thể giải quyết.

Nhưng sau khi làm xong, cũng khó giải thích với người trong nhà.
Bây giờ có bà cụ chống lưng, vậy bọn họ làm cái gì cũng có tự tin.
Tinh Thần Quốc Tế còn không thể giữ được, mà còn muốn những thứ khác đúng là nằm mơ mà.

Bạc Hàn Xuyên lái xe rất nhanh, không bao lâu đã tới Đế Hào Hoa Đình.
Xe từ từ dừng lại, sau khi tắt máy thì đèn trong buồng lái cũng tắt.
Thẩm Ngân Tinh ngạc nhiên với tốc độ lái nhanh của anh, vừa quay đầu định hỏi anh thì đã nghe thấy một tiếng “cạch” giòn tan.
Là tiếng đai an toàn của cô được mở ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play