"Em có chịu thôi đi không?"
Trịnh Ngân Tinh nhướn mày, tiếp theo là một giọng nữ quen thuộc.
"Em không thôi.
Cố Trạch Thiên, anh không cảm thấy mình quá đáng à? Anh cố tình để Thẩm Tư Duệ tạo couple với anh, cố tình giấu diếm mối quan hệ của chúng ta.
Anh nói là để nhanh nổi tiếng, em tin anh lần thứ nhất thứ hai, rồi lại tin lần thứ ba thứ tư, nhưng không phải lần nào cũng có thể tin anh! Hôm nay cô ta bị uất ức, anh không quan tâm chuyện gì đã vội vàng giúp cô ta trút giận? Còn kéo cả người vô tội vào..."
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bọn anh là bạn học!" Cố Trạch Thiên đã cố đè thấp giọng nhưng tiếng gầm lúc nãy cũng làm Thẩm Ngân Tinh sửng sốt.
"Anh đừng coi em là con ngốc!" Giọng nói của Bùi Hạ Giao đột nhiên đanh lại: "Anh đừng tưởng em không biết chuyện lúc anh được xác nhận đóng vai nam thứ trong ‘Độ Tiên’ thì anh còn bỏ vốn thêm ba trăm tỉ để cho Thẩm Tư Duệ vào đoàn phim luôn!"
"Em điều tra anh?"
"Hừ, anh vẫn còn nhớ mình có một bộ phim chuẩn bị bấm máy à? Đừng nói ba trăm tỉ, ba chục tỉ, ba tỉ đối với chúng ta cũng là một con số không nhỏ.
Chúng ta chuẩn bị ròng rã suốt hai năm, bây giờ anh lại đột nhiên chi ra ba trăm tỉ để mua một vai diễn cho Thẩm Tư Duệ!"
"Cố Trạch Thiên, anh làm nhiều hơn nữa thì cũng có ích lợi gì? Cô ta chỉ lợi dụng anh thôi! Vị hôn phu của cô ta không có tiền sao? Là Tổng giám đốc Tô Thị, chẳng lẽ Tô Vũ lại không bỏ ra được ba trăm tỉ à? Chỉ là bởi vì cô ta coi tiền như rác..."
"Im đi! Bùi Hạ Giao, cô một vừa hai phải thôi! Nếu muốn ở bên cạnh tôi thì an phận một chút, còn nếu không chịu được nữa thì đi đi.
Cô suốt ngày bắt tôi phải làm cái nọ cái kia, nói thật tôi đã thấy phiền từ lâu rồi!"
Cố Trạch Thiên hét xong, sau đó là tiếng cửa xe đóng sầm lại, một chiếc ô tô đen lao ra ngoài.
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng bước xuống bậc thang.
Bùi Hạ Giao vẫn đứng ở đó, cô đơn, cứ thế bị Cố Trạch Thiên bỏ lại.
Cô chưa bao giờ có ý nghĩ quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng nhìn người phụ nữ đứng trong góc vẫn đứng thẳng lưng, vẻ mặt quật cường như cũ, trái tim hơi co rút.
Cô như nhìn thấy mình của trước đây, dù đau khổ khó chịu thế nào, dù chỉ có một mình trong góc phòng, nhưng vẫn kiên cường không rơi một giọt nước mắt.
Nghe được tiếng bước chân, Bùi Hạ Giao ngẩng đầu nhìn sang, thấy Thẩm Ngân Tinh, đôi mắt lóe lên.
Bởi vì từ đầu đến cuối đều tỏ ra bản thân cứng rắn, nên cũng không muốn khiến bản thân mình trông chật vật.
"Cô đến thương hại tôi à?"
Thẩm Ngân Tinh cười: "Cô nghĩ nhiều rồi, cô không có gì để tôi phải thương hại cô cả.
Tôi cũng không có thời gian và tâm sức để đi thương hại một người không liên quan đến mình."
Bùi Hạ Giao cười lạnh: "Cô đúng khiến người ta không thể yêu thích nổi, thảo nào tất cả mọi người đều thích em gái cô."
"Tôi không có năng lực làm những việc như cô ta.
Tôi không đòi hỏi ai cũng phải thích mình, chỉ cần có một người là được! Nguyện có được trái tim một người, đầu bạc răng long cũng không chia lìa.
Đó là điều duy nhất tôi theo đuổi."
"Nguyện có được trái tim một người, đầu bạc răng long cũng không chia lìa..."
Bùi Hạ Giao nhắc lại, giọng đầy mỉa mai.
Thẩm Ngân Tinh biết cô ta đang nghĩ gì, nói tiếp: "Điều kiện đầu tiên là người này phải là chồng của một mình tôi."
Bùi Hạ Giao im lặng một chút, bỗng nhiên hít sâu một hơi, mặt tràn đầy vẻ phòng bị nhìn Thẩm Ngân Tinh.
"Cô tìm tôi có việc gì?"
Thẩm Ngân Tinh cũng nhìn thẳng vào Bùi Hạ Giao, không khí nói chuyện đột nhiên thay đổi, trở nên yên tĩnh.
"Tôi rất vừa ý cô."