Trong lúc mơ hồ, Thẩm Ngân Tinh lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Bạc Hàn Xuyên, sau đó anh càng hôn sâu hơn.
Cơ thể Thẩm Ngân Tinh hơi cứng đờ, nghe được Bạc Hàn Xuyên nói, cô dần dần thả lỏng, cô ngửa đầu, không cự tuyệt nụ hôn của anh.
Hơi thở thuộc về riêng Bạc Hàn Xuyên quanh quẩn bên mũi cô, theo nụ hôn sâu dài của anh, cô hô hấp càng thêm nặng nề, hai chân cũng dần nhũn ra.
Lúc này, mông cô bị chế trụ, ngay sau đó, dưới chân nhấc lên, cả người cô đã bị ôm ngồi trên bồn rửa.
Người đàn ông vẫn hôn cô, trong nháy mắt Thẩm Ngân Tinh ngồi xuống, đôi mắt hơi thất thần đã dần khôi phục tỉnh táo.
Bạc Hàn Xuyên buông cô ra, cô ngồi trên bồn rửa có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
"Thất thần, hửm?"
Đôi mắt càng thêm u ám nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói khàn khàn mang theo chút mị hoặc và nguy hiểm.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua da thịt cô, hơi ngứa.
Thẩm Ngân Tinh lẳng lặng nhìn người đàn ông tuấn mỹ này, mỗi chỗ đều là tuyệt bút, khí chất càng tuyệt nhiên, anh làm bất kỳ việc gì cũng có thể phát huy mọi cảm xúc đến cực điểm.
Đúng là một vẻ mặt mà thế gian hiếm có.
Nhịp tim vốn bình tĩnh đã đập nhanh hơn, trái tim như bị bọt biển mềm mại bao vây, tràn ngập thỏa mãn.
"Xin lỗi…" Thẩm Ngân Tinh nhàn nhạt nói, đôi môi bị hôn đến đỏ thẫm càng khiến người ta nhìn chăm chú.
"Anh nói rồi, không cần xin lỗi, chỉ…"
Bạc Hàn Xuyên chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, Thẩm Ngân Tinh đột nhiên ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh một cái.
Lúc sau nhìn người đàn ông ngây ra, cô vui vẻ nở nụ cười.
"Được chưa? Cái xin lỗi này?"
Vẻ mặt Bạc Hàn Xuyên sâu thẳm, ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô gái.
"Chưa được.
"
Ý cười trên mặt Thẩm Ngân Tinh lập tức thu lại, nhìn đôi mắt người đàn ông càng thêm nguy hiểm, cô vội vàng chống tay xuống bồn rửa, định nhảy xuống.
"Em thật sự phải nấu cơm rồi.
"
Đương nhiên Bạc Hàn Xuyên không cho cô cơ hội, một tay vòng qua chỗ cô muốn rời đi, một tay dùng sức ấn eo cô, lúc cô nói chuyện, đầu lưỡi thần tốc chui vào khoang miệng cô, lấy hết ngọt ngào giữa môi răng cô, chiếm làm của riêng.
Nụ hôn này có chút mất khống chế, mang theo vài phần táo tợn.
"Bạc Hàn Xuyên…"
Thẩm Ngân Tinh có chút thấp thỏm, nhớ tới lần trước bị anh bắt gặp cô xem cảnh nóng của người đồng tính nữ trong phòng đọc sách.
Lần đó anh tức giận, hung ác hôn xuống, hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của cô về anh.
Thoạt nhìn như quý công tử ôn tồn lễ độ, khí chất lỗi lạc, nhẹ nhàng, nhưng trong xương cốt lại đầy cường thế và bá đạo.
"Bạc Hàn Xuyên, đủ… đủ rồi…" Cô vội vàng bắt lấy bàn tay anh đang đặt trên eo mình, rõ ràng cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay anh càng ngày càng cao.
Mãi đến khi Thẩm Ngân Tinh bị hôn đến vừa gấp vừa thẹn, gương mặt ửng đỏ như có thể nhéo ra nước, Bạc Hàn Xuyên mới bằng lòng buông tha cô.
Thẩm Ngân Tinh thở gấp, tầm mắt tiến vào đôi mắt đen u ám của anh.
Nơi đó đã đựng đầy mê hoặc, đầy tìиɦ ɖu͙ƈ.
Nhưng Thẩm Ngân Tinh lại hoảng sợ.
Cô căn bản không tưởng tượng được, người đàn ông ưu nhã lạnh lùng giống Bạc Hàn Xuyên cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này.
Đôi mắt u ám sâu không thấy đáy kia, chậm rãi quay cuồng một tầng sương mù màu đỏ.
Loại khát vọng này làm người ta không thể tưởng tượng được, lúc anh không còn dịu dàng hay hờ hững thì sẽ hung ác tới cỡ nào…