Thấy người vừa vào cửa, Thẩm Ngân Tinh đứng lên.
"Ngại quá, bắt anh đợi lâu."
Cô nói xong, bước tới chỗ Vinh Vinh xoa đầu bé.
"Đi thôi, chị mang em ra ngoài hít thở không khí." Thẩm Ngân Tinh nói xong liền bế Vinh Vinh lên.
Bạc Hàn Xuyên hơi cau mày, bước tới chỗ Thẩm Ngân Tinh.
"Vừa rồi em đánh đàn à?"
"Vâng."
"...!Sao phải ôm nó?"
Giọng anh lạnh lùng nhấn mạnh, vươn tay muốn bế đứa bé trong lòng cô xuống dưới, ánh mắt lạnh nhạt quét về phía mặt bé.
Mà khi đối diện với khuôn mặt non nớt kia, anh càng nhíu chặt mày.
Nhìn chằm chằm Vinh Vinh một lát, ánh mắt tràn ngập một tầng u ám.
"Đừng..."
Thẩm Ngân Tinh từ chối Bạc Hàn Xuyên đỡ bé, sau đó chỉ chỉ đôi mắt của Vinh Vinh, lắc đầu với anh.
Bạc Hàn Xuyên hiểu ý, nhìn vào mắt đứa bé một lát, cuối cùng thu tay về.
…
Trời dần tối, Du Văn có việc đi trước, đổi thành Bạc Hàn Xuyên lái xe.
Lúc Viện trưởng đưa Thẩm Ngân Tinh ra cửa còn nhắc tới Vinh Vinh.
"Hôm nay Vinh Vinh có vẻ rất vui, xem ra bé thật sự thích Qúy Vân."
Viện trưởng cười lắc đầu: "Cũng không hẳn vậy.
Là vì mẹ của bé nhờ người đưa tin tới, vài năm này cô ấy ở trong ngục biểu hiện tốt nên được mãn hạn sớm, có lẽ vài ngày nữa sẽ tới."
"Vậy ạ? Thế thì tốt quá rồi."
Thẩm Ngân Tinh thật lòng mừng cho Vinh Vinh, mong ngóng bao lâu cuối cùng cũng được gặp mẹ.
Trên thế giới này, không có bất cứ loại tình cảm nào có thể vượt qua tình mẫu tử.
Ngay cả khi Vinh Vinh hoàn toàn không có ấn tượng gì về mẹ, nhưng người bé mong đợi gặp mặt nhất vẫn là cô ấy.
Viện trưởng vui vẻ gật đầu: "Đúng là tốt quá.
Đáng tiếc là...!Vinh Vinh không thể thấy được bộ dáng của mẹ mình..."
Viện trưởng tốt bụng, vừa nghĩ tới Vinh Vinh khổ như vậy lại vẫn không được hoàn mĩ thì khó tránh phiền muộn.
Thẩm Ngân Tinh mím môi: "Dù sao thì so với những đứa bé vĩnh viễn không tìm được ba mẹ thì Vinh Vinh may mắn hơn nhiều rồi..."
Viện trưởng thở dài: "Cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi."
Bạc Hàn Xuyên lái xe lại đây, Thẩm Ngân Tinh chào viện trưởng, lên ghế phó lái.
"Đứa bé kia mồ côi à?"
Những từ ngữ mẫn cảm, Bạc Hàn Xuyên cũng không hỏi trước mặt đứa nhỏ.
"Không, mẹ bé vẫn còn."
Bạc Hàn Xuyên mím môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng con đường trước mặt, một lúc sau mới lên tiếng: "Ba thì sao?"
Giọng anh quá trầm, khiến Thẩm Ngân Tinh không nhịn được nghiêng sang nhìn anh, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
"Sao anh để ý vậy? Chẳng lẽ Vinh Vinh là anh..."
Bạc Hàn Xuyên bất ngờ quay sang, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo làm Thẩm Ngân Tinh giật thót.
"Em cũng không biết ba đứa bé là ai, thật ra mẹ bé là ai em cũng không biết, chỉ biết cô ấy đang ở trong tù thôi."
Đôi mắt Bạc Hàn Xuyên hơi nheo lại, anh không nói tiếp, chỉ có vẻ trầm tư suy nghĩ.
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh thật lâu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Bạc Hàn Xuyên, anh đừng nói với em là Vinh Vinh thật sự có quan hệ gì với anh..."
Giọng nói của cô đã mang theo lạnh lẽo, Bạc Hàn Xuyên nhìn cô, cảm giác phòng bị và quyết tuyệt sẵn sàng cắt đứt trong mắt cô khiến lòng Bạc Hàn Xuyên lạnh lẽo.