“Còn về việc tôi muốn níu kéo Tô Vũ? A! ”
Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nở nụ cười: "Tôi tốn thời gian, tốn tâm tư, hao tiền tài để chọn trúng một đồ vật chỉ để đi lấy lòng một tên đàn ông tôi không cần sao! Cái đó cùng với việc tôi ném tiền lên bên trên đống phân có khác gì nhau! Cũng chỉ có mấy người mới coi anh ta thành bánh thơm trái ngon!”
“Mày!”
Lâm Quỳnh Anh ngẩng cao cái cổ lên quát: "Mày dám nói ai là đống phân hả!”
Thẩm Ngân Tinh liếc cô ta một cái: "Trí thông minh của cô cũng chỉ có một chút thế à!”
Người vây xem xung quanh bỗng nhiên lên tiếng cười vang, nói rõ ràng như thế đến đồ ngốc nghe cũng hiểu.
Lâm Quỳnh Anh đỏ mặt, duỗi tay chỉ Thẩm Ngân Tinh: "Mày… mày lại dám nói anh họ tao là đống… đống phân… mày…”
“Đúng, ý của tôi chính là như thế! Tôi còn nói các người là loại côn trùng nào đó xem đống phân thành bánh trái thơm ngon mà bu vào, cô chẳng lẽ không phát hiện điều này sao!”
Loại… loại côn trùng nào đó!
Đây chẳng lẽ là…
Thẩm Ngân Tinh hơi đau đầu, cùng mấy người này nói chuyệt, thật sự không có chút liêm sỉ.
Ấu trĩ còn được.
Nhưng mà…
Thanh Vy nói đúng, nói chuyện với những người này, tố chất và giáo dưỡng không thể sử dụng được.
Lâm Quỳnh Anh tức tới mặt mũi đỏ bừng, cô gái còn lại cũng lên tiếng: "Thẩm Ngân Tinh, cô cứ ở chỗ này mà ăn chua loét đi đi, đừng quên lúc trước cô cũng là vị hôn thê của anh ta!”
Thẩm Ngân Tinh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đưa một tay xoa xoa thái dương đang giật căng đau đau: "Cho nên, cô nhất định phải đem Tô Vũ biến thành đống phân để làm cơ sở mắng lại tôi!”
“Cô…” mặt cô gái kia đỏ bừng, bị câu nói của Thẩm Ngân Tinh nghẹn họng nói không nên lời.
Người phụ nữ này, hiện giờ sao miệng lưỡi lại có thể sắc nhọn như thế!
Thẩm Ngân Tinh lướt ánh mắt qua bả vai Lâm Quỳnh Anh, sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Tư Duệ, nhếch khóe môi: "Yên tâm, anh ta chưa bị tôi củng đâu, loại côn trùng này, vậy mà cũng có người dùng trăm phương ngàn kế muốn làm!”
Sắc mặt Thẩm Tư Duệ đột nhiên trầm xuống, nhìn ánh mắt trào phúng của Thẩm Ngân Tinh, thù mới hận cũ, khiến cô ta hận không thể xé nát cô ta! Xé nát cô ta!
Tiện nhân này!
Thẩm Ngân Tinh nhìn thoáng qua người bán hàng đứng một bên, nãy giờ vẫn không biết làm sao, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Tôi nói lại lần cuối, gói lại!”
Đúng lúc này, có mấy người đồng loạt đi về chỗ bán hàng này.
Trong số đó, có một người phụ nữ mặc một thân đồ công sở màu đen sắc mặt lạnh lùng.
“Thưa cô Ngân Tinh, bộ này có giá 999999 triệu, trong tiệm không bớt, không ký sổ, xin hỏi ngài bây giờ… có thể trả được luôn không ạ!”
Trên mạng có đủ loại tin tức rầm rộ liên hệ đến cô cả nhà họ Thẩm này, lật mặt với nhà họ Thẩm thì thôi, ngay cả vị trí bà chủ tương lai nhà họ Tô cũng không cần, hơn những người đàn ông trên mạng kia, sự việc đã bại lộ, chắc chắn sẽ vì bảo vệ mình mà ném cô.
Hoạ vô đơn chí, tình cảnh hiện giờ của Thẩm Ngân Tinh chính là dậm đổ bìm leo!
Cô lấy đâu ra tiền để có thể mua được những món đồ này!
Vừa rồi cô nói với nhân viên bán hàng rất đúng!
Nếu cô có thể trả tiền, thì bọn họ chắc chắn phải bán cho cô.
Nhưng mà hiện giờ, cô đang cùng cô hai nhà họ Thẩm tranh cãi, nếu bọn họ thật sự gói lại cho cô thì chắc chắn là đắc tội với cô hai nhà họ Thẩm!
Huống chi người ta còn là bà chủ tương lai nhà họ Tô!
Hơn nữa hai cô gái bên cạnh cô, trên người đều là hàng hiệu, nhìn là biết không phải người bình thường, lại còn có một người trong đó luôn miệng gọi tổng giám đốc Tô là anh họ.
Thử nghĩ mà xem, hiện giờ dù Thẩm Ngân Tinh có táng gia bại sản để mua được món đồ này thì bọn họ cũng đắc tội tới nhóm ba người của cô hai nhà họ Thẩm.
Còn nếu như bây giờ đem bán cho cô hai nhà họ Thẩm, các cô ấy có lẽ sẽ thành khách quen của bọn họ, như vậy thì bọn họ cũng có thể giao cho cấp trên một báo cáo thành tích vừa lòng!