Thẩm Ngân Tinh cười khẩy, đúng là hoạn nạn gặp chân tình!
Hóa ra thứ gọi là hoạn nạn gặp chân tình, lại là như vậy.
Sở Diệc rõ ràng cảm nhận được tâm trạng Thẩm Ngân Tinh có chút biến đổi nhỏ, ngẩng đầu nhìn sang, vẻ mặt người phụ nữ vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng nụ cười khẩy nhàn nhạt nơi khóe miệng kia lại là minh chứng rõ ràng rằng cảm giác vừa rồi của cậu ta là không sai.
Lướt nhìn máy tính bảng trong tay Thẩm Ngân Tinh, thấy nội dung trên đó, sắc mặt tối sầm lại.
Lúc này, còn để ý đến động tĩnh của hai người kia như thế?
Ma nữ, cô hết thuốc chữa rồi!
Đúng lúc này xe dừng lại, Thẩm Ngân Tinh lạnh nhạt cất máy tính bảng vào, cầm chiếc mũ đen bên cạnh ném cho Sở Diệc, rồi tự mình mở cửa xuống xe.
Hai người Triệu Ngọc và Diệp Minh cũng xuống xe theo, sau đó là Sở Diệc.
Sau đó ba người vây quanh Sở Diệc đi một mạch đi vào phía tòa nhà đài truyền hình.
Hành tung của Sở Diệc được Thẩm Ngân Tinh đề nghị giữ bí mật, bởi vì độ nổi tiếng của cậu ta quá cao, đi tới đâu cũng sẽ gây hỗn loạn không cần thiết.
Nhưng fans vẫn luôn có cách biết hành tung của thần tượng, huống chi nơi như đài truyền hình này, luôn là nơi fans thường hay nằm vùng.
Fans biết lịch trình Sở Diệc hiển nhiên không nhiều, nhưng nơi này cũng đã bị fans vây quanh dày đặc.
Thẩm Ngân Tinh sớm đã quan sát tổng thể trên xe, hầu hết những người bên ngoài kia, phần lớn đều là fans của người khác.
Sở Diệc xuống xe, lập tức có fans hét lên.
“Sở Diệc, ảnh đế Sở!”
“A a a a…”
Sở Diệc đội mũ, nhưng sắc mặt lại hoàn toàn tối sầm.
Nói cho cùng, con người luôn là một vật thể mâu thuẫn phức tạp.
Lấy ví dụ ngay người nổi tiếng, thành tựu của bọn họ, không chút nghi ngờ là do sự ưu ái của fans.
Họ vừa mong đợi fans của mình càng ngày càng nhiều, vừa lại bài xích chán ghét sự điên cuồng theo đuổi không lý trí của fans.
Sở Diệc cũng không ngoại lệ.
Huống chi tính tình của cậu ta vốn lạnh lùng.
Nhưng những fans kia chính là yêu chết cái tính lạnh như băng này của cậu ta.
Tiếng hò hét vang vọng của fans, lập tức thu hút không ít người khác.
Dù sao Sở Diệc cũng là ảnh đế quốc tế gốc Hoa, không tránh được sẽ bị những fans khác chú ý.
Trong lúc nhất thời tình cảnh có chút mất khống chế, đài truyền hình điều động bảo vệ duy trì trật tự.
Vất vả lắm mới chen vào cửa đài truyền hình, đứng ở đại sảnh, mấy người họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Triệu Ngọc và Diệp Minh không biết từ lúc nào đã được nhét rất nhiều quà.
Hai người chạy đến bên quầy lễ tân yêu cầu ký gửi, Sở Diệc đứng tại chỗ, chán ghét đưa tay vuốt quần áo không có bao nhiêu nếp nhăn.
Thẩm Ngân Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã qua chín giờ.
“Ôi, đây không phải là bạn học cũ của tôi sao?”
Một giọng nói nam sang sảng vang lên bên cạnh.
Thẩm Ngân Tinh không để ý, từ bạn học cũ này, có vẻ như rất xa xôi với cô.
“Thẩm Ngân Tinh?”
Mãi cho đến khi đối phương gọi tên cô, Thẩm Ngân Tinh mới ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Đôi mắt như sao hơi híp lại.
Thấy đối diện có đoàn người đã đi tới trước mặt mình.
Khuôn mặt người dẫn đầu kia, cô cũng không xa lạ.
Cố Trạch Thiên.
Diễn viên trẻ từ hạng hai trở lên trong giới giải trí trong nước không nhiều lắm.
Nhà họ Cố có công ty giải trí riêng, hình tượng bên ngoài của Cố Trạch Thiên không tệ, lúc trước trong tay công ty cũng không có mấy nghệ sĩ đi theo hình tượng này, vì thế anh ta tự mình gia nhập giới giải trí, bây giờ đã tiếp quản công ty nhà mình.
Thành tựu coi như cũng không tệ.
Họ đúng là từ cùng một trường trung học thi vào đại học, bạn học cũ là thật, nhưng giữa hai người họ, lại không có giao tình gì.
À, có lẽ một điểm duy nhất chính là, lúc Cố Trạch Thiên ở trung học, là người theo đuổi trung thành của Thẩm Tư Duệ.