Đối với Hạ Nhược Hy thì thời học sinh cũng chẳng có gì đáng để nhớ, chỉ toàn là những ký ức mệt mỏi.

Bị ghen ghét, nói xấu, chỉ trích sau lưng, do Hạ Lưu Ly, người chị gái thân thương của cô tung tin đồn bậy bạ khắp trường khiến trong mắt mọi người, cô là một đứa con gái không tốt.

Nhưng tâm ý của cô giáo chủ nhiệm cũ quá cao, đoán được cô sẽ từ chối, suốt mười lăm phút cứ nài nỉ cô cho được, Hạ Nhược Hy đành trả lời cô sẽ sắp xếp thời gian, trước mắt vẫn chưa biết cô đi được hay không.

Cô giáo nghe thế cũng đành cúp máy không làm phiền cô nữa.

Hạ Nhược Hy nhấn vào số máy của Mặc Đình Phong, nhập tin nhắn muốn hỏi ý kiến, do dự mãi mới gửi đi.

Tin nhắn đã gửi rất lâu mà không có người phản hồi.

Hạ Nhược Hy nằm dật dựa trên giường suy tư.

Với tính cách của Mặc Đình Phong không chừng không thèm để ý đến tin nhắn của cô gửi đến, hoặc là anh đã đọc nhưng anh không thèm trả lời cũng nên.

Mất cả tiếng sau điện thoại mới vang lên báo tin nhắn, cô liền với lấy điện thoại mở ra xem xét, tròn mắt nhìn tin nhắn gửi đến từ số điện thoại của anh, đơn giản là một chữ "được!", biểu thị anh đồng ý tối nay cho cô đi họp lớp.

Tuy chỉ giản đơn là thế nhưng cô đã rất vui.

Thế là Hạ Nhược Hy đành chuẩn bị đến nhà hàng mà cô giáo chủ nhiệm đã hẹn.

Ra ngoài nên cũng cần tân trang lại bản thân một chút.

Cô chọn một chiếc váy hoa màu trắng hoà với vàng nhạt tươi tắn, tóc cột nửa đầu, xõa đằng sau buộc nơ dài màu vàng xinh xắn để hợp với chiếc váy đang mặc.

Trang điểm một chút cho dễ nhìn hơn.

Trước giờ Hạ Nhược Hy không có thói quen này, chỉ là lúc trước đi mua sắm với Mặc Nhi, cô ấy có nói cô là mợ cả Mặc gia, nên chú ý hình tượng của mình, mua cho cô đống mỹ phẩm để tiêu sài.

Trước khi đi, Hạ Nhược Hy không quên nói với Tố Linh và Hứa quản gia một tiếng, bảo họ đừng lo, cô sẽ về sớm thôi.

Bắt taxi đến nhà hàng, tuy sắp gặp lại bạn cũ nhưng Hạ Nhược Hy không có chút nào gọi là hứng thú, chỉ là không muốn phụ lòng cô giáo mà thôi.

Đoán trước được rằng tình cảnh lại như lúc cô đi học, bị cười nhạo, nói sau lưng.

Nhớ lúc ấy cô chỉ có hai người bạn, một là Hứa Tần Lâm, hai là Nhu Thy Y.

Hứa Tần Lâm sau khi tốt nghiệp cô còn gặp mặt còn Nhu Thy Y cô chưa gặp lại lần nào, chỉ đôi lúc rảnh rỗi nhắn vài ba tin với cô ấy.

Cô ấy giờ đây là một nữ minh tinh mới nổi, dù chưa đào tạo qua trường lớp nghệ thuật nào, may mắn là Nhu Thy Y có một khuôn mặt rất xinh đẹp là nhược điểm xuất sắc.

Một đạo diễn nổi tiếng vô tình nhìn bắt gặp cô ấy, ngay lập tức có ấn tượng tốt, mời cô ấy đóng vai phụ của một bộ phim đình đám, tạo ra tiếng vang không ít, đưa tên tuổi của Nhu Thy Y vang xa khắp đất nước.

Cho nên thời gian Nhu Thy Y rảnh rỗi khá ít, khả năng không đến buổi họp lớp này cũng rất cao.

Như vậy Hạ Nhược cảm thấy rất chán nản.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Hạ Nhược Hy bước vào căn phòng bao mà cô giáo đã đặt sẵn vào trong.

Vừa vào đã cảm nhận được áp lực trùng trùng, biết bao ánh mắt vây nhìn làm cô có chút mất tự nhiên.

Tuy thế vẫn vờ bình tĩnh mỉm cười với cô giáo chủ nhiệm đang ngồi giữa bàn.

"Chào cô Diệp, lâu rồi không gặp cô, trông cô vẫn trẻ như ngày nào!"

Nghe cô dẻo miệng khen, cô giáo Diệp cười ra tiếng vui vẻ.

"Nhược Hy thật khéo nói chuyện, cô bây giờ đã già đi rồi, cũng sắp về hưu mất! Quên nữa, em vào bàn ngồi đi!"

Hạ Nhược Hy quay sang nhìn lướt qua các bạn cũ, đều là ánh mắt khinh bỉ, im lặng, ban nãy còn nghe tiếng nói rôm rả, đến khi cô vào liền trở thành bộ dạng này.

Trong đám đông lặng thinh, cô thấy một chàng trai ngoắc tay ra hiệu cô đến phía mình ngồi chung, không ai khác là Hứa Tần Lâm.

Cậu ấy vẫn như ngày nào, là một chàng trai ấm áp tỏa nắng.

Khi cô ngồi yên vị cạnh chỗ của Hứa Tần Lâm, mọi người cũng dần trở lại không khí ồn ào.

Một bạn nữ nào đó mỉm cười hỏi chuyện với Hứa Tần Lâm.

"Tính ra trong lớp chúng ta, lớp trưởng là người thành công nhất đó, bây giờ đã là người thừa kế của một công ty lớn, chắc rằng có nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ?"

"Đúng vậy đó! Lớp trưởng chúng ta đẹp trai tài giỏi như thế mà.

Hiện tại cậu đã có người yêu chưa?"

Cậu khẽ lắc đầu, điềm nhiên trả lời:

"Hiện tại vẫn chưa!"

Cô gái kia chau mày, kinh ngạc, khó hiểu mà lên giọng hỏi:

"Thế thì lạ nhỉ? Chẳng nhẽ gu bạn gái của cậu cao lắm sao?"

"Không đâu, chỉ là chưa tìm được người thích hợp."

Hứa Tần Lâm nâng tách cà phê uống một ngụm, vị đắng bao quanh hạ đi cơn khó chịu trong lòng.

Người mà cậu yêu đã có chồng, có làm thế nào cũng không quên được cô.

Một cô gái lên tiếng nói đùa:

"Vậy cậu xem xét xem mình có hợp với gu bạn gái của cậu không nha! Mình xinh đẹp, đảm đang, gia thế tuy không giàu bằng cậu nhưng rất ổn áp đó!"

Tiếng nói cô ấy vừa dứt là một tràng cười inh ỏi, mọi người đều buồn cười với sự tự cao của cô ấy.

Cô giáo Diệp cũng góp vui.

"A Lệ vẫn tự đắt như ngày nào!"

"Cô này!"

Cô ấy ngại ngùng xụ mặt, vờ điệu bộ tức giận.

Ai cũng vui vẻ, chỉ thấy mình Hạ Nhược Hy là vẫn trầm lặng, cô giáo Diệp lên tiếng để cô bớt chơi vơi đi.

"Còn em Nhược Hy, cả năm nay cô thấy em biệt tích, chẳng biết là học trường đại học nào mà bận như thế nhỉ?"

Cô ái ngại mà đáp:

"Em… không học đại học ạ!"

Cô Diệp gật đầu, biết rằng hoàn cảnh Hạ Nhược Hy không mấy tốt cũng hiểu cho cô đôi phần.

"Vậy bây giờ em làm nghề gì thế?"

Lại một lần nữa, cô giáo Diệp vô ý đưa cô vào tình huống khó xử.

Hạ Nhược Hy bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Thấy Hạ Nhược Hy khó xử, Hứa Tần Lâm muốn lên tiếng giải vây cho cô thì một giọng nữ bất chợt vang lên:

"Cô ấy đi lấy chồng đại gia rồi, cho nên không cần tốn công sức để làm việc đâu cô!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play