Hạ Nhược Hy không thấy anh phản ứng gì cả, sinh ra lo lắng, nhưng vẫn muốn thử một lần, cởi xong cà vạt trên cổ Mặc quăng lên giường, cô vòng tay nhẹ nhàng ma sát từ eo đến phía sau tấm lưng anh, nép người vào lòng Mặc Đình Phong yêu nghiệt quyến rũ anh, cọ cọ đầu vào khuôn ngực rắn chắc.
Mặc Đình Phong vẫn như cũ không cử động, thứ cô cảm nhận được khác thường từ anh nhất chính là hơi thở phả vào đầu mình trở nên gấp gáp hơn, nóng bỏng hơn.
Sau cùng, Mặc Đình Phong phũ phàng đầy người cô ra, nhanh chân tiến vào nhà tắm đóng rầm cửa lại.
Hạ Nhược Hy bị anh đẩy ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn về hướng nhà tắm.
Thế là cô đã thất bại rồi sao? Kỳ lạ, Mặc Nhi nói rằng cô mặc thứ đồ này vào người rất kiều diễm và quyến rũ, thế tại sao Mặc Đình Phong một cái muốn chạm tay vào cô cũng không có? Chẳng lẽ cô không đủ quyến rũ tronh mắt anh sao?
Càng nghĩ, tâm tư cô càng trở nên rối bời.
Anh không phản ứng gì khiến cô hụt hẫng khó tả.
Anh là chồng cô nhưng không thèm đụng vào người cô, cô cảm thấy thật xấu hổ.
Nhưng mà nhỡ khi nào ban nãy quá đột ngột nên Mặc Đình Phong không thích ứng kịp?
Hạ Nhược Hy chỉ đành ngoan ngoãn ngồi chờ Mặc Đình Phong tắm xong.
Chẳng biết anh làm gì đến nửa tiếng sau mới mở cửa ra ngoài.
Hạ Nhược Hy ban nãy còn suy nghĩ bâng quơ đến mọi vấn đề, đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cơ thể cô trong lớp vải ren mỏng manh lồ lộ da thịt khiến cơn khô nóng trong người Mặc Đình Phong vừa mới hạ xuống bằng nước lạnh lại một lần nữa trỗi dậy.
Mặc Đình Phong hầm hầm nhanh chân đi ra ngoài nhưng lạ thay là mở cửa chẳng được, hình như đã bị người bên ngoài khoá chặt.
Chết tiệt, rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy chứ?
Bị tiếng động của anh làm cho tỉnh giấc, Hạ Nhược Hy lờ mờ nhớ lại, cắn môi nhìn anh đang cố sức mở cửa.
Chắc là Mặc Nhi đã khoá cửa lại rồi, mà cô sợ rằng anh sẽ nổi cáu lên với cô, e dè lên tiếng:
"Khuya rồi, chúng ta ngủ thôi!"
Đúng thật như suy đoán của cô, tiếng nói vừa cất lên thì Mặc Đình Phong đã hướng ánh mắt trùng trùng sát khí lên mặt Hạ Nhược Hy, thoắt cái đã ở trước mặt cô dùng tay ấn vai cô vào thành giường.
Mặc Đình Phong nãy giờ chịu đã quá đủ, chẳng biết cô muốn cái gì mà đày đoạ anh thế này.
Hạ Nhược Hy run rẩy trong lòng, cắn môi lấy hết can đảm mà nói:
"Đình Phong, chúng ta… chúng ta có con đi được không?"
Câu nói vừa rơi xuống, cơ mặt Mặc Đình Phong cứng ngắc, hai mắt cứ nhìn cô chăm chăm, hai tay đang đặt lên bả vai cô vô ý thả lỏng.
Hạ Nhược Hy nhanh miệng giải thích tiếp:
"Mẹ… mẹ bảo mẹ muốn em sinh con cho anh, em… em mới…"
Nói tới đây, cô không thể phát ra thêm âm thanh nào, sợ sắp phát khóc.
Cô nào phải loại thích lẳng lơ trước mặt đàn ông, chỉ là bất đắc dĩ cực cùng mới hành động như vậy.
Mặc Đình Phong bỏ vai cô ra, khuôn mặt không có lấy một cảm xúc gì, lấy gối đi đến sô pha, tắt đèn nằm ngủ.
Đó chính là câu trả lời của anh!
Hạ Nhược Hy đau lòng, không cầm được nước mắt, lệ rơi tràn mi.
Cô không nghĩ đến chuyện bị Hà Vân Phi ép buộc, chỉ nghĩ đến chuyện cô là vợ anh, chẳng nhẽ sinh cho anh một đứa con là một yêu cầu quá đáng lắm sao?
Gạt đi nước mắt, cô không tin Mặc Đình Phong mãi cứ né tránh mình thế này, cô nhất quyết phải sinh con cho anh bằng được.
Mà người đàn ông tưởng chừng đã ngủ thật ra vẫn còn thức giấc, trăn trở, trong bóng đêm mắt mở thao thao nhìn ra ngoài cửa.
Mấy ngày nay, Hải Châu đều xôn xao bởi tin tức sắp đón chào sinh nhật của phu nhân Chu gia, vợ của một hào môn có tiếng tăm lẫy lừng ở Hải Châu.
Ông Chu nổi tiếng yêu thương, nuông chiều phu nhân của mình rất nhiều, cho nên buổi sinh nhật này được tổ chức long trọng và đầu tư hoành tráng, liên tục lên mặt báo vì độ chịu chi của Chu Hùng.
Mặc gia và Chu gia có quan hệ thương trường thân thiết lâu đời, cho nên hiển nhiên sẽ nhận được thiệp mời của Chu gia.
Mà người đại diện đích thân ông Chu chỉ ra cho Mặc gia chính là hai vợ chồng Mặc Đình Phong.
Hạ Nhược Hy chưa hề mình sẽ đến những buổi tiệc xa hoa như này, không biết uống một giọt rượu nào, điều này khá là lo ngại.
Hà Vân Phi giao cô cô Phương Diên chỉ dẫn.
Học cả ngày tại phòng lễ nghi.
Chiều tối, Hạ Nhược Hy ngồi trong phòng đổ mồ hôi hột nhìn đống loại rượu đặt trước mắt, khóc thét trong lòng.
Phương Diên yêu cầu cô nội trong đêm hôm nay phải tập uống được những loại rượu này, nếu không sẽ bị phạt nặng.
Cái gì cũng phải có một khoảng thời gian thích hợp để thích ứng chứ, cô đâu phải là thần thánh trong một đêm sẽ uống rượu được.
Nhưng nghĩ nhiều có tác dụng gì? Cô phải tập uống rượu để không làm mất mặt anh, Mất mặt Mặc gia.
Trước tiên, cô mở nắp chai Whisky rót vào ly chỉ một ít, mùi nồng thơm của nó phát ra khiến khứu giác của cô có chút ngứa ngáy.
Đưa ly nhấp thử lên miệng, cô lập tức đặt lại xuống bàn, mi tâm nhăn chặt vì độ nồng của rượu.
Trong lưỡi còn vương lại vị có chút đăng đắng, thơm thơm một loài hoa nhưng cụ thể cô cũng không biết đó là hoa gì.
Mặc kệ cơn khó chịu kia, cô nâng ly uống một ngụm hết sạch, khó chịu đến đổ mồ hôi.
Tiếp theo cô rót một loại rượu Vodka không màu, uống vào thì thấy không mùi vị, nhưng nồng độ cồn của nó cũng khá là cao khiến cô hơi chóng mặt một chút.
Rót thêm một chút rượu Rhum, một loại rượu được làm từ nước ép mía và một ít mật ong nên nó ngọt ngào hơn Whisky, cảm giác cũng hưng phấn và ấm áp hơn hẳn.
Nhưng cô nào biết, loại rượu này thuộc loại rượu rất mạnh, người mới tiếp xúc với rượu như cô sẽ không cầm cự được say bí tỉ.
Mặt Hạ Nhược Hy bắt đầu đỏ lên, mắt híp lại mơ màng nằm gục trên bàn.
Lúc này tiếng mở cửa phòng phát ra.
Mặc Đình Phong trên người một thân âu phục bước vào, thấy cô đang nằm trên bàn toàn là những chai rượu, trước mặt còn có một chiếc ly chứa rượu vang, anh thắc mắc đi đến xem, cầm chai rượu Rhum bị cô khui ra nhăn mặt nhìn Hạ Nhược Hy đang gục trên bàn..