Hai người Tôn Tử Kiện liền tay trong tay rời đi.
Tĩnh Xu nghiến răng nghiến lợi thở ra một hơi, trong lòng đang nghĩ nên làm như thế nào xử lý Tôn Tử Kiện đây.“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, đều do tôm hôm nay ăn quá ngon.” Tôn thúc đem phần cháo tôm còn lại uống hết không dư thừa một chút nào.Tĩnh ba rốt cuộc nhắc tới việc trả tiền, Tôn thúc đầy miệng đáp ứng hai ngày sau chắc chắn có tiền, nhưng Tĩnh ba đã có chút không tin, cuối cùng hai người ước định phải trả trước ba giờ chiều, lúc này Tĩnh ba mới để cho ông ta rời đi.Tĩnh Xu đem bát đũa mà ba người đó đã dùng qua tất cả đều ném bỏ.
Cô thề, tuyệt đối sẽ không để cho hạng người này quay lại nhà mình ăn thêm một lần nào nữa.
Đã ăn trực lại còn muốn đóng gói mang về, xem ra cô cần thiết phải nhanh chóng làm cho mối quan hệ của bọn họ với Tĩnh ba chuyển biến xấu.
Bằng không đến khi mạt thế đến, nhóm Tôn thúc một nhà lại có khả năng rất lớn mặt dày mày dạn đến quấn lấy nhà cô.Nói đến Tôn thúc người này, Tĩnh Xu cũng bội phục, dùng một câu tới hình dung đó chính là một cây đao thịt, nước lửa không xâm, dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn!Ngươi nói với ông ta cái gì, ông ta cũng đều cười ha ha đáp ứng, nhưng trên thực tế lại chưa bào giờ làm.
Tĩnh ba ngại mặt mũi vẫn đang hữu nghị với bọn họ, câu nghiêm trọng nhất mà Tĩnh ba có thể nói chỉ là câu “ Vậy làm ơn trả lại tiền cho tôi sớm một chút”.Tôn thúc vĩnh viễn đều trả lời là: “Tốt tốt nhất định.” Liền không còn nói thêm gì nữa.
Thiếu tiền là gia đình các người không phải tôi.Buổi tối Tĩnh mẹ tới khuya được Tĩnh ba đón về, ăn đồ ăn Tĩnh Xu nấu khen ngon không dứt miệng.Gia đình ba người mở một cuộc họp nhỏ.
Tĩnh mẹ nói “ Chính phủ ngày mai cùng các đơn vị sự nghiệp sẽ thực thi chính sách mới liên quan đến pháp luật, hai tháng sau sẽ phổ cập đến các xí nghiệp đơn vị nhỏ, cuối cùng sẽ phổ cập đến các gia đình bình thường”.