Cô nhìn đến cả nhà Cậu của mình đến nay chưa bị chết thảm, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đối với gia đình cậu Tô Ích Dương cô có ấn tượng chính là khi còn nhỏ thường xuyên qua nhà cậu chơi, khi đó mợ cả Vương Phương sẽ làm cho cô một ít đồ ăn mà cô thích,Sau khi ông bà ngoại qua đời, mặc dù cùng sống trong một thành phố nhưng bọn họ lại liền ít gặp mặt, chỉ đến tết mới cùng nhau ăn một bữa cơm tất niên.Năm thứ ba Mạt thế thì xuất hiện một trận động đất toàn cầu.Ở Ô Thành, ba bốn tuần sẽ xuất hiện một lần động đất, căn bản đều chưa đến cấp sáu, không giống như ở Xuyên Thục, ở đó mỗi ngày đều xảy ra hai lần vì vậy sau một tháng nhà nước đã cử quân đội đến để di dời, nhưng dân Xuyên Thành lại không đi.Nhưng chính phủ ở Ô Thành vẫn yêu cầu tất cả mọi người buổi tối tị ở quảng trường, hoặc trên đất bằng, còn cấp phát đầy đủ vật tư cho người dân.Tĩnh Xu nhớ rất rõ ràng, đêm đó mợ cả nói: “Ngủ ở quàng trường rất khó chịu, nghiến răng, đánh rắm, ngáy ngủ cái gì cũng có.
Hai ngày nay chỉ có động đất nhỏ, nhà lão Lý mỗi ngày đều trở về nhà ngủ mà có bị sao đâu.
Hơn nữa Tô Long cũng không chịu nổi thời tiết lạnh như thế này, nên về nhà ngủ một đêm.”Tô Long là con trai của cậu, nhỏ hơn Tĩnh Xu năm tuổi, là con có được lúc tuổi già vì vậy chính là bảo bối của gia đình cậu.Cả nhà cậu về nhà ở, buổi tối kia đã xảy ra động đất cấp sáu, tâm địa chấn lại chính là khu vực nhà của cậu, vì vậy mà tiểu khu ở chung quanh đó đều bị sụp đổ.Đến lúc này không có chó nghiệp vụ đi cứu người, không có nhân viên phòng cháy chữa cháy đi cứu, thậm chí không có cả tín tức báo trí, cũng không có người đi điều tra trận động đất này đã chết bao nhiêu người.
Vì sao ư? Bởi vì đây là mạt thế, mỗi ngày đều chết rất nhiều người.Chỉ có người đi nhặt vật tư, không có ánh mặt trời vì vậy mà trồng được cây nông nghiệp quá ít, không có bông, không có quần áo ấm, không có chăn, cái gì cũng đều thiếu thốn.
Vì vậy mà có rất nhiều người đến phế tích nhặt đồ vật, ngẫu nhiên sẽ bắt gặp được thi thể người chết, họ liền sẽ đem quần áo lột sạch.Tĩnh mẹ liền khóc, muốn cùng dì nhỏ đi tìm thi thể, dì nhỏ liền khóc nói sợ, Tĩnh mẹ liền lôi kéo Tĩnh ba đi tìm, sau lại tìm được rồi, thảm không nỡ nhìn.Tĩnh Xu cảm thấy mẹ mình quá chiều dì nhỏ, có thứ gì thì hận không thể mang cho dì nhỏ, có một nguyên nhân chính là cái chết thảm của một nhà cậu.Đời này Tĩnh Xu sẽ không để cho mẹ mình không có lý do gì cái gì cũng cung cấp cho dì nhỏ nữa, cũng không để cho cả nhà cậu chết thảm một lần nữa.Dì nhỏ Tô Mỹ Mỹ, tên mỹ nhưng người không đẹp, con gái Trương Hàm Hàm, 20 tuổi, hai mẹ con quan hệ lại không tốt.Bởi vì dượng Trương Trung Dung trọng nam khinh nữ, năm 2002 chính là năm kế hoạch hoá gia đình, Trương Trung Dung lại là nhân viên nhà nước, muốn thăng quan tiến chức thì không thể sinh hai con, cho nên từ khi đó hôn nhân của gia đình dì liền tan vỡ.Trương Trung Dung nuôi tiểu tam, còn sinh ra một con trai, sau mấy năm mạt thế đến đã chết, dì nhỏ rơi vào tình cảnh hai người thờ cùng một chồng.Nhưng Tĩnh Xu trước khi chết mới biết được, tôn thúc cùng dì nhỏ đã sớm có chân cùng nhau, Tôn thúc thật không phải dạng tốt gì, dượng nhỏ vừa mới mất nên chỉ có thể thậm thụt quan hệ với dì.Ba không yêu mẹ không đau, dưỡng thành Trương Hàm Hàm từ nhỏ tính tình ích kỷ, tính cách căm thù tất cả mọi người.Đối với người lấy oán trả ơn giống như dì nhỏ Tô Mỹ Mỹ này, Tĩnh mẹ luyến tiếc không muốn dì chết, Tĩnh Xu cũng luyến tiếc dì chế quá dễ dàng, cô là muốn đem bà ta đẩy ở vực sâu vạn trượng, sau đó lại tốt bụng kéo một phen, lại đẩy một phen….