Không chỉ có Chung Ý
Thu kinh ngạc rớt cằm, đương lúc Vương Văn Tuấn mặc cái tạp dề dáng vẻ
bác sĩ chuyên nghiệp đi vào cũng làm cho chú Nghĩa không nói nên lời. Y
đè đè bụng chó rồi lại lật thân thể nó qua nhìn nhìn, không ngẩng đầu
lên phất tay bảo Chung Ý Thu đưa chú Nghĩa ra ngoài đi.
“Còn sớm, chắc phải chờ tới sau nửa đêm, cậu đi nấu cơm trước đi.” Vương Văn Tuấn ra lệnh.
Trương Tây Minh cũng sợ ngây người, ba người đều đứng yên ở trong phòng không
biết có nên nghe lời y hay không, cũng vì Vương Văn Tuấn thoạt nhìn hoàn toàn không có liên quan gì đến thú y cả, trong tiềm thức của mọi người, đỡ đẻ cho động vật hoặc là thú y đều là người già lớn tuổi. Vương Văn
Tuấn mới hơn 18 tuổi, còn là giáo viên, là người có văn hóa, mấu chốt
nhất chính là y mỗi ngày “Hoa hòe lộng lẫy” còn hơn cả con gái, kiểu tóc thời thượng, mặc quần áo phong cách tây mới nhất, luôn dẫn đầu trào
lưu, mấy cô giáo trong trường như Diêm Thục Hoa còn hỏi ý kiến của y
trước khi mua đồ nữa mà! Người như vậy mà biết đỡ đẻ cho chó há…… Có
nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
“Sao? Không tin tôi à?” Vương Văn Tuấn không nhanh không chậm nói, “Tôi nói cho mà biết nhé, 13 tuổi tôi đã bắt đầu đỡ đẻ rồi.”
“Cậu —— cậu học ở đâu?” Trương Tây Minh kinh ngạc hỏi.
Vương Văn Tuấn đứng lên kiêu ngạo hất cằm, “Trên thị trấn, anh đi hỏi Trương
Phúc Hương thì không ai mà không biết! Bà đẻ nổi tiếng, trẻ con mới sanh có hơn phân nửa là do bà đỡ đẻ —— đó là bà nội của tôi!”
“Bà đỡ đẻ cho con người, anh đỡ đẻ cho động vật, có quan hệ hả?” Chung Ý Thu nghi hoặc.
“Vô nghĩa!” Vương Văn Tuấn bị chọc giận, trừng mắt la cậu, “Đỡ đẻ cho người được chẳng lẽ không đỡ được cho động vật hả?!”
Chung Ý Thu bị mắng không trượt phát nào, chú Nghĩa vẫn cảm thấy chuyện này
quá ma huyễn, “Cháu học từ bà nội cháu à? Nhà cháu chỉ có một đứa cháu
đích tôn, không có khả năng bà dạy cho cháu chứ?”
“Cháu lớn lên với bà nội, khi còn nhỏ cháu thấy hay hay nên hay đi cùng bà
nội. Bà không có kiêng kị gì hết, bà cũng chẳng cho rằng đỡ đẻ là chuyện gì không sạch sẽ cả, ngược lại còn là niềm kiêu hãnh nhất của bà nữa.”
Vương Văn Tuấn hơi hơi xúc động.
Mọi
người đều cảm thấy đương nhiên, Chung Ý Thu rất cảm động, vui lòng phục
tùng trưng cầu ý kiến của chuyên gia Vương, “Vượng Vượng hiện tại thế
nào? Không có việc gì chứ?”
“Không có gì
lớn, nhưng là nó chưa tới ngày sinh, lại bị đánh vào bụng, sinh con thế
nào thì chưa biết, hơn nữa nó mang thai lần đầu tiên, khẳng định là phải ăn chút khổ.”
Chung Ý Thu nghe lời đỡ
chú Nghĩa về phòng rồi đun nóng một thùng nước to, thành tâm thật lòng
hỏi Vương Văn Tuấn buổi tối muốn ăn cái gì để mình làm cho.
“Cậu làm á? Ngoại trừ đun củi thì cậu biết làm cái gì?”
Chung Ý Thu: “……”
“Đúng rồi!” Vương Văn Tuấn cười lạnh, “Cậu còn biết luộc mì và chiên trứng gà, nếu có lòng thật, thì làm sáu cái cho tôi đi.”
Chung Ý Thu không để ý tới y xoay người bỏ đi, thầm mắng —— thích thì chiều!
Trương Tây Minh thấy không có chuyện gì cho mình làm nữa nên chuẩn bị trở về,
Chung Ý Thu nghĩ hắn tới thăm bệnh ở Trịnh gia trang, có thể là Lưu
Thanh Hồng hay không? Làm như vô tình hỏi thăm, “Hồi nãy ông chú đó nói
anh tới chích thuốc ở Trịnh gia trang, ai sinh bệnh vậy?”
Quả nhiên Trương Tây Minh cõng hòm thuốc cúi đầu đáp, “Lưu Thanh Hồng.”
“Cô ấy thế nào rồi?” Vương Văn Tuấn giành hỏi.
“Còn như thế nào nữa!” Trương Tây Minh nặng nề thở dài, ánh nến mờ nhạt lập
loè chiếu lên vẻ bi thương trên mặt hắn, “Hồi phục rất phiền toái, bệnh
viện kê thuốc giảm sốt tại nhà, cô ấy vẫn luôn sốt nhẹ.”
Mấy người im lặng một hồi, chú Nghĩa hỏi hắn, “Rốt cuộc là thế nào, nếu sốt vẫn luôn không lùi thì phải đi bệnh viện.”
“Hạ sốt là việc nhỏ, cô ấy…… Chủ yếu là tâm bệnh, lại nói bị tổn thương nguyên khí…… Rất khó!”
Chung Ý Thu trong lòng hiện lên một ý tưởng, muốn chữa bệnh tận gốc, thì bệnh tình của cô có thể nhờ vào thuốc trung y, Phương Khoản Đông khẳng định
có thể …… Nhưng mà trong nhà cô chưa chắc đã đồng ý, mà mình hôm nay còn cãi nhau với Trịnh Lão Tam …… Bọn họ mà khó chịu ra mặt, Phương Khoản
Đông tâm cao khí ngạo chưa chắc đã đồng ý.
Những điều cậu đang cân nhắc đương nhiên Vương Văn Tuấn cũng nghĩ tới, đẩy
vai Chung Ý Thu một cái, “Ê! Bác sĩ Phương được đó, người ta là trung y
gia truyền mà, chân chú Nghĩa mà người ta còn chữa được nữa kìa!”
Chung Ý Thu và chú Nghĩa nghe xong đều có chút xấu hổ, dù sao Trương Tây Minh cũng là bác sĩ vả lại còn đang chữa bệnh cho Lưu Thanh Hồng, hiện tại
nghĩ tới bác sĩ khác, chẳng phải là biến tướng nói y thuật của hắn không được hay sao!
Chú Nghĩa hắng giọng muốn
giảng hòa không nghĩ tới Trương Tây Minh đột nhiên kích động, hai con
mắt tỏa sáng vội vàng hỏi, “Có thể mời người đó hả? Tôi thấy lần nào mấy người cũng chở chú Nghĩa tới nhà người ta, có thể mời hắn đến khám bệnh tại nhà sao?”
“Không biết, để chủ nhật
tôi đi hỏi một chút……” Chung Ý Thu khó xử, ấp a ấp úng nói, “Bác sĩ
Phương có thể đến khám bệnh tại nhà nhưng mà anh ấy khám bệnh khá mắc……
Nhà của cô Lưu…… Hơn nữa bữa nay tôi còn cãi nhau với Trịnh Lão Tam……”
Vương Văn Tuấn đột nhiên quay đầu lại tức muốn hộc máu, “Tại sao? Đều do anh
hai Tiêu chiều cậu quá rồi! Không có mặt là hoành hành ngang ngược
luôn!”
Trương Tây Minh ngắt lời trận đấu khẩu vô nghĩa, khẩn cầu Chung Ý Thu, “Phiền
cậu hỏi giùm, nếu có thể đến khám bệnh tại nhà, thì tôi sẽ nói là đó bác sĩ tôi mời về, tiền bạc hiện tại không thành vấn đề, nhà mẹ Thanh Hồng
đã tới náo loạn một hồi rồi, giờ bọn họ không dám keo kiệt đâu.”
Chung Ý Thu nhận lời rồi hắn mới đi, Vương Văn Tuấn đuổi theo nói, “Bác sĩ
Trương ơi, chuyện tôi đỡ đẻ cho động vật anh đừng nói với ai nhé, bằng
không về sau ai cũng tới tìm tôi.”
Chung Ý Thu cảm thấy quái quái, bác sĩ Trương quá quan tâm tới Lưu Thanh Hồng,
còn có lần trước Lưu Thanh Hồng đưa bữa sáng cho hắn nữa, mà ngày thường cô đều đỏ mặt, xấu hổ khi nói chuyện với đàn ông, thế nhưng lại thân
mật với Trương Tây Minh.
Kinh nghiệm của Vương Văn Tuấn quả nhiên không sai, Vượng Vượng rên rỉ tới
hơn 3 giờ sáng thì bắt đầu sinh. Chung Ý Thu không dám nhìn ngồi xổm ở
bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve trấn an nó, Vương Văn Tuấn ngại phiền đuổi
cậu ra ngoài, Chung Ý Thu đi qua đi lại tâm tình hồi hộp như vợ mình đi
đẻ. Đến bốn giờ mới sinh một đứa còn tính là thuận lợi, nhưng tới khi
sinh đứa thứ hai thì gặp gian nan, làm thế nào cũng không sinh được nên
Vương Văn Tuấn dùng kéo cắt cái mới thành công kéo đứa thứ hai ra, Vượng Vượng biết y đang cứu mình nên không rên tiếng nào, mặc y động thủ.
Xong xuôi mọi việc thì trời đã tờ mờ sáng, chỉ có hai con chó con làm Chung Ý Thu không tin, một hai bảo Vương Văn Tuấn chờ thêm một lát nữa, trong
bụng khẳng định còn có, bị thoá mạ một hồi mới uể oải đi nấu nước cho y
tắm rửa.
Vương Văn Tuấn không cho cậu đi
thăm chó, nhưng cậu không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, trước khi đi
làm trộm đi vào, Vượng Vượng đang nằm cho con bú, thấy cậu thì ngẩng đầu muốn thò lại gần, Chung Ý Thu vội ngăn cản nó lại. Hai vật nhỏ như hai
quả cầu thịt ghé vào cái bụng của nó, một đứa màu đen, một đứa trắng đen lẫn lộn, chẳng có đứa nào giống Vượng Vượng cả…… Chung Ý Thu thích thú
sờ cái này chạm cái kia luyến tiếc buông tay.
Ôi —— nếu Tiêu Minh Dạ có ở đây thì tốt rồi!
Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn thức cả một đêm, căng da đầu đi dạy học. Sau
tiết đầu tiên các lớp báo cáo, hiện tượng lần trước lại xảy ra —— hầu
như mỗi khối lớp đều có một nửa học sinh không đi học!
Các giáo viên hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, Chung Ý Thu thấy biểu
tình của họ là đoán mọi người có kết luận hết rồi, cậu nhớ lần trước
xuất hiện chuyện này là do Lưu Thanh Hồng trộm nói cho cậu nghe, bọn học sinh không đi học là bởi vì trong nhà tin giáo, đạo gì mà không cho trẻ con ra cửa.
Lần này nhân số tăng nhiều
hơn lần trước, đại biểu người tin giáo càng ngày càng nhiều, các giáo
viên có người cười nhạo, có tốp năm tốp ba nghị luận, nhưng đều là dáng
vẻ không liên quan tới mình. Lớp của Chung Ý Thu hôm nay có Trịnh Lệ Lệ
không đi học, con bé khá dễ thương, nhà có điều kiện, mặc đồ đẹp nhất
trong lớp, nghe nói ba nó vẫn luôn làm việc ở bên ngoài, xem như là từng trải, không nghĩ tới cũng sẽ gia nhập……
Trịnh Lệ Lệ có quan hệ bà con với gia đình hiệu trưởng Trịnh, cậu vốn định
hỏi thăm một chút tình huống, kết quả là hiệu trưởng Trịnh cả ngày không tới trường mà lên trấn dự họp.
Hai tiết
đầu buổi chiều là tiết của Chung Ý Thu, dạy xong thấy trời còn sáng nên
cậu cầm túi chạy ra núi sau. Giữa trưa nghe mấy giáo viên nói chuyện
phiếm rằng cá trong sông ở núi sau mấy ngày nay rất nhiều, dễ bắt lắm,
ngày thường có nhiều người đi nhưng hôm nay những người đó tin thần tin
chủ đều không ra khỏi cửa, ở nhà cầu nguyện mở họp rồi, nên giờ mà đi
bắt cá là thích hợp nhất. Cậu ghi tạc trong lòng muốn đi vớt hai con để
nấu canh cho vượng vượng.
Ra khỏi thôn
gió lớn, vào mùa đông ở nông thôn liếc mắt một cái đâu đâu cũng là hàn ý hiu quạnh, cành cây cong cong trụi lủi trên núi có vẻ thần bí khó lường dọa người leo núi nổi da gà.
Chung Ý Thu nhớ tới lần trước khi tuyết rơi Tiêu Minh Dạ muốn đi lên miếu trên núi
để nhìn xem, cậu còn nói chờ mình đi cùng với mà đến giờ vẫn chưa thành, chờ Tiêu Minh Dạ lần này trở về nhất định sẽ đi theo hắn, cậu nhón mũi
chân ngẩng cổ nhìn lên trên để xem cái miếu ở nơi nào, mà không thấy gì.
Bên bờ sông có mấy người, có người cầm túi lưới, có người trực tiếp cầm
thùng chậu. Chung Ý Thu cẩn thận dọc theo bờ sông nhìn vào trong nước,
mấy con cá to như cánh tay tụ theo bầy ở bờ sông nhìn phi thường khả
quan, cậu nóng lòng muốn thử, nghĩ nhiều như vậy chẳng phải là muốn bắt
mấy chục con là dễ như lòng bàn tay đó sao, thầm tính toán làm cách nào
để bắt về…… Chờ thả võng mới biết được là mình đã nghĩ quá nhiều, mới
vừa tới gần có chút động tĩnh là bầy cá lập tức tản ra ngay, chúng vẫy
đuôi, phun bong bóng ở trong nước như đang cười nhạo cậu vậy đó.
Nếu Tiêu Minh Dạ ở nhà thì tốt rồi! Mấy đứa bọn bây không trốn thoát được đâu!
Bận việc đến trời tối, cậu vã mồ hôi như tắm mới bắt được hai con cá nhỏ,
nhưng thỏa mãn lắm, lần đầu tiên bắt được cá mà, Chung Ý Thu dùng cỏ cột mỏ hai con cá rồi đi bộ về.
Cậu không đi qua thôn, mà đi đường vòng lớn, lúc đi xuống dốc thì đụng phải Viên
Ngọc Lan. Chung Ý Thu buồn bực nhìn cô chậm rãi đến gần, nghe Viên Lão
Hổ nói qua vài lần rằng nhà bọn họ đều tin giáo còn ở trong thôn truyền
giáo, hôm nay cô không nên ở bên ngoài mới đúng.
“Anh ra bờ sông hả?” Viên Ngọc Lan như là trở về từ Cung Tiêu Xã, trong tay cầm theo cái túi chào hỏi cậu.
“Ừ.”
“Tới nhà bọn tôi ăn cơm đi.” Cô cười mời.
“Không cần.” Chung Ý Thu khách khí uyển chuyển từ chối, cậu đã quen rồi, tình
cờ gặp nhau ở trên đường thì người dân quê hay mời “Tới nhà tôi dùng cơm ——” đây chỉ là một câu chào hỏi thôi, đừng xem là thật.
Viên Ngọc Lan mặc cái áo khoác màu đỏ, trên cổ còn thắt một cái nơ màu xanh
ngọc, má lúm đồng tiền xinh như hoa chọc cậu, “Nói thật nhé, lần trước
mẹ tôi còn nói anh chơi thân với anh hai tôi, nên muốn mời anh tới nhà
ăn cơm đấy.”
Chung Ý Thu khách sáo mỉm cười, “Cảm ơn, có cơ hội nhất định sẽ đi.”
“Anh tôi ra ngoài rồi à?”
“Ừ.”
Viên Ngọc Lan nhấp nhấp môi thẹn thùng cúi đầu, tóc mái trên trán dịu dàng
nhu thuận, dường như cảm khái nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng người nhẫn tâm sẽ không quan tâm tới người nhà…… Không ngờ lần này anh ấy chịu lo cho
chuyện của tôi.”
Chung Ý Thu lộp bộp
trong lòng, chẳng lẽ Viên Bảo Xương trở về nói với hai người rằng Tiêu
Minh Dạ đã đồng ý lo chuyện từ hôn rồi sao? Vậy là hiểu lầm lớn rồi đây, hơn nữa người nhẫn tâm là quái quỷ gì vậy!
“Người kia tên gọi là gì?” Chung Ý Thu nhàn nhạt hỏi.
“Người nào?”
“Cái người vòi tiền đó.”
Viên Ngọc Lan thẹn thùng dời tầm mắt, nghiêng mặt nhìn về phía khác, “Anh hỏi làm gì?”
“Chuyện này Tiêu Minh Dạ không thể quản, để tôi giúp cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT