Giọng của Chung Ý Thu bữa nay vốn đã to mà giờ còn chứa thêm cảm xúc nên càng to hơn, Tiêu Minh Dạ như là đã sớm phát hiện ra cậu ở đó nên không phản ứng gì, chỉ có Lâm Ngọc Phương bị dọa sợ, thiếu chút nữa làm rơi bình muối trong tay.

“Thầy Chung…… Anh về rồi à! Không ngờ giọng anh to vậy đó, dọa tôi sợ muốn rớt tim luôn, ha ha ha……” Lâm Ngọc Phương xoay người cười cười.

Chung Ý Thu không hé răng, nhìn chằm chằm Tiêu Minh Dạ.

“Đói bụng thì đi rửa tay ăn cơm.” Tiêu Minh Dạ cũng không quay đầu lại, tiếp tục xào rau trong nồi.

Chung Ý Thu mờ mịt phát hiện ra mình không giúp được gì, và cũng chẳng có ai tiếp chuyện, nên xám mặt bỏ đi.

Vương Văn Tuấn đã đẩy lùi cơn sốt về lại nhiệt độ bình thường, nhưng di chứng còn rất nghiêm trọng, nước mũi vẫn chảy ròng ròng, lúc hắt xì nước mắt và nước mũi giàn giụa cả mặt, thế là y đi Cung Tiêu Xã mua mấy bịch giấy vệ sinh để trên đầu giường chuẩn bị đánh lâu dài. Chung Ý Thu đi vào thăm y, đẩy cửa ra phát hiện không có chỗ đặt chân, vì trên mặt đất trắng xóa như bên ngoài, cái thùng rác đặt cạnh mép giường thì ngập tràn giấy vệ sinh xì mũi.

“Sao anh tàn tạ đến mức này luôn rồi?” Chung Ý Thu ngạc nhiên hỏi.

Vương Văn Tuấn mới vừa lau xong một cái, tùy tay ném xuống đất, vẻ mặt uể oải không phấn chấn, “Cậu giúp tôi với, tôi mệt sắp chết, không dậy nổi……”

Chung Ý Thu không tính phản ứng, người gì mà mới sinh bệnh là đòi sống đòi chết, nhưng không giúp cũng không được, giấy chùi nước mũi đầy đất không có chỗ đặt chân luôn rồi, đành lấy chổi quét dọn giúp.

“Hôm nay ai lên lớp giúp tôi vậy?” Bị nghẹt mũi nên giọng y từ tính khác thường.

“Cô Lưu.”

Giáo viên họ Lưu chỉ có Lưu Thanh Hồng, Vương Văn Tuấn không chỉ không cảm tạ mà còn khép hờ mắt khinh miệt nói: “Cô ấy giảng bài dở lắm……”

Người khác lên lớp giúp y mà còn bị y khinh miệt, Chung Ý Thu trừng mắt muốn dạy dỗ y nhưng ngẫm lại thì Vương Văn Tuấn có tư cách nói những lời này, vì trình độ dạy học của y nhỉnh hơn Lưu Thanh Hồng rất nhiều.

Vương Văn Tuấn mặc kệ cậu nghĩ gì, lên giọng khinh thường, “Cô ta chỉ học đến lớp mười thôi, hồi ở nhà mẹ đẻ trường tiểu học chỉ có hai mươi mấy đứa, lên lớp sáu thì bọn nhỏ chuyển sang trường khác học, trường học chỉ có sáu, bảy giáo viên, cô ấy ở đó còn đối phó được, chứ chuyển tới trường này thì không xong.”

Chung Ý Thu nghĩ ở đâu thì cũng có chuyện xác nhập lớp học thôi, tuy Vương Văn Tuấn nói không sai, nhưng ngữ khí quá khinh thường, cậu vừa giúp đổ nước vừa phân bua, “Nhưng chữ viết của cô ấy đẹp lắm, tôi có xem qua giáo án của cổ rồi, chữ viết hoàn toàn khác với tính cách luôn đó, ngòi bút sắc bén y chang đàn ông.”

“Chính xác,” Vương Văn Tuấn khó có khi đồng tình, “Viết văn cũng ổn lắm, nghe nói hồi học cấp ba có viết báo trường này nọ nữa.”

“Lợi hại vậy á!” Chung Ý Thu hồi đi học sợ nhất là viết văn, vậy mà chị gái viết văn rất khá, mỗi lần viết đều được tuyên dương thành văn mẫu luôn, khiến cậu vẫn luôn bị chị chèn ép, cho nên vừa nghe đến viết văn là tự nhiên sinh ra sùng bái, tiện đà cảm thán: “Vậy mà cô ấy không tiếp tục đi học ha, tiếc ghê!”

Vương Văn Tuấn ghét bỏ mắng, “Chỉ có cái tên thư sinh như cậu mới dám có ý nghĩ này đó! Cậu có biết một gia đình nông thôn bình thường nuôi con ăn học tới cấp ba có biết bao nhiêu khó khăn không? Huống hồ người ta là con gái, có thể học đến lớp mười đã là ân đức của cha mẹ rồi đấy!”

Nếu như hồi mới tới đây mà nghe được mấy lời như vậy, thì Chung Ý Thu sẽ hổ thẹn, cho rằng mình đã quá hồ đồ không hiểu rõ hoàn cảnh ở nông thôn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, ai sống mà chẳng cực khổ chứ? Cho dù là người ở thành phố thì cuộc sống cũng có khá giả gì hơn ở đây đâu. Hồi nhỏ, mẹ cậu đi làm ban ngày, buổi tối may quần áo giúp người khác, Chung Ý Thu và chị gái lớn lên trong tiếng máy may lộc cà lộc cộc, ba cậu thì mới hai, ba giờ sáng đã dạy, ra chợ bâng bê hàng hóa giúp người khác, tới sáng về nhà chưa kịp ăn gì là đã vội đi làm tiếp.

Tiêu Minh Dạ nói rất đúng, không phải không cung cấp nổi, mà là không được coi trọng, đương nhiên cũng là nhìn không ra hy vọng, đọc sách không phải là phương hướng mà bọn họ muốn duy trì.

Bữa cơm có năm người, thế nhưng làm tới sáu món đồ mặn, một món canh, trước kia bọn họ nhiều nhất chỉ có hai mặn một canh thôi, Tiêu Minh Dạ khác thường làm Chung Ý Thu không thể không hoài nghi.



Vương Văn Tuấn nhìn về phía Tiêu Minh Dạ và Lâm Ngọc Phương, làm mặt quỷ trêu chọc, “Trình độ sinh hoạt thế này vượt quá quy trình uống rượu mừng rồi nha!”

Lâm Ngọc Phương cởi tạp dề hào phóng cười nói, “Nhà ai mời rượu mừng mà keo kiệt vậy? Nếu tôi là cô dâu, thì tôi chẳng muốn gả cho đâu!”

“Ha ha, vậy phải xem ai là chú rể chứ? Chú rể hợp tâm ý, đừng nói keo kiệt, uống nước cũng nguyện ý gả!” Vương Văn Tuấn rất thích tính cách của Lâm Ngọc Phương.

Lâm Ngọc Phương tách đôi đũa cho y, tổng kết, “Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!”

“Oa!” Vương Văn Tuấn không ngờ cô là người có văn hóa, rất là bất ngờ.

“Mấy người đừng ỷ là giáo viên, mà xem thường tôi, tôi vì đi thi sai giờ mới không đậu vào trường Nhất Trung, không thèm vào trường kém hơn, nên mới nghỉ học.” Trên mặt cô hiện lên hối hận nhàn nhạt, “Bây giờ nghĩ lại lúc trước không nên giận lẫy làm gì.”

Chú Nghĩa trấn an cô, “Bây giờ đã tốt rồi, làm gì cũng không quan trọng, có bản lĩnh mới là tốt nhất.”

Ăn cơm xong thì Chung Ý Thu dọn dẹp chén đũa đi rửa, Tiêu Minh Dạ đoạt lấy cái chậu trong tay cậu đi.

“Làm gì!”

“Tay nổi bọt nước nên đừng làm việc.”

Chung Ý Thu mở tay ra nhìn, không biết là hắn phát hiện hồi nào nữa.

“Đừng để dính nước.” Tiêu Minh Dạ dặn dò nói.

Chung Ý Thu: “Không dính nước cũng không được, trên tay đều là bụi phấn.”

Trước kia cậu không hề nghĩ tới việc giáo viên dạy có một buổi thôi mà dính quá nhiều bụi phấn đến như vậy! Nửa tháng đầu ngày nào cậu cũng bị sặc ho vì bụi phấn, làm đàn ông thì dăm bữa nửa tháng đi tắm là chuyện thường, nhưng mà hiện tại thì không được, cảm giác một ngày không tắm rửa, không gội đầu cứ như là bị bụi phấn nhấn chìm, buổi tối ngủ không yên. Vốn dĩ tới mùa đông cậu không dùng kem dưỡng da tay đâu, nhưng mà mới vào mùa đông năm nay mà da tay đã nứt nẻ đau qúa, nên cậu mới đi Cung Tiêu Xã mua hộp kem dưỡng da mới nhất.

“Chiều nay anh làm gì?” Chung Ý Thu hỏi hắn.

“Lên núi.”

“Tuyết còn chưa tan, đường lại không dễ đi, anh lên núi làm gì?”

Tiêu Minh Dạ bỏ chén dĩa đã rửa xong vào tủ chén, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, từ buổi sáng đến bây giờ Chung Ý Thu vẫn luôn quái quái, nói mấy câu khó hiểu, ngữ khí lại ẩn ẩn gấp gáp, không biết cậu đang sốt ruột cái gì nữa.

“Trên núi có một cái miếu cũ, hồi nhỏ tôi đã từng ở đó vài ngày, bữa giờ tuyết rơi nhiều quá nên muốn lên đó xem.”

Chung Ý Thu nhớ tới cha của Viên Diễm, Viên Vinh Anh, từng nói hắn đã trốn ở trên núi một khoảng thời gian, chắc là ở tại ngôi miếu đó. Bây giờ hắn không hề giấu diếm chỗ đó, nên cậu cũng buông mối bận tâm trong lòng, “Hôm nay đừng đi, chờ chủ nhật tôi đi với anh.”

Tiêu Minh Dạ cười, chơi xấu vẫy nước ở trên tay lên mặt cậu, trước khi cậu nổi cáu mắng chửi thì mở miệng đồng ý, “Ừ.”

Trong lòng có rối loạn đến đâu thì vẫn phải làm việc, Chung Ý Thu dùng cả một bữa trưa để lên kế hoạch, sau khi trao đổi ý kiến với Lý Hoành Phi, Vương Văn Tuấn và chú Nghĩa, thống nhất xác định thời giờ báo cáo với hiệu trưởng Trịnh vào ngày mai.



Trong văn phòng, mấy giáo viên nữ tụm lại một chỗ hi hi ha ha không biết thương lượng cái gì, Chung Ý Thu nghe thấy hình như là hoạt động đông tây gì đó. Trịnh Tiểu Bình sớm đã tự giác cho cậu gia nhập vào nhóm phụ nữ, nên giải thích tận tình cho cậu hiểu.

Ngày Đông chí ở trên thị trấn sẽ mở họp chợ, thương dân vùng lân cận hay ở xa đều sẽ tới đây, nên nó vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có trấn Sư Đầu, mà bắt đầu từ đầu mùa đông hội chợ này đã đi quá khắp các trấn trong huyện, năm nay vừa vặn đến trấn Sư Đầu vào ngay sau Đông chí, nên các cô hẹn nhau ngày nghỉ đi hội chợ chơi.

Chung Ý Thu tò mò, “Họp chợ có gì?”

Một đám phụ nữ nói chuyện phiếm đặc biệt có sức cuốn hút, làm cậu bị ảnh hưởng buột miệng nói ra khẩu âm, dẫn tới mấy cô nghe xong cười ha ha, Trịnh Tiểu Bình vuốt tóc nói: “Đồ dùng gia đình, hơn nữa có nhiều đồ vật ở nơi khác mà bình thường ở chỗ này không mua được.” Nói xong đột nhiên nhớ tới gì đó nên vỗ tay, “Đúng rồi! Em họ tôi có nói họ có bán quần áo từ thành phố, đều là kiểu dáng thời thượng, ông chủ nói lấy hàng từ Quảng Châu!”

“Oa!” Mấy người phụ nữ như là phát hiện được bảo tàng, đôi mắt tỏa sáng.

Trịnh Tiểu Bình khoe khoang như đó là công việc làm ăn của gia đình, “Con bé nói nhiều người tới mua lắm, còn có đồ nam nữa, nhưng nó mắc tiền quá, nên ít người mua.”

Chung Ý Thu đang viết giáo án, nghe cô nói vậy thì có một chủ ý, cậu thấy Tiêu Minh Dạ chỉ có một cái áo bông cũ và một cái áo khoác thôi, áo bông đã sớm bong tróc hết rồi. Lần trước cho hắn tiền mà hắn bảo không cần, không bằng mua cho hắn một bộ đồ mới đi.

Mùa đông trời nhanh tối, mới bốn giờ chiều mà đã bắt đầu đóng băng, ban ngày tuyết tan được một chút thì đường đi liền biến thành sân trượt băng. Chung Ý Thu dạy xong tiết cuối cùng, trên đường về cẩn thận nắm tay mấy đứa học trò nếu không sẽ ngã trên mặt đường ngay.

Khi cậu về tới ký túc thì thấy chưa ai bật đèn, phòng bếp cũng tối thui. Tuy chưa bật đèn thì cũng nên có đèn dầu chứ, hơn nữa sao Tiêu Minh Dạ còn chưa làm cơm vậy?

Cửa phòng chú Nghĩa mở ra một nửa, Chung Ý Thu đẩy cửa đi vào thì thấy chú Nghĩa đang dựa vào đầu giường đọc sách nhờ vào chút ánh sáng từ bên ngoài, cậu lập tức bậc lửa ngọn nến rồi mắng không nể nang gì, “Sao lại không châm nến hả chú? Tiết kiệm chút tiền đó mà hư mắt luôn thì sao?”

Chú Nghĩa cười ha hả không dám phản bác, Chung Ý Thu lại hỏi, “Tiêu Minh Dạ đâu rồi chú?”

“Đưa Lâm Ngọc Phương về rồi, mặt đường đóng băng trời lại tối nên con bé không dám đi một mình.”

Chung Ý Thu: “!”

“Sao? Đói bụng rồi à? Tự làm đi, chắc thằng bé ở lại ăn cơm rồi mới về.”

“Ảnh ăn cơm ở đâu hả chú?”

“Đương nhiên là nhà Lâm Ngọc Phương rồi! Chú thấy con bé đó rất để ý tới thằng nhóc đó, chắc chắn giữ nó ở lại.”

Chung Ý Thu cắn răng kiềm xuống tủi thân trong lòng, Tiêu Minh Dạ quả nhiên là quỷ! Mỗi ngày bày đặt làm mặt đen ai gọi cũng không phản ứng, vậy mà lại đưa con gái về nhà! Kết hợp với những khác thường của anh ta dạo gần đây —— không nói cho mình biết đã gặp Lâm Ngọc Phương hồi nào, còn nói có người yêu thích …… Anh ta động lòng thật rồi.

“Chú Nghĩa…… Chú thấy hai người họ hợp nhau không?”

Ánh sáng le lói từ đèn dầu chớp nháy trên gương mặt của Chung Ý Thu, đôi mắt phượng lúc này rũ xuống, lông mi dài như đôi cánh giương ra. Chú Nghĩa nghĩ Tiêu Minh Dạ và cậu ngày ngày ở bên nhau, có thể là đối phương tìm đối tượng làm cậu có chút cô đơn mất mát, nên chú cười an ủi, “Hai người bọn họ xứng đôi vừa lứa thật, nhưng Tiêu Minh Dạ xuất thân từ gia đình nào chứ, chắc người nhà Lâm Ngọc Phương không đồng ý đâu.”

“Vì sao? Tiêu Minh Dạ làm gì không xứng? Xuấn thân gia đình có liên quan gì đâu chú!” Chung Ý Thu vừa rồi còn giận người ta, hy vọng mọi người đều nói hai người bọn họ không thành, giờ nghe chú Nghĩa nói xong lại bênh vực cho Tiêu Minh Dạ.

“Cháu xem cháu đi! Chú nói thôi mà.” Chú Nghĩa buồn cười đuổi cậu đi, “Mau đi nấu cơm đi, trời đã tối rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play