Tuy Tiêu Minh Dạ chỉ nói mấy từ ngắn gọn, nhưng đó lại bom công phá chất lượng lớn với Chung Ý Thu, trong lòng cậu lúc này như sông cuộn biển gầm khiến cho cả người quay vòng vòng mất phương hướng, choáng váng và run rẩy làm cậu có chút buồn ói.

.…… Tiêu Minh Dạ có người yêu thích nha!

Hai đứa ở bên nhau mỗi ngày mà sao mình không phát hiện ra vậy cà!

Hắn thích ai? Lâm Ngọc Phương? Nhất định là cô ấy rồi! Hôm trước Tiêu Minh Dạ còn nói đã gặp người ta rồi, mà không nói cho mình biết gì hết!

Người con gái tốt như Lâm Ngọc Phương thì ai mà cưỡng lại nổi? Cho dù là Tiêu Minh Dạ đi chăng nữa?

Cậu xoay cuồng trong mớ suy luận trong đầu.

Tiêu Minh Dạ tắt đèn đi tới, đôi tay chống ở trên giường, thân ảnh cúi người ở trong bóng tối càng giống với mãnh thú đang vồ mồi. Không cần thích ứng với bóng đêm mà hắn cũng nhận ra ánh mắt ngời sáng từ Chung Ý Thu —— trong kinh ngạc có chút sợ hãi.

Tiêu Minh Dạ có chút không đành lòng, lẫn ảo não, là vì bản thân đã bị bại trận dưới ánh mắt ngây thơ, sợ hãi của người này không biết bao nhiêu lần rồi.

“Ngủ đi……” Tiêu Minh Dạ nhìn cậu chằm chằm đến hơn năm phút, cuối cùng cậu mới ngồi dậy bắt đầu cởi quần áo.

…… Chung Ý Thu không hiểu tại sao hắn không nói thẳng ra, vừa nãy rõ ràng là buộc miệng nói ra mà! Chẳng lẽ không phải là Lâm Ngọc Phương ư? Là người quan trọng lắm sao? Quan trọng đến mức hắn không muốn cho ai biết luôn à?

“Không thể nói cho tôi sao?” Chung Ý Thu chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Tiêu Minh Dạ thề hẹn son sắt nói: “Một ngày nào đó sẽ nói cho cậu biết.”

“…… Bây giờ tôi muốn biết đó.”

Tiêu Minh Dạ nằm xuống thấy cậu vẫn còn ngồi đó, đầu không ngừng chuyển tới chuyển lui theo hướng của mình, chỉ nói: “Bây giờ chưa tới thời cơ.”

“!” nói có cái tên mà cũng cần thời cơ nữa hả?! Chung Ý Thu bất an, “Quan trọng lắm à? Còn cần chọn thời cơ mới chịu nói ra luôn? Chúng ta không phải là anh em tốt sao? Anh không nghĩa khí gì hết!”

“Không náo loạn nữa, ngủ đi!” Tiêu Minh Dạ đắp chăn đàng hoàng không để ý tới cậu.

Chung Ý Thu chua chát trong lòng, “Anh có còn là người không? Đồ trọng sắc khinh bạn! Có người thích thì không cần anh em nữa sao?”

Tiêu Minh Dạ dùng tay gối đầu, nghe xong cậu nói thì cười khẽ, “Ừ, những lời này cũng đúng, xác thật không thể cùng tồn tại.”

“…… Không được! Bây giờ tôi muốn biết ngay!” Chung Ý Thu giận dữ, một chân chặn bên eo hắn, kết quả Tiêu Minh Dạ không hề nhúc nhích mà cậu đã bị chính đầu gối của mình phản bội nên la làng.

“Được rồi, đừng quậy nữa!” Tiêu Minh Dạ kéo cậu nằm xuống, không thể không ổn định cậu trước, “Nãy giờ gạt cậu không đó.”

“Thật à?” Chung Ý Thu kỳ thật không tin hắn nhưng như người bị bệnh nan y gặp được thần dược, cho dù biết không nhất định hữu dụng nhưng vẫn tin tưởng theo bản năng, an ủi tâm lý.

“Ừ.” Tiêu Minh Dạ dịch chăn cho cậu.

“Vậy anh…… Ngày nào đó nếu anh có người thích, thì phải nói cho tôi biết nhá.”

“Ừ, chỉ cần cậu đừng sợ thôi.” Tiêu Minh Dạ cười rộ lên.

Chung Ý Thu không từ bỏ, “Vì sao lại sợ? Nếu tôi có người thích, thì tôi cũng sẽ nói cho anh nghe.”

“Được.” Tiêu Minh Dạ cắn răng đáp.



Chung Ý Thu đau dạ dày đến buồn nôn, oán giận do Tiêu Minh Dạ gây ra. Kết quả nửa đêm thật sự ói ra hai lần, dọa Tiêu Minh Dạ mãi cho đến buổi sáng cũng chưa dám ngủ tiếp, cậu mới ý thức được có thể là buổi tối cõng Viên Thúy Thúy, bị gió lạnh tràn vào phổi, rồi bữa cơm chiều bị Vương Văn Tuấn kích thích, dẫn tới đau dạ dày và vấn đề về tiêu hóa.

Nôn ra hai lần thì cậu mới cảm thấy khá hơn, buổi sáng vẫn muốn đi dạy, bị Tiêu Minh Dạ ngăn lại, một hai phải dẫn cậu đi tìm Trương Tây Minh lấy thuốc rồi mới yên tâm.

Chung Ý Thu không muốn đi, cậu muốn đi xem Viên Thúy Thúy sáng nay có đi học hay không, ngày hôm qua mặc đồ mỏng manh chạy dưới tuyết, cậu sợ con bé mắc bệnh. Nề hà Tiêu Minh Dạ vô cùng kiên trì làm cậu không dám ngoan cố, chỉ có thể đi tìm Lý Hoành Phi đổi tiết, còn nhờ hắn lưu ý và chiếu cố Viên Thúy Thúy, nhưng không hề đề cập tới chuyện ngày hôm qua.

Mẹ của Lý Hoành Phi gần đây tìm được phương thuốc cổ truyền để trị bệnh nứt da, nói là để tay ở trên lò nướng, dẫn tới tay hắn đen thui như chân gà nướng. Còn có phương thuốc ác hơn nói là đem hòn than đang cháy đặt lên chỗ nứt da, hắn thiếu chút nữa quỳ xuống lạy mẹ mới tránh được một kiếp.

Tuy nhiên chỗ nứt da vẫn không lành, sáng sớm ngồi ở văn phòng ngứa tay đến mức hắn thiếu điều ngồi cạ bục xi măng cả buổi, Chung Ý Thu thật sự nhìn không được, kiến nghị nói: “Cậu đi mua kem dưỡng da đi, bằng không càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Đàn ông đàn ang ai mà xài cái đó!” Lý Hoành Phi ghét bỏ.

“…… Vậy cứ để nó ngứa đi.” Chung Ý Thu không dám nói tiếp, bởi vì cậu có dùng.

“Ê! Lần trước anh nói có kế hoạch gì đó, anh sắp xếp xong chưa?”

Là từ hồi Viên Diễm gặp chuyện Ý Thu có nói qua, cậu vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng bước đầu đã có ý tưởng, “Tôi cho Viên Binh mượn hai quyển truyện cổ tích, làm mấy đứa học sinh khác có ý kiến, nhưng mà bây giờ bọn mình không có nhiều sách, không có khả năng cho từng đứa mượn. Dù cho mỗi người mượn thì một tuần cũng quá dài.”

“Đúng vậy! Em có nghe bọn học sinh nói trộm rằng thầy Tiểu Chung bất công, chỉ tốt với Viên Binh thôi, ha ha ha!” Lý Hoành Phi nửa câu đầu còn đứng đắn, nửa sau bắt đầu giễu cợt cậu.

Chung Ý Thu không thèm để ý tiếp tục nói: “Tôi nghĩ bọn mình nên làm một hoạt động, như là tổ chức buổi đọc sách, kể chuyện xưa gì đó cho mọi người, vậy thì không lo hết sách, mà còn giúp phát triển tư duy.”

“Ai đọc? Anh hả!”

“Tôi dạy Toán……”

“…… Anh nói tiếng phổ thông.”

“Cậu cũng biết.”

“Anh nói chuẩn hơn.”

“Cậu có thể luyện.”

.….

“Nếu không thì để bọn học sinh tự đọc?”

“Chuẩn luôn!”

Chung Ý Thu cọ xát đến 9 giờ thì trở về, hôm nay mặt trời ló dạng với ánh nắng le lói, nhưng vẫn làm người ta ấm áp hơn rất nhiều. Đi tới phòng y tế thì gặp Lưu Thanh Hồng, từ đêm đó tan rã trong không vui thì họ không chạm mặt nữa, cô xấu hổ chào hỏi, “Thầy Chung, thầy Tiêu……”

Chung Ý Thu cũng có chút ngượng ngùng, câu nói đêm đó tuy rằng mắng Trịnh Lão Tam, nhưng chung quy là đang nói đứa trẻ, Lưu Thanh Hồng làm mẹ nghe được khẳng định không vui, nhưng hiện giờ không tiện giải thích, cậu chào hỏi lại, “Cô sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”

“Không có việc gì, chính là…… Đau răng……” Cô theo thói quen cúi đầu thấp nhỏ giọng trả lời.

Trương Tây Minh cười giải thích, “Có chút nóng trong người, nhưng mà bây giờ không thể uống thuốc tùy tiện, phải uống nhiều nước vào.”

“Vâng…… Vâng……” Lưu Thanh Hồng vẫn luôn đứng, mặt trắng như tờ giấy, viện cớ nói có việc rồi đi ra ngoài.

Chung Ý Thu thấy bóng dáng tập tễnh của cô nên có chút lo lắng, sợ Trịnh Lão Tam gây khó dễ với cô vì chuyện đêm đó.



“Thầy Chung bị sao vậy?” Trương Tây Minh vừa dọn dẹp đồ vật trên bàn vừa hỏi.

“Dạ dày có chút không thoải mái.”

“Tối hôm qua nôn hai lần.” Tiêu Minh Dạ bổ sung.

Trương Tây Minh hỏi triệu chứng kế tiếp rồi kiểm tra một chút, bị viêm dạ dày nhẹ, uống thuốc là được, sau đó xoay người đi tìm thuốc trên tủ.

Chung Ý Thu là người thành thật, buổi sáng cậu còn thề son sắt là mình không có việc gì, hiện tại bị ánh mắt sắc bén của Tiêu Minh Dạ nhìn chằm chằm thì không dám đối diện, xoay đầu nhìn đông nhìn tây. Nhìn thấy ghế ngồi ở bên trong của Trương Tây Minh còn có một băng ghế, trên đó có một cuộn khăn giấy, bên trong hơi hơi mở ra, có một cái trứng gà và hai cái bánh bao. Cậu vốn tưởng là Trương Tây Minh mang theo bữa sáng khi đi làm, nghĩ thầm bác sĩ biết chăm sóc cho bản thân quá, bỗng nhiên phát hiện gói giấy trắng là giấy của trường học, sở dĩ cậu có thể nhận ra là vì nó do cậu gây ra.

Bài thi ở trường đều do các giáo viên ra đề xong rồi đi in dầu, máy in đặt ở trên mặt đất, mà Lưu Thanh Hồng bụng lớn không tiện khom lưng, nên tháng trước Chung Ý Thu chủ động nói giúp cô. Nhưng cậu có thói quen, thích ký tên lên một góc của tờ giấy, lúc giúp Lưu Thanh Hồng cũng thuận tay ký lên, sau đó biến mười mấy tờ giấy trắng trở thành phế thải, cô còn cười an ủi nói mình sẽ giữ làm giấy nháp.

Không ngờ lại thấy tờ giấy ở chỗ này, tuy rằng bị che mất, nhưng bên ngoài vẫn lộ ra chữ “Thu”, cậu chắc chắn đó là chữ của mình. Chẳng lẽ bữa sáng là do Lưu Thanh Hồng mang tới cho Trương Tây Minh ư? Là do hai người thân thiết hay là do hai người có họ hàng với nhau?

Chung Ý Thu bỗng nhiên nhớ tới mấy tháng trước lúc cậu phát hiện Viên Diễm gặp nạn, cậu đã từng nhìn thấy Trương Tây Minh đuổi theo Lưu Thanh Hồng cho cô một túi đồ, lúc ấy vẫn chưa nghĩ nhiều, hiện tại xem ra có chút kỳ quặc.

Lấy thuốc xong rồi thì cậu cũng quên mất đống suy nghĩ rối loạn đó, Tiêu Minh Dạ đi nhanh về phía trước mà không đợi cậu, làm Chung Ý Thu buồn bực trong lòng, người bị bệnh là mình cơ mà, sao anh ta nổi giận nhỉ? Hơn nữa, tại sao mình lại sợ khi anh ta nổi giận? Cậu khoa tay múa chân tính toán khoảng cách giữa hai người, làm tư thế lấy đà tính nhảy lên lưng hắn.

Mới vừa nhúc nhích hai chân chuẩn bị lấy đà, thì bên cạnh vang lên tiếng nói, “Thầy Tiêu, thầy Chung…” Dọa cậu giật mình ngã người quỳ về phía trước —— tuyết trên mặt đất bắt đầu tan chảy hòa với bùn đất, tưởng dưới tuyết có giấu đá ngầm gì đó! Tiêu Minh Dạ nghe thấy thanh âm lập tức xoay người, lanh tay lẹ mắt mở đôi tay ra tiếp, bị một cái đầu đụng vào ngực —— ầm —— Chung Ý Thu sống sót sau tai nạn cắn răng lên cổ hắn.

Lưu Thanh Hồng: “……”

“Ha…… Cô Lưu, ha ha ha ha ha…… Cô đột nhiên lên tiếng làm tôi sợ muốn chết……” Chung Ý Thu nhìn thấy Lưu Thanh Hồng bên cạnh còn bị dọa sợ hơn mình thì vội vàng tránh khỏi người Tiêu Minh Dạ, xấu hổ phủi phủi bụi bẩn vô hình trên quần áo.

“Ngại quá…… Tôi không nghĩ dọa anh giật mình……”

Chung Ý Thu liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạ, phát hiện mặt hắn càng đen hơn, lập tức chuyển sang hỏi Lưu Thanh Hồng, “Có việc gì thế?”

Cô giơ tay vén tóc mái ra sau tai, ấp a ấp úng nói: “Tôi muốn nói lời xin lỗi với thầy Tiêu…… Đêm đó chồng tôi nói chuyện thật quá đáng, con người ảnh không có vậy đâu…… Không có ác ý, anh…… Đừng để ý.”

Chung Ý Thu không biểu hiện gì, cậu không hoài nghi con người Lưu Thanh Hồng, hơn nữa vẫn luôn cho rằng cô là một người phụ nữ lương thiện, chỉ là mấy chữ “Không có ác ý” thật sự làm cậu không tiếp thu nổi.

Hai người bọn họ đều không nói lời nào, Lưu Thanh Hồng càng quẫn bách, khả năng cũng ý thức được lời mình nói không quá thích hợp, hoảng loạn bổ sung, “Anh ấy là người như vậy, với ai cũng nói như thế, mọi người đều không chấp nhặt……”

“Không sao.” Tiêu Minh Dạ đột nhiên nói.

.…….

Trở về uống thuốc, Chung Ý Thu hỏi hắn, “Anh không trách Trịnh Lão Tam thật à?”

“Trách cái gì?”

“Mồm thối đó!” Chung Ý Thu nhớ tới liền ghê tởm.

Tiêu Minh Dạ cười khẽ, “Người không có bản lĩnh mới như vậy.”

Chung Ý Thu ngốc ngốc suy nghĩ một hồi cũng cười rộ theo.

“Nhưng mà vừa nãy cô Lưu cũng không đúng, chẳng khác gì dung túng gã cả.”

Tiêu Minh Dạ hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm, lấy cây xẻng chuẩn bị ra sau xúc tuyết, bằng không chờ khi tuyết tan nơi nơi đều là nước, nghe Chung Ý Thu nói xong thì híp mắt nhìn về phía ánh mặt trời dịu nhẹ, nhàn nhạt nói: “Hà tất gì làm khó cô ấy chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play