Trịnh Tiểu Bình còn
chưa dứt lời, thì Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi đã chạy ra khỏi văn phòng, bên ngoài cửa lớp 2 đã đầy học sinh duỗi cổ nhìn vào, đứa đứng sau
không nhìn thấy thì đẩy đứa đứng trước, tranh nhau chỗ đứng.
Lý Hoành Phi quát lớn một tiếng, làm đám học sinh vây quanh cửa lớp vội
giải tán, hai người bọn họ đi vào đóng cửa lại, hơn phân nửa lớp đều
tránh xa chỗ ngồi của Viên Diễm, vài đứa nghịch ngợm bịt mũi thì thầm
nói “Thối quá”, còn mấy đứa con gái thì do dự không dám tiến tới.
Thấy giáo viên tới thì tự giác nhường đường, Viên Diễm cúi đầu dựa lưng vào
góc tường, Chung Ý Thu không thấy rõ mặt nên không biết con bé có khóc
hay không, chỉ ngửi thấy mùi hôi thoang thoảng xung quanh, đoán là con
bé đã đi ra quần rồi.
Lúc này cậu mới
nhận ra mình và Lý Hoành Phi đều là đàn ông, Viên Diễm nhỏ tuổi nhưng
vẫn là con gái, đâu có chỗ nào dễ xử lý chứ?
Lý Hoành Phi cũng phát hiện, hai người quay mặt nhìn nhau, Chung Ý Thu
nhanh chóng quyết định: “Tôi dẫn con bé tới ký túc xá, cậu tìm cô giáo
nào tới đi.”
Lý Hoành Phi xoay người chạy đi, Chung Ý Thu đi đến bên cạnh Viên Diễm, khom lưng hỏi: “Tới chỗ thầy được không?”
Con bé vẫn không nhúc nhích giống như không nghe thấy, nhưng Chung Ý Thu
thấy tay nó đặt ở trong ngăn bàn, ngón tay moi moi khúc gỗ mục, nên cậu
nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nó: “Đi, thầy mang con đi thay đồ.”
Từ sau khi Chung Ý Thu tiến vào thì Viên Binh vẫn luôn lặng lẽ đi theo
sau, thấy cậu hỏi hai lần mà Viên Diễm vẫn không phản ứng, nên thằng bé
chui ra đẩy Viên Diễm một cái, trên mặt đầy quan tâm nhưng lại ngượng
ngùng không kiên nhẫn, tức giận kêu, “Đi!”
Viên Diễm bị đẩy thiếu chút nữa ngã vào bàn, quay đầu ngốc ngốc nhìn Chung Ý Thu, cậu thuận thế giữ chặt cánh tay nhấc con bé đứng lên.
Viên Binh bịt mũi đi theo cùng, Chung Ý Thu bảo nó trở lại chỗ ngồi, rồi kêu lớp trưởng và ủy viên học tập hướng dẫn tự học, nửa túm nửa kéo mang
Viên Diễm về ký túc.
Hôm nay gió lớn nên
chú Nghĩa không ra sân, ở trong phòng nhặt đậu nành, thu hoạch đậu nành
xong thì đem đi bán, chỉ chừa lại một ít để làm sữa và đậu hũ, cho nên
chú muốn nhặt bỏ mấy cây đã bị hư đi.
Chung Ý Thu dẫn Viên Diễm tới phòng của Tiêu Minh Dạ, mấy đêm nay cậu đều ngủ ở đây nên đã tập thành thói quen, mới vừa đẩy cửa ra liếc mắt một cái
thì thấy trên giường đặt hai chiếc chăn và hai cái gối đầu đặt song song nên đột nhiên cảnh giác, không muốn cho người ta thấy cảnh này, nên
đóng cửa lại chuyển sang phòng mình.
Đi
báo với chú Nghĩa rồi dẫn Viên Diễm ra sân sau chuẩn bị nấu nước tắm,
còn chưa ra khỏi cửa phòng đã nghe tiếng bước chân của Lý Hoành Phi, đẩy cửa đi ra ngoài thì thấy sau lưng hắn còn có Trịnh Tiểu Bình đang đỡ
Lưu Thanh Hồng di chuyển khó khăn.
Thầy giáo không tiện hành động, nên hai cô giáo đi vào trấn an Viên Diễm, hai người bọn họ ra sân sau nấu nước.
“Việc này xử lý sao đây?” Lý Hoành Phi phiền muộn.
Chung Ý Thu lần đầu tiên gặp được loại chuyện này cũng sầu lắm, “Thì về dạy
dỗ đám học sinh, không để bọn chúng cười nhạo với bài xích, dù sao Viên
Diễm cũng ở gần đây.”
Lý Hoành Phi thở
dài, “Chắc là vô dụng thôi…… Phụ huynh không có ý thức mà, mấy đứa nhỏ
về nhà kể ra thì dám là phụ huynh sẽ cấm bọn chúng chơi với con bé.”
“Có hay không thì bọn mình cũng phải nói, phụ huynh không văn hóa cả đời
trồng trọt, ăn mặc cần kiệm giao học sinh cho bọn mình là có ý gì? Chính là hy vọng chúng ta có thể dạy dỗ bọn chúng đó.” Chung Ý Thu nhàn nhạt
nói.
Lý Hoành Phi: “Anh hai……”
Chung Ý Thu: “!”
“Không phải…… Ý em là anh nói đúng quá!” Lý Hoành Phi thẹn thùng khoe ra hai má lúm đồng tiền.
“Nếu không thì anh đi dạy bọn học sinh đi?” Hắn hỏi tiếp.
Chung Ý Thu vội vàng xua tay. “Tôi không được! Tôi không nói chuyện với bọn
chúng được đâu, cậu học sư phạm rồi mà? Hơn nữa cậu còn là chủ nhiệm
lớp……”
Lý Hoành Phi: “Nhưng anh là anh hai……”
Chung Ý Thu nói, “Anh hai cũng không được! Hai đứa bọn mình ai cũng không
được, đây không phải là chuyện nói một lần là xong, phải là nói liên
tục, cũng phải hành động nữa, hơn nữa thông qua chuyện ngày hôm nay tôi
có một phát hiện, chờ tôi suy xét thấu đáo rồi sẽ bàn với cậu.”
Nấu nước bằng lửa lớn nên sôi rất nhanh, Trịnh Tiểu Bình mang theo Viên
Diễm vào tắm, thân thể Lưu Thanh Hồng không tiện nên không để cô làm.
Chung Ý Thu không khỏi nhìn Trịnh Tiểu Bình bằng một con mắt khác, cô
thường khoe khoang, ra vẻ ta đây, lại hay đua đòi, sống ở nông thôn mà
cứ như là cô tiểu thư mười ngón tay không dính nước, còn luôn như có như không trào phúng Lưu Thanh Hồng. Hiện tại lại hoàn toàn không có thành
kiến đối đãi Viên Diễm, không có ghét bỏ mùi hôi trên người con bé,
Chung Ý Thu tưởng tượng đến cảnh những vết dơ trên người Viên Diễm khi
nó cởi đồ ra, càng thêm bội phục dũng khí của cô, nghĩ đây chắc là sự
khoan dung của phụ nữ.
Lưu Thanh Hồng
đứng lâu có hơi mệt, nên ngồi xuống ghế nói với bọn họ: “Trời lạnh nên
con bé mặc hai cái quần dày, bệ xí trong nhà vệ sinh lại quá cao mà nó
cởi quần không thành thục, mặt đất thì trơn trượt nên mấy đứa nhỏ đứng
không vững, nên con bé không dám đi, thế là……”
Bọn họ đã đoán ra được, từ khi vào mùa đông thì có rất nhiều học sinh lớp
lá và lớp một đái trong quần, hơn nữa nhà vệ sinh trong trường cũng rất
dọa người! Chung Ý Thu lần đầu tiên sử dụng mà còn nơm nớp lo sợ, từ vị
trí ngồi xổm đến hố phân phải cao đến bảy, tám mét, nhìn thôi cũng đã
quáng mắt rồi! Mùi hôi thối xọc từ dưới lên trên, vị trí đặt hai chân
tùy tiện lót hai viên gạch, gập gà gập ghềnh, căn bản không có biện pháp đứng vững, mấy đứa nhỏ không chú ý là rớt xuống hố phân như chơi!
Thay đổi hoàn cảnh mới là công việc cần thiết nhất, cái chính là tiền đâu?
Ôi! Lại là tiền! Ba người chỉ có thể giương mắt nhìn nhau.
Viên Diễm tắm rửa xong, chỉ mặc một cái quần bông, cái quần mùa thu và quần
lót đã được Trịnh Tiểu Bình xử lý đơn giản, bỏ vào trong túi ni-lông. Lý Hoành Phi đi theo hai người họ về lại trường, Chung Ý Thu đưa con bé về nhà.
Cả đoạn đường đi con bé cứ cúi gằm
mặt không nói lời nào, Chung Ý Thu cũng không cố tình tìm lời nói, cho
đến khi đi qua cửa thôn thì Viên Diễm mới giơ tay chỉ chỉ hướng bên
phải, ý là đi hướng đó.
Viên gia trang
rất lớn, các căn nhà được xếp theo thứ tự, ở giữa mỗi căn là một con
đường nhỏ uốn lượn. Cậu đi theo Viên Diễm rẽ trái, rẽ phải xuyên qua vài con hẻm lớn rồi đường nhỏ mà vẫn chưa tới, cho đến khi ra hẳn bìa thôn ở nơi có mấy căn nhà hoàn toàn biệt lập với mọi người.
Rừng cây không tính là lớn, phương hướng xoay quanh con rạch nhỏ, như là một ốc đảo. Rạch nhỏ hẳn là dùng để nuôi sen, hiện giờ trên mặt nước đầy lá sen nho nhỏ, ẩn ẩn có thể nhìn nước bùn phía dưới. Căn nhà dựng sát bờ
rạch, Chung Ý Thu tưởng nếu không phải căn nhà cũ nát, chung quanh điêu
tàn, thì nơi này rất lịch sự tao nhã.
Cửa chính lợp bằng gỗ vụn, phòng ốc thấp bé vượt ngoài tưởng tượng, đầu của Viên Diễm chạm vào đỉnh cửa, gỗ trải qua dãi nắng dầm mưa bên ngoài gồ
ghề lồi lõm, trên nóc nhà được rợp bằng rơm rạ và không biết là thứ gì
nữa. Vách tường cạnh cửa được đóng đầy đầu đinh để móc quần áo, nắp nồi, lớn lớn bé bé bao ni-lông.
Cửa chính
không khóa, dùng mảnh vải bện thành dây thừng móc lại, Viên Diễm mở cửa
đứng ở bên trong nhìn Ý Thu, nhìn vài lần lại lui ra phía sau một chút
giữ cửa mở lớn hơn.
Chung Ý Thu có chút
kinh ngạc, con bé đang mời mình đi vào, Viên Diễm vẫn luôn không chủ
động, trên mặt vẫn luôn là biểu tình ngây dại của người kém phát triển
trí tuệ, bọn họ không ngốc, ngược lại rất rõ ràng, hiểu rõ mình khác với mọi người chung quanh, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.
Khó có khi con bé biểu đạt thân quen, nên Chung Ý Thu khom lưng muốn đi
vào, nhưng không biết đặt chân ở đâu cho đúng, bởi vì bên trong chất đầy các loại đồ vật lung tung rối loạn, hơn nửa gian phòng đặt đầy lương
thực. Sau vụ thu thì người ở đây sẽ bán đi một nửa, cũng sẽ giữ lại một
ít để sang mùa xuân bán ra, một là bởi vì giá cả có thể tăng lên, hai là đầu xuân trồng trọt mua phân hóa học cần dùng đến tiền.
Các túi lương thực và một đống túi khác không biết đựng gì chất đầy ở cạnh
cửa, chỉ để lại một con đường nhỏ đủ cho một người đi qua đi lại giữa
các gian phòng.
“Sao đã trở lại rồi?” Trong phòng vang lên giọng của một người đàn ông, thậm chí còn mang theo ý cười nữa.
Chung Ý Thu còn đang cân nhắc đặt chân ở đâu, thì nghe thấy trong phòng có
tiếng bước chân nên đứng thẳng chờ đợi, trần nhà bên trong khá thấp, chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoác cái áo không biết là màu xanh
lục hay là màu vàng ra tới, ông thấy Chung Ý Thu thì ngây ra một lúc rồi lại cười khanh khách hỏi, “Cậu có phải là thầy Tiểu Chung mới tới đó
không? Nghe bọn nhỏ trong xóm nói thầy Chung mới về đẹp trai lắm.”
Chung Ý Thu kinh ngạc nhìn về phía Viên Diễm, con bé này nói đó à? Đối phương nhìn ra tâm tư của cậu thì tiếp tục cười, “Không phải con bé đâu, nó mà nói thì tôi mừng lắm!”
“Xin chào, tôi là giáo viên dạy Toán của trò Viên Diễm, trò ấy có chút không thoải mái nên tôi đưa trò ấy về trước.”
Ông nhận lấy cái túi trong tay Chung Ý Thu thì hiểu chuyện gì đã xảy ra,
cười ha hả vài tiếng rồi vỗ nhẹ bả vai Viên Diễm, “Để xem ngày mai mi
còn dám mặc nhiều vậy không?” Sau đó lại nhìn về phía Chung Ý Thu, “Cảm
ơn thầy nha thầy Chung, mẹ nó sợ nó lạnh nên mới bắt mặc nhiều, ngày mai tôi sẽ giám sát nó, há há!”
Chung Ý Thu
ngạc nhiên, người này chắc là cha của Viên Diễm, người nhà trong hoàn
cảnh như thế, mà ông vẫn luôn giữ nụ cười hiền lành và thong dong trên
mặt, không có trách cứ, không có tự ti, cũng không có than thân trách
phận.
Ông mặc bộ đồ cũ, nếp nhăn trên mặt nhiều như khe rãnh mà lại giống với đứa trẻ lạc quan, vui vẻ.
“Tôi tên là Viên Vinh Anh, là cha của Viên Diễm, mời thầy Chung vào nhà chơi một lát, để tôi pha trà mời thầy.”
“Cảm ơn ạ!”
Chung Ý Thu đi theo vào, bên trong là phòng bếp cạnh với phòng ngủ, khác với
bên ngoài chính là bên trong thu dọn sạch sẽ, bài trí chỉnh tề, trên cái bàn nhỏ dựng bên mép giường đặt một bộ ấm trà nghi ngút khói, làm cả
căn phòng ấm áp, thanh tao.
“Thầy Chung đã quen với nơi này chưa?” Ông vừa đổ nước trong chén vừa hàn huyên.
“Khá tốt ạ.”
Viên Vinh Anh rất thích cười, mỗi câu nói đều như là cong khóe miệng, “Chú
Nghĩa là người làm công tác văn hoá, Tiêu Minh Dạ là người tốt, ở chung
với bọn họ khẳng định là không có vấn đề gì đâu.”
Tính ra đây là lần đầu tiên mà Chung Ý Thu nghe dân bản xứ gọi tên đầy đủ
của Tiêu Minh Dạ, ai cũng gọi là anh hai Tiêu, hơn nữa cái mà cậu nghe
nhiều nhất chính là Tiêu Minh Dạ “Ác tàn nhẫn”, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói hắn là người tốt.
Cậu cầm lòng không đậu cúi đầu cười khẽ, người ta khen Tiêu Minh Dạ mà cậu lại có chút ngại ngùng, không biết đáp trả thế nào.
“Ha ha, có phải là lần đầu tiên cậu nghe có người nói vậy hay không?” Viên
Vinh Anh nói giỡn hỏi, đưa chén trà cho Chung Ý Thu rồi nói tiếp, “Thằng bé bên ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng ấm áp lắm, chính nó là người
đã cứu cả nhà tôi đó!”
Chung Ý Thu: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT