Chung Ý Thu cho Trần Viễn địa chỉ của mình đổi lấy số điện thoại của hắn, đôi chân như gắn lò xo vui mừng chạy bước nhỏ về nhà, khóe miệng toe toét không khép lại được. Vào sân còn nhảy lên hai cái, Vương Văn Tuấn hỏi có chuyện gì mà cậu không thèm trả lời, chỉ nghĩ tìm Tiêu Minh Dạ để chia sẻ, cười ha hả chạy về sân sau.

“Có phải bị Liên miệng rộng dọa mất hồn rồi hay không?” Vương Văn Tuấn khó hiểu hỏi chú Nghĩa.

Tiêu Minh Dạ đào đất người đầy mồ hôi, trên người chỉ còn chiếc áo lông màu xám, Chung Ý Thu chạy như bay tiến vào giống như đứa trẻ mang bí mật luôn ngóng trông được người hỏi tới, mặt mày hớn hở tới trước mặt hắn mà không nói lời nào.

“Nhặt kẹo à?” Tiêu Minh Dạ ngừng tay cười hỏi.

Chung Ý Thu lắc đầu cười càng xán lạn.

Tiêu Minh Dạ bị nụ cười đó quyến rũ làm cho tim đập loạn, bất đắc dĩ nóng nảy, “Rốt cuộc là sao?”

“Vừa rồi tôi đi nhận điện thoại, anh đoán là ai?” Chung Ý Thu úp úp mở mở.

“Không đoán.” Tiêu Minh Dạ không thèm đoán mò.

Chung Ý Thu: “……”

Cậu tức muốn hộc máu nhảy đến sau lưng Tiêu Minh Dạ thít chặt cổ hắn, hung tợn uy hiếp, “Không đoán không được, phải đoán!”

Sau khi tuyết rơi trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, đôi chân dùng nhiều lực sẽ bị lung lay, đứng không vững, Tiêu Minh Dạ dùng cánh tay căng thẳng giữ chặt nắm tay của cậu rồi lật ngược tình thế, bẻ ngoặt tay cậu ra sau.

“A —— cái đồ vô lương tâm! Tôi chạy nhanh về đây để khoe với anh đó!” Chung Ý Thu gào.

Tiêu Minh Dạ thoáng giảm bớt lực, thấy gương mặt cậu đã đỏ bừng nên bỏ tay ra, ánh mắt gợn sóng, vừa nhìn cậu chằm chằm vừa trêu, “Vì sao muốn kể cho tôi nghe?”

Chung Ý Thu đánh người không được, bị phản phệ, thẹn quá thành giận rống ra hai chữ đã luyện tập ở trong lòng mấy tháng nay, “Cút đi!”

Trong nháy mắt, Tiêu Minh Dạ cười rũ rượi, đôi tay nắm cán cuốc ôm bụng cười khom lưng, Chung Ý Thu lần đầu tiên thấy hắn cười sang sảng thoải mái đến thế, như là biến thành một chàng trai hào sảng, chưa bao giờ trải qua khổ cực, chưa từng bị người ghét bỏ. Nếu thật là như vậy, thì không biết hiện giờ Tiêu Minh Dạ trưởng thành sẽ có dáng vẻ gì ha, chắc là sẽ không bị nhốt ở vùng nông thôn này đâu, và mình cũng chưa chắc sẽ gặp được người này.

Chung Ý Thu ngờ nghệch không dám ra tiếng, sợ quấy nhiễu vui sướng khó có được của hắn, dần dần sắp quên mất lí do mình chạy vội tới đây là gì.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tiêu Minh Dạ ngừng cười hỏi.

Gương mặt lấy lại bình tĩnh, Chung Ý Thu có chút thất vọng không hề úp úp mở mở, “Bạn thân hồi đại học gọi điện thoại tới, anh ấy nói tháng sau sẽ tới thăm!”

Tiêu Minh Dạ: “Cậu còn có bạn thân hả?”

Chung Ý Thu: “……”

“Chọc chút mà…… Đừng đi!” Cho dù Tiêu Minh Dạ có gọi Chung Ý Thu thế nào thì cậu cũng không quay đầu lại.

Hôm nay là chủ nhật, bởi vì mất nửa tháng bài học, nên Lý Hoành Phi bảo Viên Thúy Thúy buổi sáng đến trường học dạy thêm môn Ngữ văn cho con bé, giữa trưa hai người ăn cơm ở ký túc xá, rồi buổi chiều Chung Ý Thu dạy thêm môn Toán cho nó.

Con bé mang theo sách giáo khoa, sắp hết một học kì mà bao bìa sách vẫn còn mới. Khi mới vừa phát sách, bọn học sinh mới lạ đều dùng lịch treo tường hoặc là báo chí cẩn thận bao bìa sách, mà đa số chưa tới một tháng là sách đi đường sách, giấy bao đi đường giấy bao rồi.



Sách của Viên Thúy Thúy là dùng mặt trái màu trắng của lịch để bao, mặt trên cẩn thận viết tên, lớp và môn học, chữ viết thành thục, đẹp đẽ, không phải là chữ viết mà một đứa nhỏ lớp 2 có thể viết được.

“Đây là cha con viết.” Viên Thúy Thúy nói.

Chung Ý Thu mở sách ra giấu đi hồi hộp trong lòng, cậu không học về tâm lý cũng như giáo dục nên không biết phải nói thế nào, cho tới nay cậu biết rõ mình sợ hãi điều gì, cậu sợ phải khuyên nhủ bọn trẻ, bởi vì cậu không biết mình nên nói cái gì.

Nhưng lúc này cần phải đối diện với nó, làm giáo viên mà lại lùi bước, thì chắc chắn đứa nhỏ này sẽ không bao giờ mở lòng với cậu nữa.

“Chữ viết rất đẹp.” Chung Ý Thu nói theo.

Viên Thúy Thúy hít hít cái mũi, hình như con bé bị cảm, “Nếu cha con chết đi thì tốt rồi.”

Chung Ý Thu sợ hãi, cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi, “Vì sao?”

“Người ta sẽ không chê cười con nữa.” Con bé oán giận trả lời.

Chung Ý Thu nhìn thẳng vào mắt con bé, nghiêm túc nói: “Không có ai chê cười con cả, hơn nữa người khác nói gì cũng không quan trọng,” nói xong thì cảm thấy nó hơi khó hiểu với con bé, nghĩ nghĩ lại nói, “Thầy sẽ không chê cười con, bạn thân Trương Tiểu Quyên sẽ không chê cười con, còn rất nhiều bạn học cũng sẽ không chê cười con, người chê cười con là những người không tốt, không thân thiết với con, vậy thì mình để ý đến lời họ nói để làm gì?”

Những lời này sao quen thuộc quá vậy? Khi nghe thấy Lão Cao và Viên Vinh Cử bàn tán sau lưng mình, bản thân cậu cũng mất mát lắm chứ, chính Tiêu Minh Dạ đã nói, “Chỉ cần cậu nghe học sinh và người thân mình nói gì là được rồi”, hôm nay cậu cũng dùng những lời đó để khuyên bảo học sinh của mình.

Cậu để tay lên ngực tự hỏi mình có làm được không, mình có tư cách để giảng dạy đạo lý này cho Viên Thúy Thúy hay không? Nghĩ một hồi cũng thông suốt.

Giáo viên độ người mà không tự độ bản thân được!

Viên Thúy Thúy ngước đôi mắt đen láy nhìn cậu, không biết nghe có hiểu hay không, Chung Ý Thu nghĩ trẻ nhỏ khác với người lớn, khi con bé đối mặt với lời châm chích, chỉ trỏ từ bốn phương tám hướng, thì trong tiềm thức con bé sẽ nghĩ rằng nếu tất cả mọi chuyện không phát sinh trên người mình thì tốt rồi, cha không phải cha mình, mẹ không phải mẹ mình, anh trai không phải là anh mình, hoặc không có ai cả…… Nhưng có một điều là sự thật sẽ không thay đổi, bản thân sẽ không thể gánh vác hay trốn tránh được, cuối cùng sẽ nảy sinh lòng oán hận với thế giới.

Cậu muốn nói rằng chờ sau này con trưởng thành nghĩ lại sẽ cho rằng này mấy chuyện đã xảy ra chỉ là một phần nhỏ của cuộc sống, con không bỏ nó qua một bên thì nó sẽ trở thành gánh nặng của con. Nhưng mà ai chịu trách nhiệm cho tuổi thơ của con bé chứ? Ai có thể làm bạn giúp con bé vượt qua quá trình lẻ loi này?

“Không phải sợ, có chuyện gì muốn nói thì tìm thầy hay thầy Lý, bọn ta sẽ giúp con.” Chung Ý Thu vỗ vỗ đỉnh đầu con bé.

Mặt trời khuất dần sau núi thì Ý Thu đưa con bé về nhà, từ sân sau đi ra ngoài, đứng ở trên sườn núi cao là thu hết cả Viên gia trang vào đáy mắt, vào hoàng hôn mùa đông, thôn làng như một bức tranh sơn dầu, khói bếp lượn lờ giữa không trung, những bức tường tĩnh lặng như đường chân trời cuộn tròn ở phía xa xa.

Chung Ý Thu mê đắm trong cảnh sắc sáng lạn đó, lỗ mãng mà tráng lệ, ẩn trong đó là sức sống mãnh liệt.

“Anh con chôn ở chỗ đó……” Viên Thúy Thúy vươn ngón tay chỉ phía sau thôn.

Chung Ý Thu nhìn theo cái chỉ tay của con bé, không rõ chính xác là ở đâu.

“Chỗ đó có một thân cây, ngay ở dưới gốc cây.” Viên Thúy Thúy nâng nâng tay cường điệu, lại ngửa đầu nhìn về phía Chung Ý Thu, “Thầy Tiểu Chung ơi, bây giờ mình đào anh hai lên, có phải anh vẫn chưa hóa không?”

Chung Ý Thu sởn tóc gáy, dân bản xứ nói “Hóa” có nghĩa là hư, thối rữa, cậu ngồi xổm xuống nắm lấy tay con bé, “Anh con đã lên trời rồi, con nhớ anh thì phải nhìn lên trời, đừng nhìn xuống đất.”

Đưa con bé về nhà xong thì cậu tự đi về ký túc xá, trời dần tối đen, gió lạnh thổi bên đường làm nhánh cây khô khốc kêu xào xạt, Chung Ý Thu nghĩ đến câu nói vừa rồi của Viên Thúy Thúy thì sợ hãi, cả đường đi không dám nhàn nhã mà chạy như bay về.



Vào sân trực tiếp chạy vào phòng bếp kêu to, “Tiêu Minh Dạ ——” tới cửa lại vội vàng dừng chân, Viên Ngọc Lan đang đứng ở bên trong quay đầu nhìn về phía cậu.

“Sao?” Tiêu Minh Dạ thấy cậu sốt ruột nên vội vàng hỏi.

Chung Ý Thu: “Không có gì…… Trời lạnh……”

“Đi nhóm lửa.” Tiêu Minh Dạ chỉ chỉ bệ bếp.

Chung Ý Thu nghiêng người đi vào, cậu không muốn tránh đi, muốn nghe xem Viên Ngọc Lan tới làm gì, cô mặc chiếc áo lông màu nâu dài tới mắt cá chân, trên cổ quấn chiếc khăn lụa màu vàng vừa mua ở Cung Tiêu Xã, còn mang một đôi giày da màu đen cổ cao, vô cùng lạc loài giữa khói bếp.

Tiêu Minh Dạ đang xào dấm với cải trắng, mùi ớt cay sặc người kích thích Chung Ý Thu làm cậu hắt xì mấy cái liền, Viên Ngọc Lan che mũi vẫn không động, cô không nói lời nào, Tiêu Minh Dạ càng sẽ không chủ động phản ứng, Chung Ý Thu ra tiếng đánh vỡ giằng co, “Tìm anh ấy có chuyện gì?”

Viên Ngọc Lan như là vẫn luôn chờ cái bậc thang này, lập tức cười trả lời, “Ừ, muốn anh ấy tới giúp mấy ngày, trong thôn kêu nhà tôi cử ra hai người, mà trong nhà chỉ có anh cả làm việc……”

Ngụ ý chính là bảo Tiêu Minh Dạ về nhà làm việc, Chung Ý Thu giả vờ không hiểu gật đầu, “Giúp được thì giúp, nhưng trường học còn chưa nghỉ……”

Cô tới đây kiếm hẳn là ở nhà đã bàn bạc qua, một giáo viên thể dục thì có mấy tiết dạy, lại nói trời lạnh rồi sắp thi cuối kỳ nữa, rất nhiều giáo viên bộ môn sẽ chiếm giờ thể dục để dạy thêm, hơn nữa năm ngoái Tiêu Minh Dạ đã giúp rồi, Viên Bảo Nguyên nói xin nghỉ thì bị trừ tiền lương, năm nay đến lượt gã phải đi, đây đều là hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Chung Ý Thu hỏi thẳng làm cô không biết đối đáp thế nào, nương mùi ớt cay sặc ho khan hai tiếng, lại dùng bàn tay quẹt quẹt mũi.

Chung Ý Thu cũng không nói lời nào, chấp nhất chờ cô giải thích, cậu giương mắt nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, hai người ở giữa sương trắng cuồn cuộn trao đổi một ánh mắt kiên định chứa đầy pháo hoa.

Viên Ngọc Lan có chút không kiên nhẫn, hơi hơi nhăn mày nói với Tiêu Minh Dạ: “Tự anh đi nói với mẹ đi, mấy việc này em không quản.”

Nói xong thì chào Chung Ý Thu rồi xoay người đi ra ngoài.

Tới tối ngủ Ý Thu mới thở dài nói: “Anh đừng về nhà.”

Tiêu Minh Dạ trêu cậu, “Đêm qua cậu còn nói tôi nên về nhà mà.”

“Anh hai, em sai rồi……” Cậu cố ý kéo dài giọng, làm mặt hối lỗi.

Tiêu Minh Dạ tắt đèn rồi nằm xuống, Chung Ý Thu theo thói quen tính xê người sang cạnh hắn, trời lạnh quá, nên buổi tối ngủ lạnh đến run người, có chui vào trong chăn không thể hô hấp nổi, sườn mặt dựa vào sát cổ nơi ấm áp nhất.

“Tôi nói cậu nghe điều này……” Trong đêm tối Tiêu Minh Dạ đột nhiên ra tiếng, giọng điệu do dự rơi vào không khí đông lạnh.

“Chuyện gì?” Lần đầu tiên hắn trịnh trọng như vậy, trước khi vào chủ đề thì rào trước, làm tim Chung Ý Thu nhảy thình thịch.

Tiêu Minh Dạ im lặng một hồi, trong căn phòng lúc này chỉ còn tiếng hít thở của hai người và tiếng nuốt nước miếng của hắn, “Ngày mai tôi sẽ ra ngoài, lái xe chở đồ cho xưởng gỗ.”

Chung Ý Thu lăn long lóc bò dậy, xoay người nhìn hắn, “Đi chỗ nào? Đi mấy ngày? Quyết định hồi nào? Sao anh không nói sớm……”

Cậu sốt ruột đến mức nói cả tiếng địa phương của mình, trong lòng hốt hoảng nói không ngừng, Tiêu Minh Dạ cười khẽ, giơ tay sờ sờ sau cổ cậu trấn an, “Nằm xuống trước đi, lạnh quá.”

Chung Ý Thu không để ý tới hắn, ngoan cố không khuất phục, Tiêu Minh Dạ trực tiếp ấn cậu xuống, vươn cánh tay cường tráng ôm lấy người, “Ngày 10 về, nhất định!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play