Đêm đưa Viên Lỗi lên
bệnh viện huyện, Chung Ý Thu không đành lòng nhìn thân thể trần trụi của Triệu Hồng Hoa bị người ta chỉ trỏ, cho nên đã cởi áo bông của mình bảo Vương Văn Tuấn đắp lên cho bà, xong việc thì cậu cũng quên mất, không
ngờ là hôm nay lại thấy Triệu Hồng Hoa vẫn còn mặc ở trên người, có lẽ
bà không biết cái áo đó là của ai, tùy tay mặc vào thôi.
Chung Ý Thu xấu hổ nhưng không vạch trần, cùng Lý Hoành Phi bước vào trong
nhà, vừa đi vào là như bước vào hang động, phòng ngủ ở tầng hai đã được
dỡ xuống, làm căn nhà vừa cao vừa trống trải, Chung Ý Thu bị cận nhẹ nên không nhìn rõ hình dáng trần nhà ra sao. Gian nhà chính rất rộng rãi,
dựa trong mặt tường là mấy món vật dụng gia đình cũ kĩ, nhìn từ xa thì
có thể thấy mang máng hình điêu khắc chim công, Chung Ý Thu nhớ lại cái
tủ quần áo ở trong phòng của mình, chú Nghĩa từng nói đó là của hồi môn
của bà cố nội chú, thì ra nó thuộc về căn nhà thế này đây.
Viên Thúy Thúy chuyển đến hai cái ghế dựa vào cạnh cửa, ban ngày ban mặt mà
trong phòng lại tối om, chỉ có nơi này là có chút ánh sáng.
“Mấy ngày nay thân thể thế nào?” Lý Hoành Phi nhẹ giọng hỏi con bé.
Viên Thúy Thúy đứng ở bên cạnh mẹ mình hơi hơi gật gật đầu.
Lý Hoành Phi chúi người về phía trước hỏi tiếp, “Muốn đi học lại không, sắp thi cuối kì rồi.”
Chung Ý Thu đi thăm gia đình mấy lần với hắn rồi nên phát hiện lúc hắn nói
chuyện với học sinh hay phụ huynh đều chúi người về phía trước, nghiêm
túc lắng nghe và nói chuyện, thậm chí mang theo cầu xin hèn mọn nữa, có
lẽ là trong qúa trình trưởng thành Lý Hoành Phi đã được chứng kiến hay
trải qua rồi, nên trong tiềm thức đã nhận định rằng, thuyết phục học
sinh và phụ huynh để cho bọn nhỏ được đi học là một chuyện rất khó khăn.
Viên Thúy Thúy vẫn không hé răng cũng không gật đầu, đứng yên.
Triệu Hồng Hoa vén tóc ra khỏi mặt, giọng nói nghẹn ngào, “Giờ mà cho con bé đi học thì thể nào cũng bị chê cười.”
Chung Ý Thu nỗ lực áp xuống tức giận trong lòng, cậu vẫn luôn cảm thấy Triệu
Hồng Hoa vừa đáng giận vừa đáng thương, nhưng những lời vừa rồi dù cho
có là sự thật thì cũng không nên do ả nói ra, càng không nên làm trò
trước mặt trẻ nhỏ, cậu nén giận chỉ nhìn về phía Viên Thúy Thúy, “Mấy
chuyện đó không quan trọng, chuyện gì cũng sẽ qua thôi, các bạn học đều
hy vọng trò trở về đi học, bạn thân của trò Trương Tiểu Quyên hôm nay
còn hỏi chừng nào trò quay về đi học nữa đấy?”
Trương Tiểu Quyên, con gái của Trương Quốc Ngôn, là bạn cùng bàn của nó, hai
đứa con gái rất thân thiết, sáng nay trước giờ vào học đã trộm hỏi,
chẳng qua chỉ khác câu hỏi mà thôi, mọi người đều nhận định sau khi trải qua chuyện này thì Viên Thúy Thúy sẽ nghỉ học thôi.
Có thể là do nhắc tới bạn thân của mình, nên Viên Thúy Thúy bị rung động, bả vai nhẹ nhàng run rẩy như là muốn khóc.
Lý Hoành Phi vội vàng cường điệu, “Đúng! Bữa nay thầy và thầy Tiểu Chung tới đây là để đón trò, ngày mai đi học được không?”
Cuối cùng thì con bé cũng chảy nước mắt, miệng giương to như một cái miệng
trống không phát ra thanh âm, Chung Ý Thu chua xót lắm, điều làm cậu khổ sở chính là cậu biết mình cảm nhận được nỗi bi thương của con bé, thế
giới này căn bản không tồn tại đồng cảm chân chính, không phải ai cũng
có thể chia sẻ hay giúp con bé thoát ra khỏi bóng ma tâm lý đó cả.
Lý Hoành Phi chuyển sang ngồi xổm trước mặt con bé, giơ tay xoa xoa nước
mắt trên mặt nó, rồi lặp lại, “Trò không đi học thì không có ai thu vở
bài tập giúp thầy Tiểu Chung cả, vì trò là ủy viên Ngữ văn mà…… Ngày mai đi học lại đi, biết chưa?”
Viên Thúy
Thúy không gật đầu cũng không lắc đầu, thoáng xoay mặt nhìn Triệu Hồng
Hoa, Lý Hoành Phi sợ nó lo rằng mẹ không cho nó đi học, nên xoay đầu
theo, nói: “Chị không cần lo lắng, bọn học sinh tốt lắm, tôi và thầy
Chung sẽ ra sức giúp đỡ cho con bé.”
Triệu Hồng Hoa che mặt bật khóc lớn, “Đều là do tôi không tốt —— là mẹ có lỗi với hai đứa —— làm con không có mặt mũi đi ra ngoài —— làm anh con ra
đi ——”
Chung Ý Thu đã hai lần thấy dáng
vẻ đầu bù tóc rối của bà rồi, không để ý đến giọng nói của bà, nhưng
theo khung xương nhỏ gầy, cùng với tỉ lệ dáng người thì vẫn có thể nhìn
ra được bà khác với những người phụ nữ nông thôn ở đây, tinh xảo và yếu
đuối hơn hẳn, đặc biệt là đôi tay đang che mặt đó, không có đốt ngón tay thô to của người làm việc nặng, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn bật sáng.
Sợ bà không dừng mà nói tiếp,
Chung Ý Thu vội ngắt lời, “Đừng nói mấy lời này, chuyện của người lớn
đừng đặt nặng lên vai của trẻ nhỏ, sau này nhớ đối xử tốt với Thúy
Thúy.”
Cậu nhận mạnh ba chữ “Đối xử tốt”, cậu không nói được mấy câu khó nghe, chỉ hy vọng Triệu Hồng Hoa có thể
nghe hiểu ý tứ về sau giữ mình trong sạch.
Nói xong chuyện ngày mai đi học, Viên Thúy Thúy tiễn bọn họ ra ngoài mà lưu luyến không rời đứng ở bên ngoài không trở về nhà, thân thể nho nhỏ như bị nuốt chửng bởi cánh cổng chính tối om, con bé lớn lên rất giống
Triệu Hồng Hoa, là mỹ nhân yếu ớt, trời sinh được người thương mến,
nhưng loại thương mến này thường thường cũng kèm với kết cục không tốt.
Buổi tối, Chung Ý Thu dưới sự chỉ đạo của chú Nghĩa cán vỏ bánh, vỏ bánh đã
được nhào bột từ trưa, đương nhiên cậu không biết làm, Tiêu Minh Dạ lên
trấn trên mượn xe, ngày mai mang chú Nghĩa tới chỗ bác sĩ Phương, trước
khi đi đã nhào bột sẵn rồi còn bảo để đó chờ hắn về gói.
Cậu vẫn luôn thất thần, đoán thầm xem có phải Tiêu Minh Dạ đã gặp Lâm Ngọc
Phương ở Cung Tiêu Xã hay không, hắn tới tới lui lui đi ngang qua cửa
nhiều lần hẳn là có gặp rồi ha, nói chuyện thì sao nhỉ? Cho dù hắn không chủ động nói, thì Lâm Ngọc Phương cũng sẽ gọi hắn lại, tựa như hôm nay
đã gọi mình lại đó, không biết có bao nhiêu nhiệt tình nữa……
Tiêu Minh Dạ nghĩ thế nào nhỉ? Chắc là sẽ cảm động đi…… Con gái từ thị trấn
tình nguyện chạy xuống vùng này vì hắn mà…… Không có người ngoài ở bên
cạnh quấy rầy, hai người bọn họ gặp mặt sẽ như thế nào? Tiêu Minh Dạ sẽ
cười với cô sao? Lúc hắn nghiêng đầu cười mỉm đẹp trai lắm đó……
Lâm Ngọc Phương tấn công bức người, có khi nào cô chủ động ôm Tiêu Minh Dạ
không? Hắn sẽ cự tuyệt sao? Hẳn là sẽ đi, Tiêu Minh Dạ vừa nghiêm vừa
lạnh lùng mà…… Có lẽ chỉ ở trước mặt mình thôi nhỉ? Ở trước mặt con gái
thì phải khác chứ……
Lâm Ngọc Phương ở nơi nào ha? Mỗi ngày tan tầm trở về thị trấn à? Chắc không ngủ ở lại đây đâu?
Tiêu Minh Dạ đi ra ngoài lâu như vậy mà chưa quay về nữa, không phải là đi
gặp Lâm Ngọc Phương rồi đó chứ, lái xe chở cô đi chơi, trời giá rét đi
đâu được đây ta? Đến sau núi……
“Vỏ bánh
có thù oán gì với cháu à? Được rồi đó, đừng có nắn nữa!” Thấy cậu nghiến răng nghiến lợi lăn cục bột, làm chú Nghĩa nhìn không được kêu cậu dừng tay.
Chung Ý Thu ngượng ngùng dừng lại.
Chú Nghĩa thấy cậu ỉu xìu, thì nghi hoặc hỏi, “Sao vậy? Trường học có việc gì à?”
“Không có……” Chung Ý Thu lẩm bẩm trả lời.
Cậu không muốn nói, làm chú Nghĩa nói sang chuyện khác, “Chuyện mua sách từ lần trước thì không đi nữa đúng không, tuần sau mấy đứa đừng chần chờ
nữa, đừng để mấy việc nhỏ nhặt đó quấn chân.”
Nói đến thư viện nên Chung Ý Thu vực lại tinh thần, “Chân của chú là chuyện lớn…… Tuần sau đi, Lý Hoành Phi nghe nói xong thì rất kích động muốn
gia nhập, còn nói quyên góp cả tủ truyện ở nhà luôn.”
Chú Nghĩa cười, “Ừ, giỏi đó, phát triển không tồi!”
“Con nghĩ thư viện sẽ càng lúc càng lớn thôi, người cũng sẽ càng ngày càng
nhiều, chúng ta có cần lập tổ chức luôn không chú? Hơn nữa người góp
sách cũng phải có chút gì đó, phải làm cho đáng mới được.” Chung Ý Thu
nghiêm túc.
Chú Nghĩa gật gật đầu, “Cháu
nói rất đúng, thư viện kỳ thật chính là tổ chức, tên gọi thư viện nhưng
bọn mình đều hiểu, quan trọng nhất không phải là sách mà là nơi để giúp
bọn trẻ,” chú nhắm mắt nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Về sau gia nhập đều là
thành viên, về chuyện quyên sách, cháu bảo Lục Tử làm thẻ bài đi, mặc kệ là quyên nhiều hay ít, quyên được một quyển thì cũng treo bảng tên lên ở vị trí dễ thấy nhất, cho mọi người đều biết.”
“Mọi người biết gì?” Tiêu Minh Dạ bọc một thân gió lạnh tiến vào, cái lạnh
thấu xương hòa với hormone nồng nhiệt của nam giới vừa nóng vừa cay.
Chung Ý Thu không tự chủ được quan sát từng biểu tình nhỏ trên mặt hắn, muốn
nhìn ra hắn có khác gì ngày thường không, Tiêu Minh Dạ bị ánh mắt như
đèn pha đó nhìn chằm chằm thì tim đập nhanh hơn hẳn, không tự giác giơ
tay sửa sang lại cổ áo một chút.
Chung Ý Thu: “……”, bắt đầu chú trọng hình tượng rồi kìa!
“Không, đang nói chuyện thư viện thôi, mau vào gói bánh đi.” Trong lúc vô tình, chú Nghĩa đã ngăn trở nội chiến.
Chung Ý Thu dưới sự tức giận buổi tối ăn bốn cái bánh bao, mà bánh bao Tiêu
Minh Dạ gói vô cùng lớn, một cái hắn gói bằng hai cái người ta bán ngoài đường, tương đương với việc cậu ăn tận tám cái, bụng căng tròn ngủ
không được, đi loanh quanh ở trong sân.
“Y như ma vậy trời!” Vương Văn Tuấn dựa vào cửa ôm cánh tay cười nhạo, y
cũng ăn bốn cái mà như không có việc gì, vừa rồi còn uống chén canh cải
trắng nữa.
Chung Ý Thu cảm giác mình sắp
ói rồi, chẳng có tâm tư nào đấu võ mồm nữa, đỡ eo muốn chạy đi, Vương
Văn Tuấn thấy cậu như chạy như mẹ bầu thì cười rộ lên, rồi vào phòng lấy ra quả cầu đủ màu sắc đưa cho cậu, “Đá cầu đi, biết chơi không?”
Một vòng trăng tròn chiếu rọi lên sân, Chung Ý Thu giơ tay tiếp được, đá
cầu là trò của bọn con gái, phía dưới là đồng tiền, bên trên cắm đầy
lông gà đủ màu, “Đâu ra vậy?”
“Tịch thu bữa nay đó.” Vương Văn Tuấn trả lời.
“Vì sao tịch thu?”
“Ngồi học mà cứ nhìn chằm chằm cái này, có gì đẹp không? Lông gà có cho con
bé đáp án đâu!” Vương Văn Tuấn nhớ tới liền nổi giận.
Chung Ý Thu: “……”
Cậu thành thục chơi đá cầu, khi còn nhỏ ba mẹ đi làm giao cậu cho chị gái
trông chừng, chị gái chơi đùa với bạn sợ cậu đi lạc nên đã nghĩ ra một
tuyệt chiêu, dùng dây thừng trói cậu vào thân cây! Mỗi lần cho cậu một
viên kẹo bảo cậu đừng mách với ba mẹ, cậu bị kẹo chặn miệng nên nghe lời lắm, nhưng mà chỗ khác thì không đâu! Cột vào thân cây nên không ngồi
xổm được, mỗi ngày đều tiểu ướt cả cái quần, dần dần phụ huynh cũng nhận ra, chị gái bị ăn đòn thì không dám trói nữa, chỉ còn cách bắt cậu tham gia mấy trò chơi con gái, nào là nhảy dây, đá cầu, nhảy ô, thi đấu khắp nơi, nên cậu xưng bá cả vùng luôn mà.
Lớn lên thì không đá nữa, mà cậu cũng chẳng muốn nhớ lại quá khứ huy hoàng
đó. Bây giờ nhìn nó mới nhớ lại, Chung Ý Thu ném cầu đá một hơi hơn mười mấy cái, cầu của mấy đứa nhỏ nhẹ quá, không dễ khống chế chút nào.
“Cái này mà cậu cũng rành quá ha?” Vương Văn Tuấn hứng thú, lấy qua đá chơi mà mỗi lần chỉ có thể đá hai ba cái.
Chung Ý Thu từ phía sau đỡ lấy bả vai y, “Thẳng người, chân dùng sức mới có thể ổn định……”
“Ngủ.” Tiêu Minh Dạ tắm xong đi ra, đứng ở bậc cửa ra lệnh.
Vương Văn Tuấn phiền nhất là dáng vẻ này của hắn, lúc nào cũng chờ đến lúc
vui nhất thì kêu đi “Ngủ”, giận nhất là mình không dám phản kháng.
“Ngủ ngủ ngủ! Tôi sợ anh hai lắm!” Cho dù thế nào thì y sẽ không thua đấu
miệng, đoạt lấy quả cầu trong tay Chung Ý Thu đi về phòng đóng cửa cái
rầm.
Dù sao cũng ngủ không được, Chung Ý
Thu vào nhà lấy ra giấy viết bắt đầu định ra nội quy cơ bản của thư
viện, ánh đèn lẩn quẩn trên đầu, như là muốn bắt lấy tâm tư không ổn
định của cậu vậy.
“Còn không ngủ?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Chung Ý Thu không ngẩng đầu lên, “Ăn nhiều, ngủ không được.”