Lời vừa ra khỏi miệng thì Chung Ý Thu đã hối hận rồi, chuyện riêng của người ta sao cậu lại hỏi chứ.
Chú Nghĩa đi ở phía trước, nghe cậu hỏi chuyện thì xoay người nhìn thoáng
qua, không biết là nhìn Chung Ý Thu hay là nhìn chỗ nào khác, rồi quay
đầu lại cất bước đi, nói tóm tắt đơn giản, “Nhà cháu ấy nhỏ, anh lớn lại làm công ở bên ngoài, chị dâu thì ở nhà, nên em trai như cháu ấy không
tiện ở lại.”
Chung Ý Thu cái hiểu cái
không, nghe qua thì rất có đạo lý, nhưng lại có chút không hợp lý, nhưng cậu nghe ra được chú Nghĩa không muốn bàn tới chuyện nhà của người ta,
nên không hỏi nhiều nữa.
Vào mùa này ở
nông thôn bắt đầu chuẩn bị thu hoạch vụ thu, buổi sáng Chung Ý Thu ở sân sau thấy tầng lớp tầng lớp khoai lang đỏ, đậu xanh cùng với hạt mè.
Trở lại trong sân, chú Nghĩa mặc vào áo khoác và nón, cõng trên lưng một
cái sọt lớn, Chung Ý Thu nói muốn xuống đất làm việc với chú, nhưng chú
bảo Chung Ý Thu ở nhà nghỉ ngơi, chờ trời chiều mát mẻ thì ra ngoài đi
dạo.
Chung Ý Thu thấy chú Nghĩa bị tật ở chân, còn cõng một cái sọt lớn nên không đành lòng, quấn lấy bảo đi cùng hỗ trợ.
Chung Ý Thu lần đầu tiên xuống ruộng làm việc nhà nông bắt đầu như vậy đó.
Cậu hưng phấn đoạt lấy cái sọt mang trên lưng, mặc vào bộ đồ bảo hộ và mũ
rơm mà chú Nghĩa chuẩn bị, soi qua soi lại tấm gương nhỏ đặt trên cửa
bếp, ngại tấm gương quá nhỏ không soi được hết, lại trộm lui về phía sau vài bước nhấc tay nhấc chân múa may.
Bộ
đồ rộng thùng thình cứ như là áo giáp trong phim hoạt hình, sọt ở phía
sau kéo xuống làm cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, cứ như là chiến sĩ sắp phải ra trận vậy.
Chú Nghĩa thấy đứa nhỏ xoay
qua xoay lại hưng phấn thì bật cười, Vượng Vượng cũng bị cậu cảm nhiễm,
gâu gâu gâu xoay quanh chân cậu.
Ruộng
bắp không quá xa sân sau, từ cửa nhỏ nơi sân sau đi ra ngoài là tới. Chú Nghĩa nói sân sau và ruộng bắp là cùng chung một mẫu đất, sáu mẫu đất
chia thành hai, đều thuộc về trường học, ngày thường do chú chăm lo.
“Sau này cháu sẽ giúp chú”, Chung Ý Thu kiên định nói.
“Được, đến lúc đó đừng than vãn”, chú Nghĩa cười trêu ghẹo, “Việc nhà nông không dễ làm đâu, cháu xem cháu……”
Chân chính động vào thì Chung Ý Thu mới cảm nhận được việc nhà nông mà chú Nghĩa nói nặng nhọc đến mức nào.
Không đến nửa giờ, lời lẽ hùng hồn lúc ra cửa của cậu đã biến mất không dấu
vết. Lá cây bắp vừa thô vừa lớn, cắt vào da vừa ngứa vừa đau.
Bẻ mười mấy cây bắp, tay liền cứng đờ, sức lực cũng dần cạn kiệt, mồ hôi
chảy ra cọ qua vết thương bị cắt từ lá bắp, làm cậu nhe răng nhếch miệng thở lấy thở để.
Giương mắt nhìn về phía
trước, chú Nghĩa chân cao chân thấp làm việc thoăn thoắt, một tay một
cái, hết trái rồi phải, bẻ xong ném vào sọt sau lưng, vừa nhanh vừa
chuẩn.
Lập tức liền khơi dậy ý chí chiến đầu của Chung Ý Thu, nâng cánh tay lau mồ hôi cố lấy sức chiến đấu.
Kết quả chính là, sức chiến đấu quá mạnh, đến khi mặt trời xuống núi, hai
người bẻ hơn mười mấy sọt lớn, tạo thành một ngọn núi bắp trên mặt đất.
Chung Ý Thu mệt mỏi nằm liệt trên đất, nhìn núi bắp bên người, vừa có chút
thành tựu lại có chút phát sầu, gánh từng sọt từng sọt về sân thì đến
khi nào mới xong đây?
“Thầy Chung ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, chú về lấy xe lại đây”, chú Nghĩa quạt quạt cái mũ rơm.
“Chú Nghĩa gọi cháu là Ý Thu đi ạ”, cậu chớp chớp đôi mắt đẹp, đứng lên vỗ
vỗ đất trên người, nói: “Để cháu về cho, xe đậu ở đâu ạ?”
Chú Nghĩa đã chất đầy một sọt, ngồi xổm xuống chuẩn bị đứng dậy, nói: “Vẫn
là chú về thôi, xe đẩy tay không dễ kéo, cháu không quen đâu.”
Chung Ý Thu chạy hai bước qua đó, nâng sọt lên, giúp chú đứng dậy.
Cậu cởi áo khoác ngoài ra, mát mẻ hơn một chút. Vén ống quần lên nhìn nhìn, cẳng chân bị cắt vài đường, Vượng Vượng chạy điên cả một buổi trưa, lúc này không biết từ nơi nào chạy tới, bổ nhào vào trên đùi cậu ra sức
liếm.
“Vượng Vượng, mày làm gì vậy?” Chung Ý Thu ôm nó lên như đang bồng em bé vậy.
Từ nhỏ cậu đã thích chó mèo, mỗi năm ăn sinh nhật mẹ sẽ hỏi cậu thích quà
gì, còn chị gái thì khác, không phải quần áo mới, thì là đồ văn phòng
phẩm gì đó.
Mà mỗi năm cậu chỉ có một điều ước, chỉ muốn một chú chó con thôi.
Đáng tiếc chưa từng được như ý muốn, mẹ nói người còn chưa nuôi xong thì nào có tiền nuôi chó.
Bây giờ thấy Vượng Vượng, tuy rằng là một con chó lông vàng dơ dơ bẩn bẩn,
nhưng cậu lại thấy nó rất đáng yêu. Làm trò trước mặt người ta thì hơi
xấu hổ, lúc không có ai thì ôm nó lên, nói chuyện với nó.
Ném một quả bắp ra, Vượng Vượng là một con chó ngốc, chạy theo ngoạm trở
về, phe phẩy mông chờ cậu ném lại, Chung Ý Thu chơi với nó vô cùng vui
vẻ.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy chú
Nghĩa trở về, làm cậu có hơi sốt ruột, đứng lên trở về theo còn đường
cũ, cũng không gặp được ai.
“Gâu  ̄ gâu  ̄ gâu  ̄” con chó sủa lớn chạy ra ngoài.
Chung Ý Thu đi theo về phía trước hai bước rồi nhìn chăm chú, từ chỗ ngoặt ở tường viện thấy một thân người cao lớn.
Cậu đi tới thêm vài bước, mới vừa nâng chân lên lại đứng yên, nhìn kỹ một chút, không đúng, người đó không phải là chú Nghĩa.
Chờ đến gần mới thấy rõ là Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ mặc áo thun quần đùi màu đen, kéo cái xe đẩy tay như đang dạo
chơi, thấy Chung Ý Thu cau mày nhìn mình, ánh nắng phía sau lưng như một bức tranh sơn dầu, màu sắc vàng cam hắt lên gương mặt cậu.
Người thành phố chưa từng làm việc nhà nông, trên mặt loang lổ vết bùn đất,
mồ hôi ướt tóc dính ở trên trán, chỉ có đôi mắt không nhiễm nửa điểm mỏi mệt, nghiêng nghiêng đầu giơ tay lên.
Giống như hồ ly không sợ người, Tiêu Minh Dạ nghĩ.
Hắn đẩy xe vào chỗ, Chung Ý Thu đi qua đó nhặt giúp, Tiêu Minh Dạ cản cậu, “Cậu đi giữ tay lái đi.”
Chung Ý Thu nắm lấy tay lái chẹp miệng nghĩ, hai người làm không nhanh hơn à? Một mình anh dọn một đống lớn biết khi nào mới xong?
Kết quả người ta làm việc còn nhanh hơn so với tưởng tượng của cậu nữa,
Tiêu Minh Dạ ôm một lúc ba sọt lớn một sọt nhỏ, dùng sức hai cánh tay ôm một đống lớn, đi vài chuyến là đầy hết cả xe.
Chung Ý Thu trợn mắt há hốc mồm, chiếc xe càng ngày càng nặng, cậu phải dùng hết sức mới giữ chiếc xe vững vàng được.
Đi vài bận mới kéo được hết trở về, Tiêu Minh Dạ thay cậu kéo xe.
Chung Ý Thu vừa rồi xem đã ghiền, chờ Tiêu Minh Dạ đi rồi, thì tự mình hành
động ba bó gói thành một, mặc kệ lực cánh tay không bằng người ta, sắp
xếp gọn gàng đâu vào đấy rồi lúc đứng thẳng dậy thì trong tay không còn
mấy trái.
Chung Ý Thu không tin nổi, ngồi xổm, đứng lên, thử hết lần này đến lần khác.
Lúc Tiêu Minh Dạ kéo xe quay trở lại, thì thấy Chung Ý Thu đang đắm chìm nghiên cứu, không phát hiện ra mình.
Tiêu Minh Dạ cũng không gọi cậu, đứng ở sau lưng xem.
Chung Ý Thu từ nhỏ đã kiên nhẫn, học không được thì phải tìm tòi cho bằng
được, nhưng thứ này làm cậu dùng đủ mọi cách mà vẫn chưa nghĩ ra được bí kíp nằm ở đâu.
Gâu  ̄ gâu  ̄ con chó tới cản còn cậu thì đẩy đầu nó đi, “Đừng quấy rối, qua kia chơi!”
Khẽ cười một tiếng, Tiêu Minh Dạ thật sự không nín được nữa.
Chung Ý Thu giật mình đứng lên, gương mặt ửng đỏ, nhưng lại bày ra vẻ không
để tâm, run rẩy vài cái cũng không bày ra biểu tình gì.
Tiêu Minh Dạ cười xong cũng có chút hối hận, sao mình lại cười nhỉ? Xem thêm một chút là được rồi.
“Không chỉ dùng sức cánh tay không đâu, bả vai đến eo đều phải dùng sức”, Tiêu Minh Dạ đó làm mẫu cho cậu xem, khóe miệng còn mang theo nụ cười, “Cậu
làm không đúng chuẩn nên mới rớt hết.”
Chung Ý Thu vốn không muốn để ý tới hắn, vừa rồi xấu hổ còn chưa kịp giải
thích, nghe hắn nói ra nhược điểm của mình, thì cái gì cũng không màng
nữa, ngồi xổm xuống làm thử theo lời hắn dạy.
Lần này đứng dậy không có cái nào rớt xuống, nhưng từ lúc bế lên đến lúc
thả xuống xe, chỉ ngắn ngủi ba mươi giây thôi mà cánh tay cậu đã run
run, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, miệng mím chặt thành một đường kẽ
dài.
Đi đến gần thì cánh tay đã nhức mỏi không thôi, thế là Tiêu Minh Dạ duỗi tay kéo cánh tay giúp cậu.
“Khó quá đi mất”, cậu vẫy vẫy cánh tay cảm thán, như là vừa hoàn thành một
công trình vô cùng to lớn nào đó, cười tủm tỉm đi qua vỗ vỗ cánh tay đầy cơ bắp của Tiêu Minh Dạ, “Vẫn là anh lợi hại, phải như vậy mới được.”
Nói xong hai người đều ngây ngẩn cả người, Chung Ý Thu nhìn nhìn bàn tay
phải, rồi lại nhìn Tiêu Minh Dạ, không thể tin nổi hành động vừa rồi của mình.
Thấy hắn xoay đầu làm bộ nhìn bầu trời, nên Chung Ý Thu cảm thấy khá vui vẻ, người gì mà to con, nhưng dễ mắc cỡ ghê.
Cậu cố ý chơi xấu, duỗi tay phải đến trước mắt Tiêu Minh Dạ, lấy tay trái chụp tay phải của mình, còn phối âm “Hi!”
Cái này càng làm Tiêu Minh Dạ khó tin, từ lần đầu tiên thấy Chung Ý Thu,
thì hắn đã thấy cậu sinh viên đến từ thành phố này rất cao ngạo, không
thích nói chuyện, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên lại hồ hởi như vậy.
Đến lúc ăn cơm tối mà hắn vẫn chưa hồi hồn, còn đầu sỏ gây tội vẫn vô tư, ngồi ở bên cạnh, đã ở đến chén cơm thứ hai rồi.
“Hôm nay mệt mỏi ha, tới đây mấy ngày mà đây là lần đầu tiên thấy cháu thêm cơm”, chú Nghĩa cười gắp đồ ăn cho cậu.
“Có chút xíu ạ, cháu chưa có kinh nghiệm, luyện tập thêm vài lần là ổn”, Chung Ý Thu rất hăng say nhấm nháp đồ ăn.
Cơm chiều ăn ở trong sân, bưng chiếc bàn bốn góc trong phòng chú Nghĩa ra
ngoài, Chung Ý Thu ngồi bên trái chú Nghĩa, bên tay phải là Tiêu Minh
Dạ, đối diện là Vương Văn Tuấn.
Trên bàn
thì đang ăn cơm, phía dưới thì không thành thật, có người luôn nhếch
chân đá chân Chung Ý Thu vài cái, Chung Ý Thu không có biện pháp, chỉ có thể dùng sức thu chân mình lại, ngồi thẳng như trẻ con mới vào lớp một, thiếu điều khoanh tay lên bàn nữa thôi.
Vương Văn Tuấn chọn rau xanh nói: “Người thành phố như cậu thấy gì cũng mới, chắc làm được hai ngày là chán thôi.”
Chung Ý Thu nhìn y một cái, cũng không trả lời, chuyên tâm đối phó dĩa cà
chua ngâm đường, bởi vì dĩa phẳng mà cà chua nhào đường lại trơn trợt,
kẹp hoài vẫn không kẹp được.
Tiêu Minh Dạ như hiểu ý đổi dĩa cà chua đến trước mặt cậu, Chung Ý Thu bình tĩnh như chưa nghe cái gì tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Vương Văn Tuấn liếc mắt nhìn, hừ nhẹ một tiếng, Chung Ý Thu trộm nhìn, mọi
người đều không phản ứng, không biết là chưa nghe thấy hay là làm bộ
không nghe thấy gì hết.
“Chú Nghĩa ơi, cà chua đâu mất tiêu rồi chú!” Sân sau vang lên một tiếng gào to, Chung Ý Thu nghe ra là Lục Tử.
“Cái thằng này, trèo tường nữa là chú thả chó nghe bây”, chú Nghĩa không thèm quay đầu lại mắng.
Lục Tử chiếu đèn pin tiến vào, chơi xấu lúc ẩn lúc hiện trước mặt bốn người.
“Tắt đi”, Tiêu Minh Dạ mắng.
“Ha ha, anh sợ đèn pin hả, sao không cho em mở”, Lục Tử đùa dai chiếu đèn pin lên mặt hắn.
“Nhờ cháu một chút, ngày mai mượn xe máy cày của chú hai lên trấn trên nhận sách vở,” chú Nghĩa nói.
“Dạ, vậy phải đi sớm một tí, học kỳ 1 đi lấy sách trễ, mất cả một ngày học,” Lục Tử không thành thật đạp lên ghế Tiêu Minh Dạ.
Vương Văn Tuấn buông chén duỗi eo lười nói: “Ngày mai tôi có việc, không đi được.”
Lục Tử lập tức phản đối ngay: “Ông thì có chuyện gì, ông không đi thì ai
đi”, nói xong còn chưa hết giận, bổ sung thêm, “Lại đi khoe khoang xe
đạp mới mua chứ gì, tôi nghe Nhị Oa Tử nói ông đạp xe con gái khoe
khoang khắp nơi.”
“Nói nhảm gì đó, xe con gái thì sao, ông cưỡi cái xe 28 Đại Giang mới nhảm đó”, Vương Văn Tuấn
không phục, giọng nói còn lớn hơn.
“Này này này……”
Chung Ý Thu phát hiện cái tên Lục Tử này thích gây chuyện với mọi người.
“Vậy mấy người chúng ta đi cũng đủ rồi,” chú Nghĩa thấy hai đứa này sắp sửa đánh nhau nên vội vàng chặn đứng.
“Kêu thêm Vinh Quảng đi, có anh hai và thầy Bạch nữa,” Lục Tử nói.
Chú Nghĩa: “Ai là thầy Bạch?”
Lục Tử duỗi tay, nghiêng người vỗ Chung Ý Thu, “Thầy Bạch là người này nè!”
Tiêu Minh Dạ bật cười thành tiếng.
Chung Ý Thu: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT