Một đêm này làm Chung Ý Thu nhớ lại ngày trời đất sụp đổ đó, đã lâu lắm rồi cậu không dám mơ tưởng đến nó nữa.

Lúc đó, cậu mất đi tri giác, chỉ nhớ rõ không thể để cho người khác thấy đàn chị của mình như thế, cô luôn là một thiếu nữ văn tĩnh nhàn nhã, không nên thay đổi thành dáng vẻ thảm thương thế kia.

Cậu khóa cửa lại dùng thân chắn cửa không cho người ngoài vào, trơ mắt nhìn chằm chằm cô gái vốn rạng rỡ như một đóa hoa đó, Chung Ý Thu từ nhỏ đã sợ quỷ sợ người chết, cho dù là rời nhà đi đám tang của người thân ở một nơi rất xa, buổi tối mà nghe thấy tiếng kèn trống thì cậu đã không dám ngủ rồi.

Cự ly gần đến mức trực tiếp đánh thẳng vào trực quan, làm mỗi một cọng lông tóc đều rùng mình dựng thẳng lên, toàn bộ thân thể trong nháy mắt bị đóng băng, bất luận là một động tác nhỏ nào đều làm cậu nghe thấy tiếng kẽo kẹt…… Kẽo kẹt…… Tiếng vang đó, nhưng thứ làm cậu sợ hãi không phải là đôi mắt, mà là nhân tâm âm u dơ bẩn trốn ở trong góc cùng với tội ác mà người đời đã tạo nên!

Cho đến khi lãnh đạo nhà trường và cảnh sát đuổi mới đuổi hết đi đám sinh viên vây xem, cưỡng chế phá cửa kéo cậu ra ngoài, đến cả sức nhấc chân cậu cũng không có, trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Tiêu Minh Dạ cản cậu nói tiếp làm Chung Ý Thu vô cùng cảm kích, bởi vì chuyện xảy ra tiếp theo mới chân chính làm cậu ghê tởm đến nói không nên lời……

Sau khi Lý Tĩnh Nguyệt tự sát, Hồ Nham bị bắt ở trong tù chưa tới nửa tháng là được thả ra, càng đáng sợ chính là trường học bắt đầu lưu truyền rằng Lý Tĩnh Nguyệt không phải bị cưỡng bức, mà là vì để được phân đến chỗ làm tốt nên đã chủ động câu dẫn Hồ Nham, bị bạn trai phát hiện mới hổ thẹn tự sát!

Chung Ý Thu và Trần Viễn, còn có hai người bạn gái thân thiết của Lý Tĩnh Nguyệt, mỗi ngày viết truyền đơn trần thuật lại chân tướng sự thật, vạch trần hành vi phạm tội của Hồ Nham, dán khắp vườn trường, rồi bị bảo vệ đuổi bắt khắp nơi.

Liên hệ với đài phát thanh và báo xã, in từng tờ đơn gửi cho các đơn vị có liên quan, nhưng cuối cùng cũng không có tin tức……

Mấy người trẻ tuổi lần đầu tiên cảm nhận sự tuyệt vọng với trời cao không lối, xuống đất không cửa, dù vậy ai cũng không nghĩ tới từ bỏ, chỉ nghĩ dùng hết mọi cách để lấy lại công bằng cho bạn mình, bắt kẻ xấu bị trừng phạt!

Buồn cười chính là kết quả xử lý Hồ Nham còn chưa có ra, mà bọn họ đã bị đuổi học trước rồi!

Cho đến ngày rời khỏi trường học thì Chung Ý Thu mới biết được, phụ huynh của Lý Tĩnh Nguyệt lén hòa giải với nhà trường, nhận tiền đền bù thỏa đáng để an táng đàn chị……

Ở trong mơ, Chung Ý Thu vẫn cảm nhận được đau đớn từ ghế và ống thép nện ở trên người, cha cậu tình nguyện thấy cậu bị thương chứ không muốn để mình mất mặt đến vậy!

Theo bản năng cậu muốn trốn tránh, quá đau, thật sự quá đau, nỗi đau cộng lại trong cuộc đời hai mươi năm của cậu cũng chưa bằng lúc này……

Tiêu Minh Dạ nỗ lực đến nửa đêm mới ép xuống tà hỏa trong lòng thì bị cậu lăn qua lăn lại làm nó lại bùng nổ, hắn cắn răng thở dài gắt gao ôm lấy người đang bất an ở trong ngực.

Tiêu Minh Dạ cơ hồ không ngủ cả đêm, Chung Ý Thu gặp ác mộng vẫn luôn ngủ không yên, đến khi trời sắp sáng mới dần dần an tĩnh, Tiêu Minh Dạ không ngủ được thì tính đi nấu đồ ăn sáng, vậy mà làm cách nào cũng không thoát được cánh tay đang đặt trên eo mình.

Chung Ý Thu nằm ở trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng hô hấp giống như chiếc lông chim quẹt qua quẹt lại, Tiêu Minh Dạ phỉ nhổ bản thân, bởi vì chỉ có hắn mới rõ nhất là không thể tránh ra hay là không bỏ được thôi.

Nấu một nồi cháo to, làm thêm hai cái bánh nướng áp chảo, khi Lục Tử rời giường là vừa lúc bánh đã chín, bên trong ngon mềm bên ngoài xốp giòn, hắn thèm đến mức bẻ một miếng bỏ vào trong miệng, rồi la làng kêu nóng.

“Sao tối hôm qua Thu Nhi không về phòng ngủ vậy? Em chờ cậu ấy cả đêm mà không biết sao ngủ quên mất tiêu á?” Lục Tử duỗi cái eo lười oán giận.

……

“Cậu ấy nói mày ngủ ngáy to quá……” Tiêu Minh Dạ trấn tĩnh nói.

“À……” Lục Tử có hơi tủi thân.



Ăn cơm xong thì đi dạy, hôm nay phải diễn tập bữa cuối cùng vì ngày mai lên trấn thi đấu.

Cuối mùa thu hiu quạnh, hoa cúc ven đường lại được dịp khoe khoang nở rộ, từng bụi từng bụi tùy hứng mạnh ai người nấy xán lạn, sáng sớm sương trắng tràn ngập, hai người như có như không sánh vai đi giữa hai hàng hoa cúc dại ven đường, giống như trên trời dưới đất chỉ có hai người họ.

Khi đi đến cổng trường, Chung Ý Thu đột nhiên dừng lại, cậu lùi lại một bước nhìn chằm chằm tấm bảng cạnh cửa “Tiểu Học Đức Doanh” rất nghiêm túc như là đang tự hỏi.

Tiêu Minh Dạ đã đi vào một bước, thấy cậu không đuổi kịp, thì nghi ngờ quay đầu lại.

Chung Ý Thu ngẩng đầu không biết là nhìn Tiêu Minh Dạ hay là đối mặt với cửa chính của trường, hay là đối mặt với bản thân, nói: “Tiêu Minh Dạ, tôi muốn thử làm giáo viên.”

Cậu đã là một giáo viên, hơn nữa đã đi dạy hơn hai tháng rồi, nói ra lời này như là không có nhận thức, nhưng cậu biết Tiêu Minh Dạ hiểu ý của mình.

Tiêu Minh Dạ lại rời khỏi cổng trường, giơ tay bao trọn cái nắm tay của cậu, nói: “Được.”

Ánh mặt trời giống như mũi kiếm bén nhọn xuyên thấu màn sương mù dày đặc, chiếu vào cái nắm tay cẩn thận lại thẹn thùng của bọn họ.

Ngày diễn ra đại hội thể thao bảy giờ sáng đã phải tập hợp, bởi vì không có đồng phục, nên chỉ yêu cầu đội viên mặc áo trắng và quần đen do chúng dễ tìm.

Trước khi xuất phát thì diễn tập lại một lần cuối, tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bọn nhỏ cởi ra áo khoác bên ngoài thì cảnh tượng vẫn có chút thảm không nỡ nhìn.

Có đứa mặc áo lông trắng, có đứa mặc áo trắng tay dài, có đứa thật sự không có thì mặc đỡ cái áo trắng sửa nhỏ của người lớn, còn có đứa mặc áo cộc trắng ngắn tay nữa, nói là áo của ông nội thời trẻ……

Chung Ý Thu vừa buồn cười vừa chua xót, chỉ phải bảo bọn nhỏ bỏ áo vào quần, ít ra cũng thấy chỉnh tề một chút.

Hiệu trưởng Trịnh tìm tới một cái xe kéo lớn, hơn ba mươi học sinh cùng với Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ, cùng lên một xe kéo lên trường tiểu học trên thị trấn.

Toàn trấn có 12 trường tiểu học, mỗi trường học đều chọn hai đến ba mươi đội viên, toàn bộ tụ tập ở sân thể dục, nhất thời rộn ràng nhốn nháo, náo nhiệt, loa tuần hoàn truyền phát tin 《 khúc quân hành 》, âm nhạc càng kích thích ý chí chiến đấu của mọi người, đến cả Chung Ý Thu cũng bị cảm nhiễm, cởi áo khoác ngoài ra, mặc đồ thể dục làm nóng toàn thân.

Hạng mục đầu tiên là chạy nước rút, Tiêu Minh Dạ đang thông báo những điều cần lưu ý cho đội viên, dư quang ngắm thấy cách đó không xa mặc quần áo đơn bạc nhảy tới nhảy lui Chung Ý Thu, chân mày hơi hơi nhăn lại.

Chung Ý Thu hồn nhiên không nhận ra, vừa nhảy vừa quan sát các đội ngũ khác, trừ bỏ trường tiểu học chủ nhà mặc đồng phục trắng hồng, thì các nhóm còn lại mặc đồ khá tùy tiện, so ra thì bọn họ vẫn là bình thường nhất.

Chung Ý Thu tức khắc tăng thêm niềm tin, còn chưa kịp đắc ý, thì bang —— mặt bị một món đồ bay tới che đi, cùng với giọng nói nghiêm túc của Tiêu Minh Dạ, “Mặc vào.”

Bị một đám học sinh nhìn làm Chung Ý Thu có chút ngượng ngùng, nhưng càng không thể trước mặt mọi người vi phạm mệnh lệnh từ Tiêu Minh Dạ, chỉ có thể bĩu môi, trừng mắt với ý tôi nể mặt anh lần này thôi đó.

Buổi sáng thi đấu kết thúc, các giáo viên dẫn theo một đám học sinh ra ngoài trường chiếm đóng các nhà hàng lân cận.

May mắn là trước đó Tiêu Minh Dạ đã nhắn với Cao Tiểu Bao, mang bọn nhỏ tới nhà hàng nhỏ đối diện bưu cục để ăn cơm.

Trực tiếp gọi bốn mặn một canh, nấu một nồi cơm to, bọn nhỏ vây quanh bàn đá tranh đoạt đồ ăn, Viên Binh vẫn luôn trộm nhìn Chung Ý Thu, nó muốn đến nói chuyện với thầy Tiểu Chung, nhưng mà thầy Tiêu vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, nên nó không dám, nó sợ Tiêu Minh Dạ.



Cuối cùng thì Cao Tiểu Bao cũng kêu Tiêu Minh Dạ đi ra ngoài, Viên Binh bưng chén tới bên người Chung Ý Thu.

“Giày hôm qua con đã giặt sạch rồi, hôm nay không làm…… Giày rút lại bị chật nên con chạy chậm hơn……” Nó nhỏ giọng nói.

Buổi sáng chạy 100 mét nước rút, nó về thứ ba, vừa nãy ban tổ chức có thông báo ba hạng đầu sẽ lên huyện thi đấu.

Chung Ý Thu cười, “Thì ra là vậy! Giày vừa chân là con chạy tới nhất luôn ha, chuẩn bị cho tốt để lên huyện thi đấu nha.”

Viên Binh mặt đen thui như cục than, nó cúi đầu không biết có phải mắc cỡ hay không, dù sao cũng không nhìn ra mặt nó đỏ hay hồng.

Dùng bữa xong, Cao Tiểu Bao lấy ra một cái thùng từ trong đống đồ, là cho Chung Ý Thu, cậu nhìn thấy địa chỉ ở nhà, khoảng thời gian trước mẹ gọi điện thoại nói trời lạnh nên có gửi cho cậu một số quần áo, hẳn là nó rồi.

Cậu tính đặt nó lên xe trước, Cao Tiểu Bao nói: “Cậu vừa quay đi là mất đấy!”

Chung Ý Thu: “Để trên xe mà cũng bị ăn cắp à? Chỉ có một bữa trưa thôi mà.”

Cao Tiểu Bao bật cười ra tiếng, “Đừng nói để ở trên xe, để ở chỗ bọn tôi cũng chẳng an toàn nữa là! Mấy ngày hôm trước cửa chính tòa thị chính còn bị cạy mà!”

Chung Ý Thu khiếp sợ, gần đây cậu có nghe người nói tới mùa nông nhàn, ăn trộm nhiều, phải cẩn thận, không nghĩ tới càn rỡ đến vậy luôn!

Buổi chiều hạng mục thi đấu đầu tiên là tập thể dục theo đài, Chung Ý Thu rút thăm đứng thứ chín, cậu khá vui mừng vì số chín là con số mà cậu thích nhất, cũng bởi vì cậu sinh ra vào tháng chín mà.

Mấy nhóm thi đấu trước khá bình thường, động tác không sai nhiều, nhưng không chỉnh tề, mà cậu cũng không dám thiếu cảnh giác, bởi vì trường tiểu học trên trấn đứng sau bọn họ nữa.

Trẻ con ở nông thôn chưa từng trải qua trường hợp nào chính thức đến vậy, tự mình luyện thì có thể, chứ đối mặt với nhiều ánh mắt thì tay chân bủn rủn, thậm chí còn không dám ngẩng đầu.

Trước khi lên sân khấu, Chung Ý Thu giống như một vị lãnh đạo vừa nhận chức, đập tay từng đứa bảo cố lên, Tiêu Minh Dạ đứng ở phía sau nhìn chằm chằm biểu tình vừa nghiêm túc vừa phấn khích của người ta.

Hắn nghĩ nếu không phải bởi vì đôi mắt phượng hẹp dài, mà đổi thành một đôi mắt to tròn, thì nhất định Chung Ý Thu sẽ đáng yêu cực kỳ, nghĩ rồi lại bác bỏ, cơ mà đôi mắt vậy lại không xứng với Chung Ý Thu, cậu không phải là một con thú vô hại ngoan hiền, cậu là lưỡi kiếm bén nhọn, sự thông minh được ẩn đi bởi hàn quang.

Lúc chờ đợi tuyên bố kết quả, Chung Ý Thu hồi hộp đến mức lòng bàn tay ra mồ hôi, từ tiểu học đến đại học, tham gia vô số lần đại hội thể thao, cũng giành được thứ tự tốt bấy nhiêu lần, mà chưa lần nào hồi hộp như thế này cả.

“Sợ cái gì, khẳng định là hạng nhất,” Tiêu Minh Dạ ở bên cạnh nói nhỏ.

Chung Ý Thu: “Sao anh biết? Tiểu học trên trấn cũng giỏi lắm, giám khảo là thầy giáo của họ đó!”

Tiêu Minh Dạ cười nói: “Nhưng huấn luyện viên của họ không phải là Chung Ý Thu……”

Chung Ý Thu lập tức không hiểu hắn có ý gì, khi hiểu ra thì mặt đỏ bừng, “Ấy! Anh……”

Thi đấu tập thể dục theo đài…… Hạng nhất…… Tiểu học Đức Doanh!

Chung Ý Thu hưng phấn nhảy lên người Tiêu Minh Dạ, được hắn vững vàng tiếp được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play