Chung Ý Thu vẫn luôn
cẩn thận nghe đối thoại giữa chú Nghĩa và Viên Bảo Xương, thầm mừng vì
chú Nghĩa nói chuyện giúp Tiêu Minh Dạ, cũng như đồng tình với sự xấu hổ của Viên Bảo Xương, dù sao anh ấy cũng chỉ là đứa con hiếu thuận đáng
thương mà thôi.
Không nghĩ tới Viên Ngọc Lan ngồi yên lặng bên cạnh đột nhiên nói ra câu đó, làm cậu ngẩng đầu nhìn cô ngay.
Chú Nghĩa cũng không nghĩ tới, ngày thường Viên Ngọc Lan rất ít khi ra cửa, ít khi nào nói chuyện với trưởng bối, nhiều nhất là gặp mặt chào hỏi
một cái, vậy mà hôm nay lại bạo dạn đến thế, không biết là do nguyên
nhân gì.
Chú điều chỉnh ngữ khí, ôn hòa hỏi, “Cháu nói không đúng chỗ nào?”
“Anh ấy là người trong nhà, tuy rằng không phải là con trai ruột, nhưng dầu
sao cha cũng đã nuôi dưỡng anh ấy một thời gian, hiện giờ cha bị bệnh,
thì phận làm con bọn con phải cùng nhau gánh vác chứ,” Viên Ngọc Lan nói xong câu kia cũng có chút e thẹn, mọi người đều chuyển ánh mắt lên
người cô, làm cô mắc cỡ không tự giác đề cao âm giọng.
Cô nói cũng có lý đó, nhưng Chung Ý Thu lại nghe rất chói tai, cái gì mà
nuôi dưỡng một thời gian? Nếu không phải Tiêu Minh Dạ xương cứng, thì đã sớm đói chết hoặc là bị đánh chết rồi, cho dù là chó thả hoang thì cũng không biết lớn lên sẽ thành dạng gì.
Từ
nhận thức tới nay, cậu vẫn luôn cảm thấy Viên Ngọc Lan hào phóng văn
nhã, tuy hai anh em không ưa gì nhau, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt đến thế.
Chú Nghĩa im lặng một hồi mới
nói, “Cháu nói rất đúng, mấy đứa là người một nhà, gặp chuyện thì phải
cùng nhau thương lượng, nhưng bây giờ chuyện đã rõ rồi, đi bệnh viện ——”
Viên Ngọc Lan không đợi chú nói xong đã ngắt lời, thấp giọng nói, “Chuyện nhà bọn tôi ai mà quản được.”
Cô cũng ý thức được câu này nói ra là không tôn trọng trưởng bối, nhỏ
giọng hết mức có thể, nhưng vẫn cứ truyền rõ vào tai mỗi người.
“Ngọc Lan, không thể nói như vậy,” Viên Bảo Xương ngăn cản cô, lại không dám quá lớn tiếng.
“Nói vậy thì sao?” Viên Ngọc Lan không kiên nhẫn và lạnh nhạt với Tiêu Minh
Dạ, còn với Viên Bảo Xương là ẩn ẩn xem thường, “Anh cả, mấy đứa con
trai các anh bàn tới bàn lui cũng chưa xong, chẳng lẽ đợi đến ngày cha
em nhắm mắt xuôi tay luôn à? Ngày nào cũng bàn, phiền muốn chết!”
Cái này càng làm Chung Ý Thu giật mình, ít ra bây giờ cậu đã biết rằng Viên Ngọc Lan không hẳn thích mình, nào có cô gái nào sẽ dùng những lời lẽ
sỗ sàng thế kia trước mặt người mình mến đâu chứ.
Tiêu Minh Dạ vẫn luôn không nói gì, trong lòng hắn vừa bực bội vừa có chút
xấu hổ, oán giận bọn họ không nên làm trò trước mặt Chung Ý Thu, không
nên phô cho cậu thấy cái xấu của gia đình mình.
“Các người về trước đi, tôi đã nói rồi, không có tiền, nhiều nhất chỉ có hai trăm,” Tiếu Minh Dạ nói.
Lục Tử đứng lên, “Không được! Anh làm gì có tiền, hai trăm đồng là làm lái xe mấy ngày, mất ngủ mấy đêm đó!”
“Được rồi! Mày ngồi xuống,” Tiêu Minh Dạ đè giọng ép hắn ngồi xuống, lại
chuyển sang Viên Bảo Xương hạ mệnh lệnh, “Anh cả, hai người về đi.”
Khi đi ngủ, Chung Ý Thu nằm ở trên giường, tâm treo lơ lửng giữa không trung, làm thế nào cũng không ép nào vào thân thể được.
Cuối cùng cũng bắt Tiêu Minh Dạ ra hai trăm đồng, không biết hắn là vì tri
ân công nuôi dưỡng của Viên Vinh Chiêu hay là không chịu được mưu kế của Vương Quế Chi nữa.
Quay đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, trong đêm tối sườn mặt của hắn như góc núi đơn bạc, trầm tĩnh mà bá đạo.
“Em gái của anh coi trọng tôi thật à?” Chung Ý Thu hỏi.
“Không phải! Do bọn Lục Tử nói mà……” Chung Ý Thu cũng bị bản thân tự mình đa tình làm cho ngượng ngùng.
Cậu dựa đầu vào quá gần, Tiêu Minh Dạ bị mái tóc của cậu cào ngứa từ thân
thể đến tận trong lòng, giả vờ ho khan dịch người ra ngoài, “Nó không
coi trọng cậu, mà là coi trọng hộ khẩu thành phố của cậu.”
Viên Ngọc Lan và Tiêu Minh Dạ là cặp anh em mà mấy bà mối đau đầu nhất, một
đứa lớn lên xinh đẹp, một đứa lớn lên đầy nam tính, mấy người độc thân
xung quanh đã ngắm hai bọn họ từ lâu, ai cũng muốn đến cầu thân, nhưng
kết quả là hai anh em nhà này không chịu gặp mặt ai cả.
Tiêu Minh Dạ nói thật với Chung Ý Thu, quả thật hắn không có ý định kết hôn với phụ nữ.
Hắn từng nghĩ tới sau này trưởng thành thì sẽ giống như bao người đàn ông
khác, tìm một cô gái hiền lành, đảm đang để kết hôn, sinh con, tạo gia
đình riêng cho mình.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, ít nhất hiện tại không hề có quyết định này.
Yêu cầu của Viên Ngọc Lan càng làm cho mấy thanh niên hành quân lặng lẽ,
lần đầu tiên có người mai mối khi cô 17 tuổi, cô đã nói rõ yêu cầu rằng
mình không tìm dân quê, nhất định phải là người thành phố, tuyệt đối sẽ
không trồng trọt.
Sau lưng không biết lọt vào nhiều ít châm chọc mỉa mai, cô một chút cũng không bị ảnh hưởng,
vẫn thẳng lưng, nâng cằm, ra vẻ thà chết già ở nhà mẹ đẻ cũng không gả
cho dân quê.
Xem từ điểm đó thì hai anh em có tính cách quyết liệt như nhau.
Sáng sớm, Cao Tiểu Bao gọi điện thoại đến đại đội tìm Tiêu Minh Dạ, bảo hắn
lên thị trấn một chuyến vì có việc, trước khi cúp thì nói là Ý Thu có
thư, sẽ gửi về với Tiêu Minh Dạ.
Chung Ý Thu đoán là hồi âm của chị gái, vừa lúc cậu cũng có việc muốn tìm cô giúp đỡ.
Sau khi huấn luyện buổi sáng xong là Tiêu Minh Dạ đi ngay, Chung Ý Thu dạy
hết hai tiết thì cảm thấy giọng có hơi đau, lo lắng có phải ngày đó tắm
đêm bị cảm lại rồi không, không dám qua loa nuốt vào hai viên thuốc lần
trước uống dở.
Nếu lại sinh bệnh, thì khẳng định Tiêu Minh Dạ sẽ mắng mình cho coi.
Giờ nghỉ trưa, cậu ở lại văn phòng chấm bài tập, nhớ lại chuyện hồi sáng Lý Hoành Phi đã kể.
Gần đây Cung Tiêu Xã mới nhập về một loại đồ uống mới, nghe nói là rất ngon và rẻ nữa, một xu một chai lớn, học sinh đều cướp mua, nhưng bọn họ
nghi ngờ rẻ như vậy thì có khi nào là sản phẩm kém chất lượng không?
Chung Ý Thu tính đi mua một chai thử xem, cậu không ra đó từ cửa nhỏ, mà đi
ra bằng cửa chính, thời tiết cuối thu vừa lạnh vừa khô, vô hình tạo cảm
giác ấm áp cho người ta.
Cậu duỗi người hít sâu, cái lạnh trong không khí chạy vào trong cơ thể, làm cả người phấn chấn cả lên.
Cánh tay còn chưa buông xuống, trong dư quang thấy Lưu Thanh Hồng từ phòng y tế ra tới, cúi đầu vội vàng đi về hướng Trịnh gia trang.
Ý Thu đang lo có cần chào hỏi không, thì thấy phòng y tế lại ra thêm một
người, là bác sĩ Trương chạy chậm đuổi theo Lưu Thanh Hồng, không biết
đưa cho cô cái gì, mà hai người lôi kéo vài cái, cuối cùng Lưu Thanh
Hồng vẫn nhận lấy.
Hai người đứng ở giữa
đường nói vài câu rồi lại tách ra, không biết là quá sốt ruột hay là
nguyên nhân gì khác, vậy mà không để ý tới Chung Ý Thu đứng cách đó
không xa.
Chung Ý Thu có chút lo lắng,
tại sao Lưu Thanh Hồng cứ đi phòng y tế hoài vậy, buổi sáng cũng không
đi làm, không phải cô đang mang thai sao? Là thân thể không thoải mái,
hay là ông chồng lại đánh cô?
Cậu vừa đi vừa nghĩ, lơ đãng đi qua, đến khi hồi thần thì đã đi lố qua Cung Tiêu Xã mất rồi, đến giữa ngã tư mất tiêu.
Chung Ý Thu bất đắc dĩ cười một cái, thầm mắng bản thân quá hẹp hòi, tại sao lại đi nghĩ xấu người ta như thế?
Mới vừa nhấc chân chuẩn bị quay trở về, xoay đầu thấy ven đường phía trước, vùng đất ở giữa cái mương và đồng ruộng có mấy đứa học sinh đang tụ tập không biết đang chơi cái gì mà tràn ngập tiếng cười.
Cậu nghe ra giọng của Trương Huy, tại sao tan học lâu rồi mà còn chưa về
nhà nữa? Chung Ý Thu nhẹ nhàng bước qua để xem thử bọn chúng đang làm
gì.
Nhìn một cái thôi là máu xông thẳng lên trán, cậu hét lớn một tiếng, “Dừng tay!”
Mấy đứa nhỏ hoảng sợ, ngẩng đầu thấy là thầy giáo, thì vội vàng quăng đi đồ vật trong tay né ra, lộ ra ở giữa là gương mặt sợ hãi dơ bẩn của Viên
Diễm.
Chung Ý Thu thấy mình sắp phát điên rồi, vì sao lại có chuyện ác liệt thế này, vì sao lại phát sinh trên người đứa nhỏ này chứ!
Cậu thấy rõ Trương Huy, Viên Tiểu Vĩ, và còn vài đứa con gái đang hoa tay
múa chân cầm bọc phân trong tay, trên mặt và trên người Viên Diễm đã
dính không ít!
Trong vòng nửa phút, Chung Ý Thu hoàn toàn không nói ra lời, cơn giận dữ hoàn toàn che lắp yết hầu của cậu, làm cậu không phát ra được âm thanh nào cả.
Cậu đột nhiên tiến đến kéo cánh tay Trương Huy dí vào con mương, rồi hét
lớn với hai đứa đang bò lên, không còn giữ được lí trí nữa, “Mấy đứa
đang làm cái gì hả?! Vì sao bắt nạt bạn ấy?!”
Mấy đứa nhỏ bị Chung Ý Thu dọa sợ, ngày thường thầy Tiểu Chung dịu dàng rất dễ nói chuyện, chưa bao giờ gặp qua thầy giận đến vậy luôn.
Ba đứa đều cúi đầu không dám hé răng, im lặng hồi lâu thì Trương Huy mới lên tiếng, “Nó là đồ ngốc……”
Lửa giận trong ngực Chung Ý Thu bùng nổ, “Ai nói bạn ấy là đồ ngốc hả?! Dù
có đúng thì trò có thể bắt nạt người ta như vậy à? Vì sao lại bắt bạn ấy ăn phân hả?!”
Chung Ý Thu cảm thấy khi
mình nói ra những lời này thì trong lòng đã cảm nhận được biết bao ác
độc rồi, không biết làm thế nào mà mấy đứa nhỏ mới mấy tuổi này lại hạ
thủ được!
Hồ Lệ Lệ cào móng tay nhỏ giọng nói, “Thầy ơi, bọn con không bắt nó ăn, chỉ chọc nó thôi à, nó cũng nói là không quen ăn phân……”
Hai đứa khác phụ họa theo, nói là chơi đùa hà, người ta nói mấy đứa ngốc hay ăn phân nên bọn chúng muốn thử……
Chung Ý Thu hoàn toàn bất lực, muốn mắng lại không biết bắt đầu từ đâu, ngoại trừ răn đe bọn chúng, thì không còn cách nào khác để bọn chúng hiểu ra, mặc dù Viên Diễm là đứa ngốc thật, thì bọn chúng cũng không được vũ
nhục con bé.
Cậu nhìn Viên Diễm đang dựa người trên mương, trên mặt dại cả ra, đôi mắt to hoảng sợ nhìn cậu.
Chung Ý Thu đơn giản dạy dỗ bọn chúng vài câu, “Mấy đứa là bạn học, không thể khi dễ bạn, phải tôn trọng người khác…… Nếu đổi là mấy đứa bị người ta
làm vậy, thì mấy đứa sẽ nghĩ thế nào?!”
Chính cậu cũng nhận ra mấy câu răn dạy này vô bổ đến mức nào, nhưng mà phải
làm sao đây, chẳng lẽ đánh bọn chúng á! Có thể giải quyết sao?
Chỉ có thể để bọn chúng đi trước, cậu nhảy xuống mương ngồi xuống bên người Viên Diễm, không chê bẩn giơ tay ra lau mặt cho con bé, nhẹ giọng nói,
“Đừng sợ.”
Viên Diễm xoay tròng mắt vừa đình trệ, nghe thấy cậu nói thì oa —— khóc lớn một tiếng nhào vào trong lòng ngực Chung Ý Thu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT