Chung Ý Thu chỉ cảm
thấy mình bị Tiêu Minh Dạ ôm eo thật chặt, khi ngã xuống đất Tiêu Minh
Dạ nhanh tay lẹ mắt xoay người để cậu không ngã xuống đất mà ngã ở trên
người Tiêu Minh Dạ, không bị thương chỗ nào cả.
Động tác của Tiêu Minh Dạ quá nhanh, chờ Chung Ý Thu bò dậy thì Viên Vinh Cử đã bùm bùm đụng phải bàn ghế, đánh vào bức tường đối diện, rồi lại
trượt chân ngã lên mặt đất.
Mấy giáo viên nam đứng gần đó bước tới đỡ gã dậy, mới vừa nâng lên lại ngã rầm xuống đất!
Chung Ý Thu lo sợ Tiêu Minh Dạ đánh gã bị thương thật thì sẽ không nói đỡ được.
Nhưng làm gì nghĩ nhiều đến thế, vừa rồi Tiêu Minh Dạ ngã xuống đất đã tạo ra một tiếng vang rất lớn, là do thân thể đập mạnh xuống đất rất là nghiêm trọng, Chung Ý Thu vội chạy đến kéo hắn xoay một vòng, nhẹ nhàng đỡ
phía sau lưng, lo lắng hỏi, “Có sao không? Đau không?”
So với nhục mạ và công kích vừa rồi của Viên Vinh Cử, thì mấy câu nói của Chung Ý Thu lại làm lòng dạ Tiêu Minh Dạ mềm nhũn.
Từ sau khi ông nội mất vào năm hắn năm tuổi, trên thế giới này đã không
còn người nào hỏi thăm hắn có đau hay không nữa? Hay có bị gì không?
Khi còn nhỏ không ai lo, đến khi trưởng thành cũng chẳng có ai thương.
Hắn không dám nhìn Chung Ý Thu, sợ không giấu được ánh mắt cảm động của
mình, thừa dịp văn phòng đang hỗn loạn, hắn ôm chặt lấy bả vai Chung Ý
Thu.
Hiệu trưởng Trịnh đang dạy học, nghe được tin thì chạy gấp về văn phòng, bọn họ đã đặt Viên Vinh Cử lên trên ghế, gã cúi đầu bất động, chấn động vừa rồi có vẻ rất là nghiêm trọng.
Hiệu trưởng Trịnh la lớn: “Đi gọi bác sĩ Trương nhanh!”
Những người khác đang loạn, Chung Ý Thu vốn định tự mình đi kêu, thì bị Tiêu
Minh Dạ dùng sức đè nặng bả vai không cho đi, trên mặt đầy vẻ cố chấp.
“Để tôi đi,” Lưu Thanh Hồng đi ra ngoài.
Trương Tây Minh vác hòm thuốc chạy chậm lại đây, sau khi kiểm tra xong thì gọi hiệu trưởng Trịnh và hai người bọn họ ra ngoài, nói sơ về tình hình của Viên Vinh Cử.
Không có chuyện gì lớn,
nhưng cú đá ngay bụng đã nổi lên vết bầm, khẳng định sẽ đau một khoảng
thời gian, cái chính là lúc ngã đụng phải cạnh bàn, nên trên lưng và
cánh tay bị trầy, đắp thuốc một thời gian là được.
Bác sĩ Trương đi trước, hiệu trưởng Trịnh hiểu ra vết thương của Viên Vinh
Cử là do Tiêu Minh Dạ đã kiềm lại sức lực, nhưng vẫn cứ khó thở, chỉ vào mũi Tiêu Minh Dạ điên cuồng hét lớn, “Bao lớn rồi mà còn đánh nhau! Còn có đáng làm giáo viên nữa không?!”
Chung Ý Thu vội cãi lại, “Không trách anh ấy được là do thầy Viên động thủ trước mà, ai cũng thấy hết á!”
“Cậu cũng câm miệng đi! Lúc nào rồi mà còn bao biện nữa hả!” Hiệu trưởng Trịnh quay đầu mắng cậu.
Chung Ý Thu phân trần, “Tôi đâu có bao biện, tôi đứng về chính nghĩa……”
Hiệu trưởng Trịnh thiếu điều bịt miệng cậu lại, “Mặc kệ lí do lí trấu! Tôi
mặc kệ anh đang đại diện cho cái gì! Ở trường học đánh nhau là không
đúng!”
Bởi vì nóng nảy, nên ông quên mất
động tác đỡ kính khi nói chuyện của mình, thế là mắt kính theo động tác
chuyển động của cơ mặt, chậm rãi trượt xuống, bẹp một tiếng rơi trên mặt đất!
.….
Ba người đều ngây ngẩn cả người, muốn cười mà không dám cười, nhặt lên thì mất mặt thật đấy, hơn nữa còn đang mắng người cơ mà!
Không làm thì chỉ có khó xử thôi.
Cuối cùng vẫn là Chung Ý Thu phá vỡ cục diện bế tắc, cậu khom lưng nhặt cặp
kính lên, thổi thổi bụi dính trên nó, rồi mở gọng kính đeo lên mặt cho
hiệu trưởng Trịnh, thành khẩn nói, “Hiệu trưởng à, vừa rồi thầy nói đánh nhau ở trường học là không được đấy!”
Tiêu Minh Dạ nghẹn quá lâu lập tức bật cười.
“Cút!” Tiếng của hiệu trưởng vang vọng cả vườn trường.
Hai người đều phải bị phạt, chờ kết quả xử lý.
Chú Nghĩa tối nay không ở ký túc, để giấy nhắn nói là về Viên gia trang, đoán là vì chuyện hôm nay Viên Vinh Cử bị đánh đây mà.
Hiện giờ Chung Ý Thu khó đối diện với chú Nghĩa nhất, chú và Viên Vinh Cử là anh em họ hàng, mà chú Nghĩa đối xử với họ rất tốt, Tiêu Minh Dạ đánh
em họ người ta, nói thế nào cũng không hay.
Chung Ý Thu đi theo Tiêu Minh Dạ về phòng, bắt hắn cởi quần áo ra để xoa
thuốc, với tính tình khó ở trước kia của hắn khẳng định là sẽ từ chối
ngay, không hiểu sao hôm nay lại hào phóng cởi luôn.
Cơ lưng cơ ngực rộng rãi, cơ bắp rắn chắc, dưới động tác của cánh tay cơ
ngực càng nở rõ, dưới ánh đèn mờ nhạt cứ như là dũng sĩ mạnh mẽ một đối
một trăm mà khi nhỏ Chung Ý Thu từng xem trên TV vậy.
Khi còn nhỏ cậu trốn trong chăn xem truyện tranh, luôn ảo tưởng bản thân
biến thành thiên thần thiên tướng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi,
hàng yêu trừ ma, cứu vớt thương sinh.
Nằm mơ cũng mơ thấy mình có một vị thần hộ mệnh đi theo, chu du khắp Tứ Hải Bát Hoang.
Chung Ý Thu không khỏi choáng váng, cậu rất hâm người nào có thân hình thế
này, đàn ông thì phải vậy chớ, trắng thì có gì hay ho!
Tính xoa thuốc xong thì sẽ đi nấu cơm, không ngờ Vương Văn Tuấn phá lệ đi nấu cơm, còn gọi bọn họ ra ăn cùng nữa chứ.
Chung Ý Thu còn tưởng y thuộc loại không biết nấu ăn như mình, mình thì còn biết rửa chén, chứ y thì sẽ không làm gì hết.
Không ngờ người ta không những không biết làm, mà còn làm rất ngon, Chung Ý
Thu lo sợ rằng trong nhóm chỉ có mình cậu là không biết làm gì cả thôi.
Mới ra ngoài thì thấy một cái đầu nho nhỏ đang dò đầu vào tìm kiếm, đến khi Tiêu Minh Dạ xách Viên Binh vào trong thì cậu mới nhớ tới mình đã dặn
thằng nhóc này ghé qua đây để mình cắt móng tay cho.
Viên Binh nói đã nhờ bạn học nhắn với ông nội mình sẽ về trễ một chút, Chung Ý Thu bảo nó ở lại đây ăn cơm, xong rồi sẽ đưa nó về nhà.
Cơm chiều trực tiếp dọn ở phòng bếp, Vương Văn Tuấn vào thôn mua đậu hủ hầm với cá, lại giết một con gà nấu cùng với khoai tây, còn xào món đậu đũa mà Chung Ý Thu thích nữa, kèm với chai rượu gạo.
Không lễ không tết mà làm một bàn đồ ăn phong phú quá chừng, không biết là y đã chạm phải dây thần kinh nào rồi.
“Sao, muốn cảm ơn tôi đã báo thù giúp à?” Tiêu Minh Dạ cười khẽ một chút.
Vương Văn Tuấn không để ý tới hắn, cầm lấy cái ly rót rượu cho hắn.
Chung Ý Thu cào tóc ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Viên Vinh Cử đã từng đánh Vương Văn
Tuấn à? Nhưng Viên Binh ngồi ở bên cạnh nên cậu không muốn tìm hiểu
chuyện này trước mặt nó, chỉ có thể tạm đè ở trong lòng.
Viên Binh ăn xong một chén cơm lớn lại ngượng ngùng xin thêm nữa, nhìn cái
chén không trước mặt không chớp mắt, Chung Ý Thu cầm lấy múc cho nó thêm một chén cơm lớn.
Vương Văn Tuấn vẫn
luôn không nói chuyện vùi đầu uống rượu, Tiêu Minh Dạ nói câu được câu
không, thấy Viên Binh ăn xong rồi, hắn nói với Chung Ý Thu, “Cậu dẫn nó
đi cắt móng tay đi, lát nữa tôi đưa nó về.”
Chung Ý Thu đoán bọn họ có chuyện muốn nói, nên dắt Viên Binh về phòng mình.
Cậu đổ một thau nước ấm, rồi ấn hai bàn chân đen tuyền của Viên Binh vào đó.
Viên Binh bị nóng đến run run, cắn răng chịu đựng không lấy ra.
“Ngâm một lát rồi lấy tay rửa,” Chung Ý Thu chỉ nó.
Trong phòng chỉ có một cái đồ cắt móng tay, nhưng móng chân của Viên Binh vừa dài vừa cứng, hẳn là cắt không được, vì thế cậu đứng dậy sang phòng
Tiêu Minh Dạ để tìm.
Tìm cả nửa ngày cũng không tìm thấy, mấy thứ này hẳn là đều cất ở trong phòng chú Nghĩa rồi, nhưng điều khó hiểu là cậu rất tự nhiên đi vào phòng của Tiêu Minh Dạ,
nhưng lại không dám vào phòng chú Nghĩa, vì trong đấy không có ai, không được phải phép cho lắm.
Tuy phòng của chú Nghĩa ngày thường đều dùng để ăn cơm, đãi khách, nói chuyện phiếm.
Không còn cách nào khác phải vào trong đó thôi, lúc ra khỏi trở về phòng tính đẩy cửa ra, qua khe hở thì nghe thấy tiếng khóc đang đè nén từ Viên
Binh.
Chung Ý Thu nghĩ tại sao nó khóc?
Là bị khi dễ à? Hay là nghĩ tới thân thế đáng thương của mình, hay là
cảm động vì được thầy giáo quan tâm đây?
Cậu lui lại mấy bước, nghe tiếng khóc bên trong dần dần nhỏ lại, bình tĩnh hai phút rồi mới đẩy cửa đi vào.
Viên Binh dùng sức xoa vết bẩn trên chân mình, chậu nước đã biến thành xám
đậm, Chung Ý Thu bảo nó lau khô rồi đặt chân lên ghế, cậu cắt móng chân
trước.
Móng đâm vào thịt cũng phải lấy ra, Chung Ý Thu bảo nó nhịn một chút.
“Thầy Tiểu Chung ơi,” Viên Binh thấp giọng gọi cậu, “Học kỳ sau con không học nữa đâu.”
Chung Ý Thu không nói chuyện, cắt xong chân này thì đổi chân khác.
Viên Binh vẫn là một đứa nhỏ, không chịu được không khí yên tĩnh nên nói
tiếp, “Đi học không có ích lợi gì hết, dù sao chữ cũng chẳng vào đầu
con, học lớp 2 có khác gì học lớp 6 đâu.”
Chung Ý Thu nghe ra sốt ruột và hổ thẹn trong giọng của nó, nó sợ thầy sẽ
khinh thường, cũng sợ thầy sẽ thất vọng, nhưng nó đã lấy hết dũng khí để nói hết với thầy rồi.
“Con đọc hết sách
chưa? Đọc truyện cổ tích hay là đọc truyện ngắn chưa?” Chung Ý Thu không nhìn nó, như là không nghe mấy lời vừa nãy, bình tĩnh hỏi.
Viên Binh không hiểu ý của thầy nó là gì, tự nhiên hỏi cái này là sao, “Không có, anh con có nhưng không cho con xem.”
Nó nói anh họ của nó, Chung Ý Thu cắt móng chân xong rồi thì chuyển sang
cắt móng tay, Viên Binh ngồi ở trên giường, vừa lúc có thể nhìn thẳng
đôi mắt của Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu cầm
đôi tay nhỏ gầy của nó, nói với nó như là đang tâm sự với bạn đồng lứa,
“Cảm ơn con đã tâm sự với thầy, tuy vừa rồi con nói không đúng, nhưng
thầy cũng mới vừa làm thầy, không biết làm cách gì để bảo con mấy lời
vừa nãy là không đúng nữa. Con còn nhỏ, mong con cho thầy thêm thời
gian, nghiêm túc học xong lớp 2, thầy sẽ dùng một năm này để tìm ra đáp
án cho con, để con tin rằng đi học thật ra rất bổ ích, nói cho con biết
vì sao để đạt tới thành công thì phải tiếp tục học lên cao, được không
con?”
Chung Ý Thu thành khẩn cầu xin ở ba chữ cuối làm Viên Binh hoàn toàn bị đánh gục, chưa từng có người nào
nói như vậy với nó hết, bọn họ chỉ xem nó là một đứa con nít chưa hiểu
chuyện mà thôi.
Người lớn thảo luận
chuyện cha nó nên được an táng thế nào, tiền bồi thường xử lý ra sao, vì không muốn mang theo nó, mà cô chú trong nhà đều khóc lóc than thở mình khó xử thế nào, chưa bao giờ lảng tránh nó, giống như nó là con heo,
con bò không có quyền quyết định vậy.
Nó lại khóc, không ngừng gật đầu, nước mắt thi nhau chảy xuống mu bàn tay của Chung Ý Thu.
Sao lại mít ướt thế này nhỉ, Chung Ý Thu nghĩ, Tiêu Minh Dạ hồi còn nhỏ không giống thằng nhóc này đâu ha.
Tiêu Minh Dạ đưa Viên Binh trở về, rồi lại mang theo Lục Tử theo.
Lục Tử nghe nói chuyện ngày hôm nay, khăng khăng muốn ngủ ở lại đây, nhà
Viên Vinh Cử đông anh em, hơn nữa phần lớn đều là dân lao động hoành
hành ngang ngược ở trong thôn mấy năm nay, chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua
như vậy đâu, họ sẽ tới đây báo thù thôi.
Chung Ý Thu cũng lo lắng theo, bọn họ chỉ có mấy người, nếu thật sự tới tìm việc, thì cậu Tiêu Minh Dạ khẳng định sẽ bị thương.
“Đừng sợ,” Tiêu Minh Dạ vững như núi Thái Sơn.
Chung Ý Thu đang lo lắng thì bình tĩnh lại ngay.
“Đúng vậy, nhà bọn họ chỉ biết ức hiếp nhau thôi, nhìn thấy người mạnh là sợ
ngay, chân chú Nghĩa cũng là do bọn họ gây ra đó, nếu không thì chú cũng không bị tàn tật đâu!” Lục Tử tức giận nói.
“Cái gì? Chân của chú Nghĩa có liên quan tới họ à!” Chung Ý Thu khiếp sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT