Chung Ý Thu còn rất
mê tín, ấn đầu Viên Binh bắt nó “Phi phi phi!” Ba cái, rồi bắt nó sờ cái khăn choàng cổ màu đỏ của Hạo Thật để xua đi đen đủi.
“Đừng buồn, thầy đi học, mỗi năm nghỉ hè và nghỉ đông đều trở về đây, nơi này là nhà của thầy mà.”
Viên Binh làm ra dáng vẻ con biết người nào đang nói dối đó, “Nhà của thầy không phải ở thành phố sao?”
“Thông minh!” Chung Ý Thu vươn ra ngón tay nhéo nhẹ lên mũi của nó, ngẩng đầu
nhìn chăm chú vào Tiêu Minh Dạ, không biết là đang nói chuyện với ai,
“Nơi này cũng là nhà của thầy, về sau nơi nào có thầy và anh hai Tiêu
thì nơi đó là nhà của chúng ta.”
Tiêu
Minh Dạ ngây ra một lúc, như là đứa trẻ chân tay luống cuống không biết
nên làm động tác gì, kéo Viên Binh qua tung nó lên trời, thoải mái cười
to nói, “Đừng sợ, nhất định sẽ trở về.”
Viên Binh lần đầu tiên gần gũi với hắn, nên hồi hộp không dám cử động, càng
kinh ngạc chính là nó lần đầu tiên nhìn thấy anh hai Tiêu cười đẹp trai
đến vậy đó.
Hạo Thật ở dưới mặt đất ôm đùi Tiêu Minh Dạ la lối khóc lóc, “Gấu lớn bồng con bồng con nữa!”
Chung Ý Thu giương hai cánh tay bồng nó lên như chơi máy bay, “Chú bồng con đuổi theo bọn họ!”
Trong sân vang lên tiếng cười thích thú của bọn nhỏ.
Chung Ý Thu chọn ngày sinh nhật của Tiêu Minh Dạ để mời mọi người tới ăn tiệc tân gia.
Cậu không nói đây là ngày đặc biệt gì, vì Tiêu Minh Dạ chưa bao giờ mừng
sinh nhật, đến hắn còn không nhớ huống chi là những người khác, chỉ
tưởng là một ngày chủ nhật bình thường thôi.
Bão tuyết qua đi, Tiêu Minh Dạ đào hầm chứa thức ăn trong sân trước, nào là đựng cải trắng, khoai tây, khoai lang đỏ, rồi vào thôn mua dê đầu đàn
chuẩn bị mời khách, trong thôn mọi nhà đều ngâm rượu gạo, nên hắn tính
mua mấy vại về mà không ai chịu lấy tiền của hắn cả.
Trước kia ai cũng sợ hắn, nhưng làm công ở trên núi trong một khoảng thời
gian dài, mọi người chậm rãi hiểu anh hai Tiêu không phải là người cuồng bạo, hung dữ gì, mà ngược lại rất ít khi nổi giận, kiệm lời lại tôn
trọng mọi người, có trách nhiệm, lại đáng tin cậy, rất hào phóng trượng
nghĩa. Hơn nữa anh hai Tiêu đã không còn là người đáng thương với hai
bàn tay trắng như ngày xưa, giờ đây anh hai nhận thầu núi nhỏ, bắt đầu
kinh doanh dược liệu rồi, chỉ sợ sau này sẽ trở thành người có bản lĩnh
nhất trong thôn, chuyện xưa đâu bằng nay.
Tiêu Minh Dạ không tốn một xu tiền nhận về một đống lớn rượu và thức ăn,
Chung Ý Thu vui mừng, Tiêu Minh Dạ tốt bụng đương nhiên là nhà nhà ưa
thích rồi.
Thời tiết âm u rất nhiều ngày, bỗng hôm chủ nhật lại trong xanh, Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ ngày đầu
tiên ở nhà mới, thuận tiện làm ấm giường mới luôn.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở màn cửa chiếu vào giường, Chung Ý Thu bị ánh
mặt trời chiếu chói mắt nên chậm rãi tỉnh lại, lười nhác vươn vai lại
nằm thêm mười phút mới ngồi dậy.
Còn một
tuần nữa là tới ngày đi thi, giấy báo dự thi đã phát tới. Chung Ý Thu
quả thật không khoác lác, từ nhỏ đến lớn cậu xác thật là tuyển thủ dự
thi chuyên nghiệp, càng tới gần ngày thi thì càng thả lỏng, đến lúc này
cậu không ôn tập nữa, đến tối không đọc sách mà cùng Tiêu Minh Dạ làm
bậy làm bạ, nếu không phải trời lạnh, thì chắc hai người đã quấn lấy
nhau cả ngày luôn rồi.
Tia nắng ngày mùa
đông phảng phất mang theo cảm giác mềm mại, chiếu lên người ấm áp, trong sân để một cái thớt dày, Tiêu Minh Dạ vén tay áo đang chặt thịt, Chung Ý Thu mang dép cotton chạy lộc cộc tới dựa vào lưng hắn.
“Không ngủ à?”
“Mặt trời chiếu vào mặt ngủ không được.”
Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu hôn mặt cậu, “Trong nồi có cơm đấy, đi ăn đi.”
Bữa sáng có cháo, bánh bao và bánh quẩy, không biết Tiêu Minh Dạ rời giường vào lúc nào mà làm được nhiều món quá.
Chung Ý Thu không thích ăn cháo, cầm bánh bao thịt ra ngoài, “Đây là bột mì mới của năm nay sao? Trắng quá ha!”
“Ừ, loại mới.”
“Lần trước em nghe Lý Hoành Phi nói nhà cậu ấy năm nay trồng loại lúa mới,
gạo ăn rất ngon, chúng ta sang năm cũng trồng loại này đi.”
“Ừ.”
Chung Ý Thu tuần tra vòng quanh sân, “Ngày mai vào thôn mua mấy giống cây hoa tiêu về trồng.”
Tiêu Minh Dạ: “Em có thích ăn hoa tiêu đâu.”
“Anh thích.”
“Được.”
Hai người như là cặp vợ chồng bình thường, dưới ánh mặt trời ấm áp, trò
chuyện củi gạo mắm muối, chuyện trong nhà, thân thiết và thoải mái.
Tiêu Minh Dạ ướp thịt xong, nhìn cậu uống hết nửa chén cháo thì mới hài lòng, rồi lấy chén đi rửa.
Chung Ý Thu đuổi theo, “Để em rửa, việc nhà toàn do anh làm, em vô dụng quá!”
“Công dụng của em là ngủ với anh.”
Chung Ý Thu: “…… Đồ không biết xấu hổ!”
Rửa chén rồi lau khô, Tiêu Minh Dạ phụ trách rửa, Chung Ý Thu phụ trách lau khô, hai người phối hợp ăn ý.
“Ngựa của chú Đao sinh chưa?” Chung Ý Thu hỏi.
“Sắp, thi xong là tới ngày sinh.”
Ngựa nhà chú Đao sắp sinh con, lần trước Chung Ý Thu đi thăm, chú Đao có hứa cho cậu một con ngựa con, từ đó cậu cứ nhắc mãi, còn lo lắng hơn cả
ngựa mẹ sinh con nữa.
“Có phải dựng một chuồng ngựa hay không?”
Tiêu Minh Dạ: “Không vội, ngựa con còn nhỏ quá, ngày mùa đông cũng chịu không nổi, chờ đầu xuân sang năm hẳn dẫn nó về.”
“Phải chờ tới sang năm à?” Chung Ý Thu thở dài, rồi lại bật cười, “Đặt tên nó là anh ba Tiêu được không?”
Tiêu Minh Dạ không nhìn cậu, nhàn nhạt nói: “Còn không bằng kêu Chung Nhị Lăng.”
Chung Ý Thu: “……”
Hai người ra sông bắt hai con cá lớn, trực tiếp làm thịt rửa sạch ở đó
luôn, hai con cá bảy tám cân mà Chung Ý Thu không biết làm.
Về đến nhà thấy chú Nghĩa đứng ở ngoài cổng chờ, bên chân để một cái giỏ
tre lớn, dùng vải bông che lại kín mít không biết đựng gì.
Hẹn mọi người tới ăn trưa, mà mới 10 giờ chú Nghĩa đã tới rồi, Chung Ý Thu
vội tiến lên đẩy ra cửa gỗ, “Chú Nghĩa, sao chú không vào trong ngồi chờ bọn con?”
“Chủ nhân không ở nhà sao có thể tùy tiện vào được.” Chú Nghĩa nói giỡn.
Chung Ý Thu ngượng ngùng, “Chú Nghĩa đừng nói như vậy, chúng ta là người một nhà, nơi này có phòng riêng cho chú mà.”
Chú Nghĩa cười nói, “Chú đến đây để xem nó đấy.”
Chung Ý Thu cầm giúp giỏ tre vào nhà, “Mang gì vậy chú?”
Chú Nghĩa: “Vào trong rồi nói.”
Tiêu Minh Dạ đi treo cá lên, Chung Ý Thu đem giỏ để vào phòng khách, chú
Nghĩa dặn dò nói, “Hai đứa đi rửa tay, dùng xà phòng rửa sạch mùi tanh
của cá đi.”
Chung Ý Thu không hiểu ông muốn làm gì, mà chú Nghĩa cũng không giải thích, chỉ thúc giục đi rửa thôi.
Nhà mới hoàn toàn theo kiến trúc hiện đại. Phòng khách của kiểu cũ sẽ đối
diện với cửa chính, trên tường treo tranh phong cảnh hoặc là hình vĩ
nhân linh tinh, ở giữa để bàn dài, ngày thường sẽ để đồ, tới dịp Tết hay cúng giỗ mới chưng đồ cúng.
Nhà bọn họ
vào cửa là một loạt tủ cao, bây giờ vẫn trống rỗng, tính toán về sau sẽ
chưng sách, bên phải là bộ bàn ghế sô pha, bên trái là đặt bàn dài dựa
vào tường, bên trên đặt hai bình hoa, trên tường treo một bộ tranh núi
rừng ngày tuyết do chú Nghĩa vẽ.
Tiêu
Minh Dạ và Chung Ý Thu rửa tay sạch sẽ xong đi vào thì thấy chú Nghĩa đã trưng bày xong bàn dài, dựa theo lúc cúng tế mà đặt chín cái bánh bao
lớn trắng như tuyết cùng một cái lư hương nhỏ.
“Làm gì vậy?” Chung Ý Thu không thể hiểu được.
Chú Nghĩa lấy ra một bó nhang cho bọn họ, “Chú không có gì tặng cho hai
đứa, cho nên hôm nay làm lễ chứng kiến cho hai đứa vậy, nhà mới có hai
trái tim yêu nhau, cho dù là hai người đàn ông, thì cũng coi như là
chính thức thành nhà, về sau nâng đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái, đầu
bạc răng long.”
Quy củ địa phương, tiệc
tân gia muốn mời khách đãi rượu thì phải bái thần, mới xem như là mừng
nhà mới, bắt đầu cuộc sống mới, Tiêu Minh Dạ vốn định chỉ cần hắn và
Chung Ý Thu ở bên nhau là được rồi, không để bụng mấy tập tục quy củ đó, mà không ngờ chú Nghĩa chu đáo suy nghĩ cho bọn họ.
Chung Ý Thu bị nghi thức trang trọng này làm cho hồi hộp, trong lòng lại vô
cùng cảm động, chú Nghĩa chủ trì nghi thức dọn nhà, càng như là chủ trì
hôn lễ cho hai người họ, trước kia cậu có nghĩ lễ nghi không quan trọng, hai người ở cùng một chỗ mới chính là nhà, đến giờ phút này cậu mới
biết được nghi thức quan trọng đến thế nào, dưới sự chứng kiến của
trưởng bối và thần linh, bọn họ sẽ trở thành người một nhà đó.
Chung Ý Thu cọ cọ tay vào quần, “Để con đi rửa tay lại lần nữa đi, hồi nãy rửa không sạch.”
Tiêu Minh Dạ: “Con cũng đi.”
“Trở về!” Chú Nghĩa gọi hai người lại, “Tâm ý là được, dâng hương đi.”
Hai người đi tới trước lư hương, chú Nghĩa bật quẹt diêm đốt nhang trong
tay họ, Chung Ý Thu hồi hộp tay run rẩy, Tiêu Minh Dạ giữ chặt tay cậu
cùng nhau quỳ xuống, hai người liếc nhau không nói chuyện, trịnh trọng
dập đầu dâng hương.
Chú Nghĩa lại ra cửa bậc lửa đốt pháo.
Âm thanh náo nhiệt xé toạt không trung, một cặp đôi mới trở thành người một nhà.
Chung Ý Thu ngàn dặn dò triệu dặn dò mọi người đừng tiêu pha mang quà tặng,
nhưng không ai chịu đi tay không tới, tuy rằng không quá quý trọng nhưng đều là tâm ý.
Chung Ý Thu cũng mời Viên Binh tới, tuy Viên Binh là một đứa nhỏ, nhưng ở trong lòng Chung Ý Thu thì nó là bạn của mình.
Nhóm anh em Hạo Thật Hạo Viễn cũng tới, mấy đứa trẻ con lần đầu tiên nhìn
thấy một căn nhà xinh đẹp như vậy, còn nằm ở trong núi sâu, quả thực
chính là truyện cổ tích mới có, nên mấy đứa nhỏ vui vẻ chạy tới chạy lui ở trước hiên nhà.
Phương Khoản Đông và
Chu Luật Thư tới sớm, đang đi dạo quanh một vòng, tính chọn chỗ và xây
nhà ra sao để làm hàng xóm với hai người họ.
Chị hai của Lục Tử thành công ly hôn, một tảng đá lớn đè nặng lên ngực hắn
cuối cùng cũng được phá bỏ, lại bắt đầu đấu võ mồm với Vương Văn Tuấn,
khiến chú Nghĩa đau đầu, hận không thể đuổi hai người này xuống núi.
Hiệu trưởng Thẩm cùng Dương Lâm Sâm đi leo núi, đến giờ cơm mới trở về.
Ánh mặt trời vừa lúc, đơn giản trực tiếp ở trong sân ăn cơm, làm một cái
giá nướng thịt đơn giản ở giữa sân, Tiêu Minh Dạ nấu canh hai con cá lớn với hoa tiêu và dưa chua, mùi hương lan tỏa khiến người ta chảy nước
miếng ròng ròng.
Hạo Thật thấy thịt là
hai mắt tỏa ánh sáng, nhắm thẳng tới bếp than, người lớn vội vàng nướng
thịt không để ý tới nó, không biết là tên nào thiếu đạo đức ra chủ ý,
quấn Hạo Thật lên thân cây bạch quả ở trong sân.
Tiêu Minh Dạ tính làm bánh bí đỏ cho bọn nhỏ, Chung Ý Thu đang giúp cào ruột bí đỏ, bị tiếng khóc như tiếng gầm của Hạo Thật dọa thiếu chút nữa cắt
đứt tay.
“A Thu —— A Thu —— gấu lớn—— gấu lớn——”
Chung Ý Thu vội ném dao xuống chạy ra ngoài, giận dữ hét, “Ai làm hả, quấn nó làm gì!”
“Vương Văn Tuấn ra chủ ý?” Lục Tử nhấc tay.
“Biến!” Vương Văn Tuấn tức giận mắng, “Anh Dương ôm nó đó!”
Dương Lâm Sâm vội giải thích, “Tôi chỉ ôm nó, ông chủ Chu tìm dây thừng.”
Chu Luật Thư: “Tôi chỉ tìm dây thừng, nhưng không có động thủ.”
Chung Ý Thu bị nhóm người này chọc tức chết, “Ai động thủ?”
Vương Văn Tuấn, Dương Lâm Sâm, hiệu trưởng Thẩm, Chu Luật Thư, Phương Khoản
Đông, Viên Lão Hổ, Lý Hoành Phi, đồng loạt giơ tay chỉ Lục Tử, “Cậu ta!”
Lục Tử: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT