Đôi mắt Lục Tử đỏ rực, có chút hung ác điên cuồng, ngày thường hắn toàn cười ha hả, nên dáng vẻ này đặc biệt khủng bố.
Chú Nghĩa sợ hắn nổi điên xúc động đi đánh nhau, giữ chặt cánh tay hắn nói: “Cháu đừng vội, tình hình thế nào rồi, có hỏi ra chỗ bọn họ ném đứa nhỏ ở đâu không?”
“Anh hai đi tìm Trịnh Hữu Quang, gã sợ quá bỏ trốn bị anh hai truy tìm, cháu gọi người đi kiếm đứa nhỏ trước, sợ chậm trễ……”
Trịnh Hữu Quang là anh rể, Chung Ý Thu không thể không nghĩ tới tình huống
xấu nhất, trời lạnh tuyết rơi dày, trẻ con mới mấy tháng ném ở giữa nền
trời tuyết, mỗi một giây trôi qua là đồng hồ đếm ngược sinh mạng của nó.
“Chúng ta mau phân công nhau đi tìm đi.” Chú Nghĩa nói xong liền chạy về trước.
Chung Ý Thu giữ chặt ông, “Chú Nghĩa đừng đi, chân chú không tiện, để bọn con đi tìm, chú về gọi điện thoại cho anh Phương bảo ảnh tới đây, trong
thôn không có bác sĩ, tìm được đứa nhỏ rồi mới đưa lên bệnh viện huyện
thì mất thời gian lắm.”
“Đúng đúng đúng, để chú đi gọi điện thoại!”
Viên Ngọc Nga sáng nay ra cửa mượn sữa, sau hai lần mang thai thân thể của
cô bị tổn thương nặng nề, không đủ dinh dưỡng để có sữa cho đứa nhỏ bú,
trong nhà từ khi biết đứa nhỏ mắc bệnh phải tốn rất nhiều tiền, còn
không chắc sẽ trị dứt thì bọn họ liền từ bỏ, đến cả sữa bột cũng không
mua, Viên Ngọc Nga hết cách chỉ có thể dày mặt vào thôn xin sữa của
người ta, mọi người thương hại hai mẹ con, nên mỗi ngày đều tận lực để
dành sữa cho cô.
Trịnh Hữu Quang nhân lúc cô ra ngoài nên bồng đứa trẻ đi, Viên Ngọc Nga trở về liền phát điên,
cô không biết đứa trẻ bị vứt bỏ ở đâu, chỉ có thể về nhà mẹ đẻ tìm Lục
Tử giúp đỡ, Lục Tử buổi tối ngủ ở trên núi, cô và Trương Hồng Anh cuốc
bộ bò lên núi làm mất rất nhiều thời gian.
Trên núi toàn bộ công nhân đều ra ngoài tìm giúp, Chung Ý Thu hỏi thăm mà
không ai biết chính xác ở đâu, nên cậu cùng Vương Văn Tuấn vọt vào nền
tuyết.
Bọn họ không biết tìm như thế nào
nữa, nghĩ nếu là vứt bỏ đứa nhỏ thì chắc sẽ không bỏ đại ở ven đường
đâu, nên tính đi dọc theo con mương tìm kiếm, đứa trẻ sẽ la khóc, nên
hai người bọn họ cẩn thận lưu ý tiếng động chung quanh.
Đi quá vội vàng chưa kịp thay quần áo và đổi giày, chưa tới mười phút giày hai người đã dính đầy tuyết, sau khi tuyết tan thì lạnh lẽo thấu xương, chân đông cứng như không còn là chân mình nữa.
Vương Văn Tuấn gầy yếu sức lực không lớn, ở trên nền tuyết bôn ba cố hết sức, được một lát là thở hổn hển như lên cơn suyễn, Chung Ý Thu đỡ cánh tay, nửa kéo y đi tới phía trước.
Đi hơn một
giờ mà vẫn không phát hiện được gì, tuyết rơi là mọi người ở nhà sưởi
ấm, nên trên đường không có một bóng người, hai người đến cả sức nói
chuyện cũng không có, tuyết còn rơi trắng xoá một mảnh không rõ nơi nào
là nơi nào, cũng không rảnh lo đi đến đâu hay có lạc đường không, chỉ lo đi tới phía trước tìm kiếm.
Vẫy vùng ở
trong trời tuyết khoảng một giờ mới có người đuổi theo, báo cho bọn họ
biết đã tìm được đứa nhỏ rồi, kêu hai người họ trở về.
Chung Ý Thu sắp mơ hồ, nhìn chằm chằm thật lâu mới nhận ra người đến là một
sư phụ của Lục gia ban, hỏi như thế nào tìm được, hắn nói là Tiêu Minh
Dạ đuổi theo Trịnh Hữu Quang, buộc gã nói ra vị trí ném đứa nhỏ.
Cậu với Vương Văn Tuấn nào còn sức lực, người tới tìm hai người cũng đã
chạy vài tiếng đồng hồ, mệt nhấc không nổi chân, ba người không rảnh lo
lạnh ngã vào trên nền tuyết nghỉ ngơi nửa giờ rồi mới đỡ nhau về thôn.
Đứa nhỏ được đưa đến nhà Lục Tử, Phương Khoản Đông đã có mặt, Chung Ý Thu
không đi, đi đường quá xa nên thân thể đổ mồ hôi hòa quyện với tuyết
khiến nội y của cậu mướt đầy mồ hôi, quần áo bên ngoài cũng bị tuyết tan ướt nhẹp, để lâu sợ mắc bệnh, hơn nữa Tiêu Minh Dạ nhìn thấy dáng vẻ
này của cậu cũng sẽ lo lắng.
Đổi quần áo
xong thì cậu mới cùng Vương Văn Tuấn sang nhà Lục Tử, trong phòng vây
đầy người mà không ai nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng khóc tê tâm phế
liệt của Viên Ngọc Nga truyền tới từ phòng ngủ, hai người bọn họ liếc
nhau trong lòng đều lộp bộp, đứng ở cửa không dám đi vào.
Chú Nghĩa ở cửa thấy bọn họ thì vẫy tay, “Không có việc gì, vào đi.”
Ở phòng khách, Tiêu Minh Dạ ấn Lục Tử ở trên mặt đất, hai người như là
vừa đánh một trận, mặt thì đen hai mắt lại đỏ bừng, Tiêu Minh Dạ là dùng sức kiềm chế, còn Lục Tử là thật sự khóc.
Phương Khoản Đông trang bị đầy đủ, mang theo mũ và khẩu trang, mấy ngày nay y
bị cảm nặng, Chu Luật Thư lại đi nơi khác bàn chuyện kinh doanh, tuyết
rơi nên không tiện lái xe, y tới đây được cũng rất là gian nan.
“Không bị gì nguy hiểm, đứa nhỏ bị đông lạnh thôi, tốt nhất vẫn là lên bệnh
viện xem một chút, bởi vì thân thể đứa nhỏ vốn đã có bệnh rồi.” Phương
Khoản Đông nói.
Có lẽ Trịnh Hữu Quang còn có lương tâm của người cha, gã cũng không muốn đứa nhỏ chết mà chỉ là
muốn thoát khỏi cái phiền phức này thôi, hy vọng có người nhặt đứa nhỏ
về nuôi, gã bọc đứa nhỏ kín mít, đặt ở bên cái mương ở gần thôn, khi bọn họ tới tìm thì đứa nhỏ đã khóc mệt không còn giọng nữa, nhưng tốt hay
xấu gì cũng không bị chết cứng.
“Dậy.” Chung Ý Thu kéo Tiêu Minh Dạ.
Một chân hắn quỳ gối lên người Lục Tử, ấn không cho y động đậy, khóe miệng Lục Tử là một mảng xanh tím to, chắc đã bị hắn đánh.
Cô Lục tới kéo Lục Tử, “Mau mang đứa nhỏ đi bệnh viện, chuyện khác tính sau.”
Sau khi đứng dậy Chung Ý Thu mới phát hiện, bên dưới thân thể hai người họ là một con dao phay, trên lưỡi dao còn có vết máu.
Tiêu Minh Dạ ra ngoài khởi động xe, Lục Tử cởi áo ở trần, ngày mùa đông vai
trần nháy mắt nổi lên lớp da gà, hắn đặt đứa nhỏ ở ngực, cô Lục giúp hắn mặc áo bông vào, bọc đứa nhỏ ở bên trong.
Cô Lục đi theo cùng, ra cửa Chung Ý Thu thấy trưởng đoàn Lục trộm đưa cho cô một phong thư, cậu đoán bên trong là tiền mặt.
Chung Ý Thu muốn nói chuyện với Tiêu Minh Dạ, lo lắng vệt máu trên lưỡi dao
là do lúc nãy hai người tranh chấp cắt phải, muốn nói hắn đi bệnh viện
nhớ băng bó, nhưng là người quá nhiều, Viên Ngọc Nga và Trương Hồng Anh
lại khóc lóc làm lòng người hoảng loạn, nên cậu nhất thời không tìm thấy cơ hội nói chuyện.
Sau khi bọn họ lên
xe, Tiêu Minh Dạ mở cửa sổ xe ra, giơ tay lên cho cậu xem, mu bàn tay có vết cắt không lớn, máu đã ngừng chảy, ánh mắt an ổn bình tĩnh để cậu an tâm.
Phương Khoản Đông còn phát sốt, toàn thân không có sức lực, Chung Ý Thu đỡ cánh tay kéo y về ký túc.
“Anh Phương này, trước kia anh làm ở khoa nào ở bệnh viện vậy?”
Phương Khoản Đông cười cười, ồm ồm nói: “Muốn hỏi cái gì anh biết, tuy anh
không chuyên khoa nội tim mạch, nhưng ca bệnh đặc thù này có biết một
chút.”
“Vậy Tiểu Đậu Tử……” Chung Ý Thu có chút không dám hỏi.
Phương Khoản Đông: “Mau chóng đi bệnh viện kiểm tra một chút, bệnh tim bẩm
sinh nếu được giải phẫu thì có thể chữa khỏi, tình huống xấu thì hết
cách, với lại người nhà phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn còn có chú Nghĩa nghe xong lời này đều không tự giác dừng lại bước chân, sáu con mắt hiện ra hoảng sợ và triệu lần mong đợi.
Phương Khoản Đông quay đầu, bình tĩnh nói: “Căn bệnh này sẽ không sống lâu.”
Tuy lúc ấy Tiêu Minh Dạ ngăn cản Lục Tử, Chung Ý Thu biết Lục Tử sớm muộn
gì cũng sẽ đi đánh Trịnh Hữu Quang một trận, nhưng không nghĩ tới hắn
không thèm nhịn, tối đó sau khi trở về cơm cũng không ăn liền đi, Tiêu
Minh Dạ lần này không cản hắn, vẫn luôn đi theo phía sau, Lục Tử vào nhà rồi thì hắn đóng cửa lại, yên lặng đứng ở cửa hút thuốc.
Quậy một trận tưng bừng mà Lục Tử một chút cũng không hả giận, ngược lại càng ủ dột, buồn đầu rót rượu trắng.
Trịnh Hữu Quang làm ác, đánh một trận mắng một hồi rồi thôi, cái chính là
thái độ của Viên Ngọc Nga mới làm hắn bất đắc dĩ nín thở.
Phát sinh chuyện như vậy, Lục Tử bảo cô ly hôn về nhà mẹ đẻ đi, hắn và cô
Lục có thể chăm sóc hai mẹ con bọn họ, nhưng cô vẫn lắc đầu không nói
lời nào, Trương Hồng Anh cũng ở bên cạnh mắng Lục Tử sắp kết hôn rồi mà
còn nói mấy lời như trẻ con.
Một người phụ nữ sao ly hôn được?
Có thể ở nhà mẹ đẻ hoài sao? Người khác nghĩ thế nào? Tin đồn nhảm nhí nói xấu thì làm sao?
Em trai và em dâu có thể nuôi sống cô cả đời sao? Thời gian dài có thể được không?
Còn có đứa nhỏ bị bệnh khó chữa nữa, ly hôn xong hai mẹ con không đói chết à?
.….
Mỗi một câu đều như là cục đá nện vào lòng Lục Tử, làm hắn hết buồn lại đau, nén giận với mẹ mà bỏ chạy ra ngoài.
Bọn họ cũng không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể nhìn hắn chuốc rượu.
“Được rồi.” Tiêu Minh Dạ đoạt lấy bình rượu.
Lục Tử sặc ho, bất đắc dĩ phát ra từ đáy lòng làm hắn mất đi sức lực toàn
thân, lần đầu tiên hắn cảm nhận được hai từ tuyệt vọng này, cho dù là
anh làm gì, nỗ lực ra sao, thì cũng không thay đổi được gì.
Ban ngày ở trên nền tuyết lang thang mấy giờ liền, tới lúc ngủ Chung Ý Thu
mới nhận ra nhức mỏi, cơ bắp trên đùi nhảy thình thịch, có thể cảm nhận
được chúng đã sưng to.
Tiêu Minh Dạ ngồi dậy giúp cậu xoa chân, cậu bất ngờ lắm, “Sao anh biết chân em bị đau?”
“Em bị rút gân không biết à? Tê rần luôn rồi nè.”
“Phải không? Thì ra là rút gân.”
Ban đêm nổi gió, đập phần phật vào cửa sổ phòng, Chung Ý Thu nâng cánh tay
che đôi mắt, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tiểu Đậu Tử làm sao đây? Anh Phương nói phải lên bệnh viện lớn kiểm tra, có khả năng giải phẫu cũng không
hết, với lại ảnh còn nói dù có phẫu thuật thì cũng sẽ không sống lâu……”
Tiêu Minh Dạ: “Nếu không thay đổi được, thì sống tốt là được rồi, ai cũng
không có khả năng trường sinh bất lão, sớm hay muộn gì cũng không sao.”
Chung Ý Thu ngẫm lại cũng đúng, sống tới 50 tuổi hay là 100 tuổi chỉ là vấn
đề thời gian mà thôi, chỉ cần sống tốt mỗi ngày, để khi rời đi không còn tiếc nuối là tốt rồi.
Cậu nhớ tới chuyện hôm qua hiệu trưởng Thẩm nói, nhấc chân đạp lên đùi Tiêu Minh Dạ một
cái, “Ầy, anh hai, có chuyện nói với anh đây.”
Đã lâu lắm rồi cậu không gọi anh hai, Tiêu Minh Dạ sắp quên mất bản chất
lỗ mãng của cậu, vừa nghe thấy cậu kêu bằng từ này thì cảm thấy hoài
niệm quá.
Chung Ý Thu ngồi dậy lấy chăn lông quấn lên người mình và Tiêu Minh Dạ, nói cho hắn biết chuyện lên tỉnh học sư phạm.
“Khi nào khai giảng?”
“Tháng 9 năm sau.”
Tiêu Minh Dạ suy tư điều gì, “Vậy là nghỉ hè phải đi, thuê nhà trước, rồi sắp xếp mọi thứ nữa.”
Chung Ý Thu: “Không cần, em ở ký túc xá trường học được rồi.”
Tiêu Minh Dạ nhíu mày, “Ký túc xá cho người nhà ở cùng à? Chúng ta thuê nhà, đi sớm một chút, để tìm chỗ ở gần trường.”
Chung Ý Thu: “Anh đi cùng em à?”
“Em không muốn anh đi cùng hả?”
Chung Ý Thu vội nói: “Không phải…… Không đúng ——”
Sao hai người họ lên kế hoạch ở chung rồi? Không phải muốn bàn bạc sao? Sao xác định đi học luôn?
Với lại chỉ có hai suất thôi, chắc gì cậu đã thi đậu rồi?
Còn chưa thi nữa đó?
Chung Ý Thu cào cào cằm, “Đôi ta có phải không biết xấu hổ quá không?”
Nửa người dưới của hai người trốn ở trong chăn, nửa người trên bọc thảm
lông, chỉ lộ ra hai cái đầu, Tiêu Minh Dạ cụng trán với cậu, “Ừ, quá
không biết xấu hổ.”
Theo hắn nói, Chung Ý Thu lại không vui, “Sao lại xấu hổ? Anh lo em không thi đậu hả?”
Tiêu Minh Dạ cắn môi cậu không nói lời nào.
Chung Ý Thu cụng đầu với hắn, giương đôi mắt phượng khí phách hăng hái nói:
“Chỉ bằng nhân tài, tuyển thủ tài năng như em, đừng nói hai suất, dù chỉ có một cái thì cũng sẽ lọt vào tay em thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT