Cậu của Trương Tây Minh làm nghề bán than tổ ong ở huyện, nói là ở huyện chứ thật ra là vùng ven huyện giao với nông thôn, hoàn cảnh còn kém hơn cả nông thôn, rác rưởi và nước bẩn rơi vãi khắp nơi.

Chú Nghĩa chỉ nghe được thôn của cậu hắn ở đâu chứ không biết vị trí cụ thể, trên đường đi phải xuống xe hỏi hai lần mới tìm được.

Ngoài cửa là một người đàn ông khoảng 50-60 tuổi đang giới thiệu sản phẩm, hẳn là cậu của Trương Tây Minh, chú Nghĩa ngăn ba người bọn họ ở sau, tiến phía trước chào hỏi, “Chào anh hai, cho tôi hỏi thăm chuyện này được chứ?”

Người nọ ngẩng đầu quét nhìn bọn họ mấy cái thì ném cục than đá trong tay xuống rồi chạy vào trong phòng, bọn họ còn chưa hiểu ra là chuyện gì, thì thấy ông cầm theo một cây gậy ra, hô lớn, “Tao xem bọn mày dám làm gì?”

Tiêu Minh Dạ đi tới trước nửa bước che chắn cho Chung Ý Thu và Trịnh Tiểu Bình ở phía sau, toàn thân căng thẳng.

Chú Nghĩa vội giải thích nói, “Anh hai ơi anh hiểu lầm rồi, bọn tôi không phải tới gây chuyện, bọn tôi tìm Trương Tây Minh hỏi chút chuyện thôi à?”

“Tìm lầm rồi, không có người này, cút hết cho tao!”

Chung Ý Thu không thể nhịn được nữa, hướng trong phòng hô to, “Trương Tây Minh anh đi ra cho tôi ——”

Một khi cậu kích động là giọng nói to lạ thường, kêu một câu làm mấy nhà chung quanh thăm dò ra xem, cậu của Trương Tây Minh nóng nảy, giơ gậy lên, “Kêu cái gì mà kêu, không có người này!”

Tiêu Minh Dạ giơ tay bắt lấy cây gậy, không dùng nhiều lực đẩy một cái khiến ông lui về phía sau vài bước ngã ngồi dưới đất, ông bò dậy thẹn quá thành giận chỉ vào Tiêu Minh Dạ mà không dám tiến lên.

“Cậu, không có việc gì, bọn họ là bạn…… Con……” Trương Tây Minh ra khỏi phòng, nhìn về phía Chung Ý Thu nói.

Trịnh Tiểu Bình không khống chế được cảm xúc, vừa thấy hắn liền lạnh giọng chất vấn, “Trương Tây Minh! Anh thả Thanh Hồng ở chỗ nào rồi?”

Mặt đối mặt làm Trương Tây Minh vô cùng xấu hổ, hắn vẫn luôn không giương mắt nhìn người, đứng ở cửa năn nỉ nói: “Chú Nghĩa vào trong phòng ngồi đi, vào nhà nói……”

Trịnh Tiểu Bình không màng gì há mồm mắng chửi, dân quê yêu nhất là xem náo nhiệt, chung quanh dần dần có người vây quanh, chú Nghĩa ngăn cô lại bảo vào nhà đi, tốt xấu gì cũng bảo vệ mặt mũi cho Trương Tây Minh.

Cậu của Trương Tây Minh sở dĩ phản ứng mãnh liệt như vậy là vì ngày hôm qua Trịnh Lão Tam đã tới náo loạn một trận rồi, nhưng đây là địa bàn của người ta, người ngoài tới kiếm chuyện là lúc mà người trong thôn đoàn kết nhất, gã vội vàng phô trương thanh thế chạy tới rồi mặt mũi bầm dập bị đuổi đi.

Chung Ý Thu có hơi thương hại Trịnh Lão Tam, gã mỗi ngày ra vẻ đại ca hung dữ, kết quả đến chỗ nào cũng bị đánh, ngay cả Lâm Ngọc Phương còn đánh gã một trận nữa mà.

Trương Tây Minh xấu hổ không dám rảnh rỗi, luống cuống tay chân vội vàng bưng trà đổ nước, chú Nghĩa xua xua tay vào thẳng chủ đề, “Không vội, chúng ta tới chính là hỏi cháu, sao Thanh Hồng không về cùng? Con bé giờ đang ở đâu?”

“Chú Nghĩa, cháu……” Trương Tây Minh đứng cúi đầu, vẫn luôn dùng sức xoa tay, cơ bắp trên mặt mất tự nhiên, ấp a ấp úng cái gì cũng nói không nên lời.

Trịnh Tiểu Bình thấy cái dáng vẻ này của hắn thì càng tức giận, thét chói tai, “Trương Tây Minh! Anh có phải hại Thanh Hồng rồi không?!”

Mặt Trương Tây Minh lúc đỏ lúc trắng, ngẩng đầu hoảng sợ nói: “Không có! Không liên quan gì tới tôi! Chúng tôi chia tay trong hoà bình, cô ấy không muốn trở về, còn làm công ở trên tỉnh thành……”

Chung Ý Thu chỉ cảm thấy một luồng tức giận xông thẳng từ lồng ngực lên trán, giống như một ngọn lửa thiêu cháy đôi mắt của cậu, cái gì mà chia tay trong hòa bình, cái gì mà không quan hệ, dũng khí và tình yêu của Lưu Thanh Hồng, cho dù là đúng hay sai, thì ở đây đã biến thành trò cười của hắn mất rồi.

Chỉ có chú Nghĩa là ngồi ở trên ghế, ba người bọn họ đứng ở sau chỗ chú Nghĩa ngồi, còn Trương Tây Minh đứng ở phía đối diện, Tiêu Minh Dạ đứng gần Chung Ý Thu nên cảm giác được cậu hô hấp dồn dập, hắn đang muốn xoay mặt an ủi, còn chưa kịp làm gì đã thấy Chung Ý Thu xông ra ngoài, nện một đấm lên mặt Trương Tây Minh ……



Chung Ý Thu chưa từng đánh nhau, khi còn nhỏ bị người ta khi dễ cậu toàn nghĩ, “Dùng trí thắng thua”, chưa từng động tay với người nào, một chút kỹ xảo đánh nhau cũng không biết, dùng hết toàn lực ném ra nắm tay rồi không khống chế được lực đạo và quán tính của thân thể, nhất thời té ngã.

Tiêu Minh Dạ tay mắt lanh lẹ, không đợi cậu hoàn toàn quỳ rạp trên mặt đất, bắt lấy quần áo nhấc cậu lên.

Đáy mắt của Chung Ý Thu đỏ bừng như là muốn khóc, cái mũi hồng hồng, không khác gì dáng vẻ bị trêu chọc đến tủi thân của bọn Tiểu Hoa ở nhà.

Nắm đấm kia nện trúng cái mũi của Trương Tây Minh, máu mũi lập tức chảy ra, cậu và mợ hắn đang canh ở bên ngoài liền chạy vọt tới, chửi ầm lên, Trương Tây Minh tự biết đuối lý, ngưỡng mặt vẫn luôn nói không có việc gì, không có việc gì.

Tiêu Minh Dạ chỉ sợ nghe nhiều không có ý gì hay lại muốn đánh người, nên dắt Chung Ý Thu đi ra ngoài.

Người xem náo nhiệt ngoài cửa đã tan, Tiêu Minh Dạ giơ tay lau lau khóe mắt của cậu, trách cứ nói: “Tiền đồ quá ha, biết đánh người nữa.”

Cục giận vẫn còn nghẹn ở trong lòng vẫn chưa tiêu tán, nó trướng đau từ yết hầu đến tận mũi, vậy mà Tiêu Minh Dạ còn trêu chọc, khiến Chung Ý Thu tức giận liếc hắn một cái.

Đôi mắt phượng vốn đã quyến rũ, nay lại nhướng mắt nhìn Tiêu Minh Dạ không tự giác mang theo vài phần mê hoặc, đuôi mắt kéo dài thành một đường khiến cả người Tiêu Minh Dạ tê rần.

Chung Ý Thu thất thần nhìn chằm chằm cây bạch quả cách đó không xa, lá vàng rơi xuống giống cánh bướm, tự do bay múa ngắn ngủi, cuối cùng vẫn là rớt xuống vũng đất bùn.

“Em còn tưởng là anh ta thật sự thích Thanh Hồng, tuy chuyện bọn họ vứt bỏ người nhà quá vô trách nhiệm, nhưng ít nhất còn có cái cớ là chạy trốn với tình yêu, kết quả…… Tất cả toàn là giả dối.”

Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe, đối với chuyện này từ đầu đến cuối hắn chưa từng bình luận một câu nào cả, với Tiêu Minh Dạ mà nói hai người họ đều là người nhu nhược, cho nên không có gì hay để nói.

Qua một hồi lâu, khi tức giận tan đi thì Chung Ý Thu mới cảm giác được cơn đau trên cánh tay, đánh người dùng nhiều sức lực, nắm tay nện xuống cũng đau, khớp xương đỏ bừng, cứng đờ như là bị sưng rồi.

Tiêu Minh Dạ nhíu mày, kéo tới cẩn thận kiểm tra, cũng may là không trầy da, nhưng da cậu trắng nên làm nổi bật vết thương đỏ ửng.

“Có đau hay không?”

“Đau.” Chung Ý Thu không khách khí.

“Đáng.” Tiêu Minh Dạ càng không khách khí, “Đáng để em đánh nhau vì người ta.”

Chung Ý Thu nghe giọng điệu ngoan ngoãn của hắn, bỗng nhiên thông minh, không thể tưởng tượng hỏi, “Không phải anh đang ghen đó chứ?”

Tiêu Minh Dạ bất chấp tất cả, trực tiếp thừa nhận, “Đúng! Em giỏi quá mà, lần đầu tiên đánh nhau mà lại vì phụ nữ.”

Chung Ý Thu ngẫm lại hình như là rất không công bằng với Tiêu Minh Dạ, khoe mẽ nói, “Lần đầu tiên làm bậy là vì người khác, lần đầu tiên làm chuyện tốt là vì anh hai Tiêu của em được chưa?”

Một khi cậu như vậy là Tiêu Minh Dạ chịu không nổi, trong đầu không nghĩ được gì, chỉ muốn làm cậu thôi.

“Được rồi, chúng ta về thôi.” Chú Nghĩa ra khỏi phòng gọi bọn họ.

Sắp ôm nhau hai người vội vàng tách ra.



Trương Tây Minh nói Lưu Thanh Hồng ở tỉnh thành làm công ở một nhà hàng nhỏ, làm người phục vụ, rửa chén và quét tước vệ sinh, địa chỉ mà hắn nói Chung Ý Thu đại khái biết, không cùng khu với trường đại học của cậu, mà chỗ đó khá hẻo lánh nên cậu chỉ đi qua một hai lần.

Chú Nghĩa hỏi hắn có số điện thoại để liên lạc không, Trương Tây Minh nói không có, bọn họ lúc đầu thuê một căn phòng nhỏ, cửa hàng gần đó có điện thoại có thể kêu người tiếp, nhưng sau khi hắn bỏ đi, thì chắc Lưu Thanh Hồng luyến tiếc tiền thuê nhà, nên sẽ dọn đến ký túc xá mà nhà hàng cung cấp cho nhân viên.

Chú Nghĩa không hỏi vì sao hắn trở về, nghĩ tới nghĩ lui, hai người tự cho là dũng cảm lãng mạn chạy trốn, đối diện với hiện thực thì mới vỡ lẽ là cuộc sống ở thành phố khác hẳn với ở nông thôn. Ở nông thôn cho dù là giàu hay nghèo, còn có thể đi nhặt lương thực, có thể ra sau núi hái hoa quả dại, dù sao cũng không đói chết, ở thành phố thì khác, một cân gạo hay một miếng nước đều phải dùng tiền đi mua.

Trương Tây Minh là bác sĩ, nghĩ bản thân có thể dễ tìm công việc, mà không nghĩ rằng kỹ thuật của mình sẽ không vào được bệnh viện chính quy và phòng khám nào cả, cuối cùng chỉ có thể xin vào một phòng khám dởm, làm chưa được mấy tháng thì phòng khám bị cảnh sát niêm phong, hắn còn bị bắt vào đồn công an nữa.

Thân thể của Lưu Thanh Hồng sau khi sinh non vẫn luôn không nhanh nhẹn, cứ mắc bệnh vặt hoài không tìm được công việc, vấn đề lớn nhất là hai người bọn họ không có giấy hôn thú. Nơi bọn họ ở là khu ngoại ô, tiền thuê nhà rẻ thật nhưng ngư long hỗn tạp, trị an tương đối loạn, cho nên đồn công an ba ngày hai bữa sẽ đi gõ cửa kiểm tra chứng minh nhân dân và giấy hôn thú, hai người bọn họ không có nên bị bắt một lần, sau đó vừa nghe cảnh sát tới thì Trương Tây Minh liền nhảy cửa sổ trốn ra ngoài……

Trương Tây Minh ở nông thôn tự nhận là người có thân phận cao nhất, đi tới đâu cũng được mọi người gọi là bác sĩ Trương, giờ ra ngoài đến cả cơm còn không có mà ăn, trốn trốn tránh tránh như chó mèo hoang, có lẽ vô số lần hắn đã hối hận mà vẫn luôn kiên trì, chân chính ép hắn tới đường cùng chính là sức khỏe của Lưu Thanh Hồng.

Lưu Thanh Hồng dưỡng bệnh vài tháng mới dần dần khỏe lại, nhưng sau khi sinh non cô mắc bệnh phụ khoa, tuy không ảnh hưởng gì nhiều tới thân thể, nhưng Trương Tây Minh là bác sĩ, biết mấy bệnh này không thể kéo dài, nên đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, tra ra được Lưu Thanh Hồng sau này khó có khả năng mang thai……

Cuối cùng Trương Tây Minh phải đầu hàng, hắn nói bản thân không muốn từ bỏ, mà là Lưu Thanh Hồng chủ động đưa ra đề nghị, nhưng mặc kệ là ai nghĩ đến, thì áp lực và hối hận vẫn không giấu được, có lẽ Trương Tây Minh cố ý biểu hiện ra ngoài để cô phát hiện, khiến Lưu Thanh Hồng hoàn toàn thất vọng.

Không ai lên tiếng nói chuyện, trong xe chỉ có tiếng khóc nức nở của Trịnh Tiểu Bình, lạnh lùng rên rỉ như tiếng gió mùa thu kéo về.

Chú Nghĩa đánh tan sự im lặng, nói: “Để chú đi hỏi thăm xem có thể liên lạc được với anh trai Thanh Hồng không, bảo nó đi tìm xem.”

Trịnh Tiểu Bình xoa xoa nước mắt, “Vô dụng! Chị dâu cổ keo kiệt muốn chết, lên thành phố làm việc còn tiếc tiền nữa mà, không có khả năng cho anh cổ đi đâu!”

Chú Nghĩa không nói chuyện, chú rất muốn thở dài một hơi mà lại nuốt vào trong, không nghĩ biểu hiện sự bi quan trước mặt đám tiểu bối này.

Chung Ý Thu ngồi ở ghế phụ, cậu nhìn nhìn Tiêu Minh Dạ, xoay người nói: “Để cháu gọi cho Trần Viễn nhờ anh ấy tìm người giúp.”

Chú Nghĩa: “Chú nghe cháu nói cậu ta kinh doanh lớn lắm phải không, có thời gian đi tìm sao?”

“Không sao, Dư Bác Sơn ở tỉnh thành, Trần Viễn đi không được có thể nhờ ảnh đi.”

Tiêu Minh Dạ hỏi, “Bọn họ có liên lạc à?”

“Ừ, Trần Viễn có liên lạc với ảnh.”

Chú Nghĩa mong đợi, “Vậy có thể nhờ Dư Bác Sơn tìm và khuyên nhủ Thanh Hồng hay không, khi nào nó về bảo nó dẫn Thanh Hồng về theo.”

Trịnh Tiểu Bình vừa nghe cũng kích động, “Đúng vậy! Nói sao thì ở nhà vẫn tốt hơn ở ngoài đường, một mình cổ sao mà sống ở thành phố được…… Ô……”

Tiêu Minh Dạ siết chặt tay lái, xương ngón tay thô to cứng rắn lộ ra, Chung Ý Thu biết hắn bị tiếng khóc làm cho phiền lòng, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đùi hắn.

Sợ bị người nghe thấy truyền đi khắp nơi nên Chung Ý Thu không dám gọi điện thoại ở Cung Tiêu Xã, trường học đã tan học, chỉ có một mình hiệu trưởng Thẩm ở văn phòng, nên cậu dùng điện thoại ở trường gọi đi.

Trần Viễn mua điện thoại di động, có đôi khi tín hiệu không tốt, gọi vài lần mới chuyển được, y không ở tỉnh thành, chỉ có thể nhờ Dư Bác Sơn đi làm, Chung Ý Thu lại nhờ y gọi điện thoại tìm người đi báo cho Dư Bác Sơn, kêu hắn trả lời điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play