Kinh nguyệt của Viên Ngọc Lan sau khi phá thai thường không đều, cho nên hai tháng không thấy kinh nguyệt tới cô cũng không để tâm, sau lại bắt đầu nôn mửa thì mới bắt đầu hoảng hốt, Vương Quế Chi từ nhỏ đã câng chìu, ngày thường đều nghe lời cô, nhưng ngay khi cô nói mình bị gì thì bắt đầu mắng ầm cả lên, hoàn toàn không màng thể diện, lôi hết những từ ngữ ác độc nhất mà phụ nữ ở nông thôn thường nói ra mà chửi.

Mặc kệ bà mắng thế nào, cũng mặc kệ Viên Ngọc Lan khóc ra sao, vấn đề vẫn cần phải giải quyết.

Hai mẹ con lén lút đi tìm thầy lang bắt mạch, quả nhiên là lại mang thai, cái này Vương Quế Chi cũng không dám mắng, đến cả khóc cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ bị người ngoài nghe thấy thì cười đến rụng răng.

Hồ Yến Bằng sau khi đính hôn với Viên Ngọc Lan thì thường ở nhà, dựa theo quy củ ở nông thôn thì đã sớm bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ nhấn chìm trong nước miếng rồi, nhưng Hồ Yến Bằng có thân phận đặc thù, gã là người đứng đầu nhóm giáo phái, là lãnh đạo cấp cao của ba đại đội, quản mấy trăm đơn vị, trong lòng các giáo đồ thì gã còn uy nghiêm hơn cả thư ký đại đội, thậm chí là hơn cả thị trấn nữa.

Thôn dân tin giáo ít ra không dám nghị luận trước mặt nhà bọn họ, còn người không tin giáo thì thấy bọn họ người đông thế mạnh cũng không nghĩ chọc phiền toái, cho nên gã ở cùng một chỗ với Viên Ngọc Lan cũng không ai nói gì.

Sau khi cha của Viên Ngọc Lan chết, vợ chồng Viên Bảo Tài dọn nhà ra riêng, Viên Bảo Xương trung thực nói chuyện còn không dám ngẩng đầu, nên trong nhà nhất thời không có ai làm đương gia, Viên Ngọc Lan ranh mãnh lúc này nảy lên chủ ý đặt mình làm chủ nhà luôn.

Chủ nhà là cô, trên thực tế là do Hồ Yến Bằng định đoạt.

Vương Quế Chi ban đầu rất kiêu ngạo, vì có một người con rể đến từ thành phố, sự nghiệp to lớn, vô cùng có mặt mũi, nhưng từ từ thì bà phát hiện có chỗ không thích hợp, vì từ tiền biếu đính hôn cho đến tiền sinh hoạt trong nhà, Hồ Yến Bằng cũng chưa bỏ ra một xu tiền nào.

Mỗi ngày còn muốn hầu hạ như đại gia nữa, cuộc sống ở thôn quê giản dị lắm, ngày thường một gia đình có thể xào một hay hai món đồ ăn, buổi sáng uống cháo bắp với bánh bao và dưa muối, buổi tối làm mì nước, nhiều lắm là xào thêm một đĩa rau xanh là xong.

Từ khi Hồ Yến Bằng dọn vào ở, sớm muộn gì cũng phải xào cho gã hai đĩa đồ ăn, bữa trưa phải có thịt còn muốn uống rượu, vườn rau sau khi hạ thu còn có thể chắp vá, chứ vào đông xuân thì phải tốn tiền đi mua.

Tốn tiền càng nhiều thì Vương Quế Chi càng khó chịu, bắt Viên Ngọc Lan tìm Hồ Yến Bằng đòi tiền, kết quả tiền không đòi được còn làm Hồ Yến Bằng vắng vẻ nửa tháng, cuối cùng người một nhà lại xin lỗi lại khóc lóc thảm thiết mới mời được gã về nhà.

Lần trước Viên Ngọc Lan phá thai, Vương Quế Chi đã thầm có chút hoài nghi với Hồ Yến Bằng rồi, nhưng Viên Ngọc Lan lại trấn an nói rằng mình đã nghiệm chứng, cô vốn tinh ranh, cho nên quấn lấy Hồ Yến Bằng đòi mang mình lên nhà gã ở huyện ở vài ngày, thật sự là có một căn nhà ba tầng đó, bên trong sửa sang xa hoa xinh đẹp, còn có một khu vườn rộng rãi, thoáng mát nữa.

Vương Quế Chi tốt xấu gì cũng an tâm, mà không nghĩ Viên Ngọc Lan không biết kiểm điểm lại mang thai, làm bà cảm thấy bản mặt già nua này đã bị ném đi mất, hận không thể gả đứa con gái không biết liêm sỉ này ra ngoài ngay.

Kết quả Hồ Yến Bằng vẫn nói câu đó —— không vội, thiên cơ còn chưa tới!

Lần trước là nhờ Tiêu Minh Dạ tìm quan hệ mới mang lên bệnh viện huyện làm giải phẫu, bây giờ nào còn mặt mũi đi tìm nữa, bà không rảnh tính toán nhiều như vậy, tính tùy tiện tìm một phòng khám nhỏ bắt đứa nhỏ ra thôi.

Không ngờ là Viên Ngọc Lan như bị ma nhập, nói gì cũng không đi, một hai phải sinh đứa nhỏ đó ra.

Việc này hai người họ nào dám lộ ra ngoài, sợ truyền ra sẽ bị người ta chê cười chết mất, vậy mà Chung Ý Thu lại là người đầu tiên biết đến.

Từ sau khi ra riêng, Tiêu Minh Dạ không còn lui tới nhà bọn họ nữa, Chung Ý Thu ở trong thôn gặp Viên Ngọc Lan vài lần cũng chỉ khách sáo chào hỏi, mà chưa nói chuyện lần nào.

Gần đây bởi vì chuyện hôn nhân của Viên Bảo Xương mà bọn họ mới gặp anh cả nhiều hơn.

Viên Bảo Xương năm nay 30 tuổi, vẫn chưa có mối hôn sự nào, năm nay cha hắn lại chết, lẽ ra muốn giữ đạo hiếu không thể kết thân, nhưng bà mối vất vả lắm mới tìm được một mối có điều kiện thích hợp, muốn ước hẹn cho hắn trước rồi sang năm mới kết hôn.

Nhà gái đã từng đính hôn, còn chưa gả vào nhà thì vị hôn phu mắc bệnh nặng rồi qua đời, ấn theo quy củ thì cô phải thủ mấy năm goá chồng, giờ hiện đại rồi không ai để ý tới quy củ này, nhưng nhà trai sau khi đính hôn rất cần mẫn, thường xuyên làm việc giúp nhà cô, hiếu thảo với cha mẹ vợ tương lai, cho nên cô gái này nể tình, thương cảm nên nguyện ý ở vậy trong ba năm.

Ba năm sau thì tuổi đã quá thì, với lại người ta cảm thấy cô không may mắn, có số khắc chồng, cho nên chần chờ tới tận 28 tuổi mà còn chưa gả ra ngoài.

Viên Bảo Xương lưỡng lự nên tìm Tiêu Minh Dạ để bàn tính.

Tiêu Minh Dạ chỉ còn thân thiết với người anh cả này thôi, trong lòng vẫn luôn nhớ thương chuyện lập gia đình của anh trai, nhưng hắn lần này cũng không biết chạm phải cái gì, bản thân thì yêu đương kinh thế hãi tục, ngược lại thì mê tín với chuyện hôn nhân của anh trai, cũng cho rằng cô gái này không thích hợp.



Vì thế Chung Ý Thu còn cãi nhau với hắn một trận, không hề nghi ngờ, khẳng định là Chung Ý Thu thắng.

Ở phương diện giận dỗi rồi cãi nhau thì chắc chắn Tiêu Minh Dạ không có khả năng thắng Chung Ý Thu.

Ở dưới cùng một mái hiên, nên chuyện của Viên Ngọc Lan không thể gạt được Viên Bảo Xương, anh ta thành thật cảm thấy việc này không hay còn khuyên vài lần.

Viên Ngọc Lan miệng lưỡi sắc bén, càng chướng mắt người anh cả này, ngược lại còn mắng hắn một trận.

Hắn thật sự không tìm được một người thân tín nào, cũng không dám đề cập với Tiêu Minh Dạ, thấy em trai mình ngoan ngoãn phục tùng Chung Ý Thu, cho nên thấp thỏm kể cho Chung Ý Thu nghe.

Chung Ý Thu: “……”

Viên Ngọc Lan mới phá thai chưa được mấy tháng, vậy mà lại dễ dàng mang thai lần nữa làm Chung Ý Thu thật sự không thể nào hiểu được.

“Thầy Chung, cậu là người làm công tác văn hoá, giúp đỡ khuyên nhủ Ngọc Lan đi?” Viên Bảo Xương khổ sở nói.

Chung Ý Thu: “Tôi…… Tôi…… Hay là đừng khuyên đi?”

“Ầy! Vậy phải làm sao? Đính hôn lâu như vậy mà không kết hôn, còn ở nhà mẹ đẻ sinh con luôn, ầy! Sao được ầy!” Viên Bảo Xương thở ngắn than dài, chắc là rầu thúi ruột rồi đây.

Chung Ý Thu không nói chuyện, cậu càng lo lắng là kế hoạch đã được chuẩn bị hết rồi, Hồ Yến Bằng chắc chắn sẽ bị bắt, dù cho không bắt được, thì lần này cảnh sát ra tay, gã không ở đây được, sẽ phải chạy trốn thì Viên Ngọc Lan làm sao đây?

Một người con gái chưa lập gia đình mà đã có con, Hồ Yến Bằng bỏ chạy, giáo chủ bị cảnh sát điều tra, giáo đồ bị giáo dục, thế lực của gã ở đây cũng sẽ biến mất, vậy thì Viên Ngọc Lan sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, thành đối tượng để mọi người phát tiết, dù không tìm cô trả thù, thì nhàn ngôn toái ngữ cũng đủ đáng sợ……

Chung Ý Thu có chút không đành lòng, tìm Tiêu Minh Dạ bàn bạc, hy vọng có thể tìm ra biện pháp để giúp cô giải thoát.

Tiêu Minh Dạ nghe mấy chuyện này thì phiền lòng, nhíu mày không nói lời nào, kéo chăn lên che mặt lại.

Trước mặt người ngoài, anh hai Tiêu lạnh lùng, hung hãn, thấy ai cũng mặt lạnh như băng, không biểu đạt gì, không ai ngờ được hắn còn có hành vi và cách biểu đạt như trẻ con thế này.

Trên thế giới này cũng chỉ có một mình Chung Ý Thu mới chiêm ngưỡng được thôi.

“Trốn trong chăn có ích à? Vậy em cũng trốn đây!”

Chung Ý Thu trượt đầu xuống gối, từ dưới chui vào lòng ngực hắn.

Căn nhà ở trên núi chưa câu điện, ngoài đèn dầu còn có ánh trăng sáng ngoài cửa sổ hắt vào, rồi bịt kín chăn thì đen sì gì cũng không nhìn thấy.

Hơi thở cực nóng của hai người giao hòa, bốn phiến môi chuẩn xác tìm được lẫn nhau, dịu dàng, triền miên ở bên nhau.

Mới vừa làm xong, lúc này hôn không có quá nhiều mê loạn, như là ở cuối ngày mùa thu mát mẻ thuận gió bay lượn, thích ý thoải mái, rồi bởi vì sự tồn tại của đối phương cho nên không hề sợ hãi, cho dù là mở ra đôi tay, đầu cụng vào nhau, cũng sẽ mỉm cười thỏa mãn.

“Hô —— hô ——”

Chung Ý Thu dẫn đầu chịu không nổi, xốc chăn lên há mồm hít thở.

Tiêu Minh Dạ chưa đã thèm, hôn hít vành tai của cậu.

“Đừng náo loạn, anh nói chuyện này rốt cuộc làm sao đây? Cổ là em gái của anh đó!” Chung Ý Thu vỗ vỗ đầu, trở tay nắm lỗ tai hắn hỏi.



Tiêu Minh Dạ đột nhiên hỏi một câu, “Có phải sắp lên huyện thi đấu rồi không?”

“Ừ, ngày mốt lên trường trung học trên trấn, tuần sau đi lên huyện.”

“Xong rồi có thể nghỉ không?”

“Chắc không, nhưng nếu em muốn nghỉ ngơi hai ngày, thì hẳn là hiệu trưởng Thẩm sẽ đồng ý.”

“Vậy em xin nghỉ mấy ngày đi.”

Chung Ý Thu khó hiểu, “Làm gì? Có chuyện gì sao?”

Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng cười cười, dưới ánh trăng trong sáng đặc biệt dịu dàng, hắn nhìn Chung Ý Thu, trong ánh mắt đầy thương tiếc, “Thu Nhi, từ sau khi em ở cùng với anh toàn gặp phải gian nan, vẫn luôn thiếu tiền, chưa cho em được một ngày lành nào cả……”

Chung Ý Thu che miệng hắn lại, dùng tiếng địa phương oán trách nói, “Anh nói cái gì đó?”

Tiêu Minh Dạ kéo tay cậu xuống để ở trên ngực mình, tiếp tục nói: “Bây giờ mới khá hơn một chút, anh mang em ra ngoài chơi được không?”

Chung Ý Thu thầm nói đi đâu được chứ, trong nhà còn thiếu tiền kia kìa, nhưng giờ phút này không khí đang tốt đẹp không thể nói mấy lời ủ rũ này được, nên cậu cười hỏi, “Đi đâu?”

Tiêu Minh Dạ nói địa chỉ, Chung Ý Thu biết nơi đó, đó là cố đô rất nổi danh ở thành phố kế bên, có rất nhiều văn vật cổ xưa, phong cảnh cũng xinh đẹp, quan trọng nhất chính là đồ ăn ở đó nổi tiếng ngon nhất cả nước đó nha a a a a!

Chung Ý Thu vừa rồi còn muốn tìm lý do từ chối, vì tình hình kinh tế trước mắt không quá thích hợp, nhưng vừa nghe đi nơi này thì lại do dự.

Cậu không hề giấu được tâm tư của mình, huống chi là ở trước mặt Tiêu Minh Dạ.

“Đừng lo lắng, hiện tại tiền đủ dùng.” Tiêu Minh Dạ an ủi bà quản gia nhà mình.

Chung Ý Thu cuối cùng cũng mặt mày hớn hở, “Vậy mấy ngày nữa em đi mua vé xe lửa nhé!”

“Không cần, chúng ta lái xe đi, muốn đi thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ.” Tiêu Minh Dạ nói.

“Thật hả?” Chung Ý Thu hưng phấn ngồi dậy, hận không thể xuất phát vào sáng mai luôn, bắt đầu tính toán đi đường nào, mang theo cái gì để ăn.

Buổi đêm cuối thu khá lạnh lẽo, Tiêu Minh Dạ ấn cậu vào ngực, ôm sát không cho động đậy, hôn hôn cái trán ra lệnh, “Ngủ trước đã.”

Mơ mơ màng màng sắp ngủ mất thì Chung Ý Thu mới nhớ tới —— hình như mình quên chuyện gì đó rồi phải không? Hôm nay mình lên núi tìm ảnh có chuyện gì vậy nhỉ?

Tới sáng hôm sau mới nhớ tới chuyện của Viên Ngọc Lan, nhưng Tiêu Minh Dạ cũng không nghĩ ra biện pháp nào hay, chỉ có thể để nó qua một bên trước.

Sau khi thi đấu thể thao trên trấn xong, trường của họ lại giành được thành tích hạng nhất, Chung Ý Thu làm trò khiêm tốn trước mặt các giáo viên của các trường khác, đến khi về lại trường mình thì không giấu được sự khoe khoang.

Từ sau khi hiệu trưởng Thẩm tới, quan hệ giữa các giáo viên hài hòa hơn rất nhiều, lão Cao bị khai trừ, Viên Vinh Cử bởi vì chuyện năm ngoái em rể bị bắt vì trộm đồ, bị người trong thôn tìm tới nhà gây sự mấy ngày liền giờ không dám dương dương tự đắc nữa, ngày thường ở văn phòng cơ hồ đều không nói lời nào.

Chung Ý Thu hiện tại quan hệ khá tốt với các giáo viên, trừ bỏ Viên Vinh Cử và mấy giáo viên ở xa, thì cậu đã được mời tới nhà dùng cơm từ các giáo viên trong vùng hết rồi.

Chú Nghĩa thường nói giỡn, thầy Tiểu Chung trải qua nguy hiểm cuối cùng cũng chinh phục được toàn bộ giáo viên và học sinh ở đây mất rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play