Ngũ quan của Dư Bác
Sơn vốn đã dữ dằn, trong khoảng thời gian này lại phơi nắng liên tục nên khi nổi giận rất có tính uy hiếp, dọa Chung Ý Thu không dám hé răng.
Kéo cánh tay cậu vào sâu trong rừng, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng
người, thì Dư Bác Sơn mới dừng lại, ép xuống phẫn nộ, hỏi, “Em và Tiêu
Minh Dạ rốt cuộc là sao?”
Chung Ý Thu
chợt hiểu có thể là Dư Bác Sơn đã nhìn ra mối quan hệ giữa bọn họ rồi,
nên cậu không dám mạo hiểm, căng da đầu đáp, “Cái gì là sao? Anh có ý
gì?”
Dư Bác Sơn nào biết đó là gì, hắn
cũng không rõ lắm, nhưng nhìn Tiêu Minh Dạ chìu chuộng Chung Ý Thu như
tâm can bảo bối, thì hắn liền khó chịu, cảm thấy người này không tốt
lành gì, tức giận nói: “Hai người mới biết nhau khoảng một năm nay thôi, Tiêu Minh Dạ ngày thường hung tợn như dạ xoa, vì sao chỉ tốt với một
mình em vậy? Em không cảm thấy kỳ quái sao?”
Chung Ý Thu vốn đã hoảng loạn, lo lắng Dư Bác Sơn nhìn ra được sự kỳ quặc,
vừa nghe hắn miêu tả Tiêu Minh Dạ như vậy thì lập tức không chịu, “Sao
là dạ xoa? Anh ấy ít nói, lớn lên có chút hung dữ mà thôi!”
Dư Bác Sơn càng tức giận, “Em xem em đi! Anh vừa nói người ta một chút là
em phản bác liền! Em nói rõ cho anh nghe hai người rốt cuộc là sao?”
“Anh nói nhiều quá đi!” Chung Ý Thu biết ở trong tình huống này thì mình không thể chịu thua, giả vờ không kiên nhẫn nói.
Trong lòng Dư Bác Sơn có một ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng hắn vẫn luôn cố
gắng bình tĩnh, từ tốn nói: “Thu Nhi, em quá đơn thuần, dễ dàng tin
tưởng người, trên đời này có rất nhiều người xấu trong ngoài không đồng
nhất, em lớn lên đẹp trai, cho dù ở thời điểm nào cũng phải cẩn thận, có biết không?”
Chung Ý Thu cố ý buồn cười phản bác, “Đàn ông như em có thể có chuyện gì?”
Dư Bác Sơn thấy cậu như vậy liền đau đầu, không muốn dạy dỗ cậu nhiều, vỗ
vỗ bả vai dặn dò, “Tóm lại, khi nào bị khi dễ thì nhất định phải nói cho anh biết.”
Chung Ý Thu biết hắn nhớ tới
đàn chị, nên chua xót lẫn cảm động, nói tránh đi, “Em biết rồi. Khoan
nói tới chuyện này đã, chuyện lần trước em nói với anh, anh đã nghĩ
chưa? Sau khi lão Cao bị đuổi thì trường càng thiếu giáo viên, hơn nữa
trải qua những việc này, đủ để chứng minh hiệu trưởng Thẩm là người chí
công vô tư, quyết đoán, anh đi tìm nói chuyện với người ta đi.”
Dư Bác Sơn lấy điếu thuốc và bậc lửa từ trong túi quần ra, như là đang
nghiêm túc suy xét, rít vài hơi rồi mới nói: “Nói sau đi, chờ xong công
trình rồi tính.”
Chung Ý Thu giật giật khóe môi, chờ tới khi rời khỏi cánh rừng mới hỏi, “Có phải anh không thích làm giáo viên hay không?”
Dư Bác Sơn cũng mới đầu hai mươi, mà trên đầu đã có vài sợi tóc bạc thưa
thớt, khói thuốc phun ra từ mũi che đi đôi mắt mơ màng, cười cười nói:
“Thu Nhi, anh hiểu rõ, người có thiện có ác, giáo viên cũng có tốt có
xấu, lòng thù hận của anh không dành cho giáo viên.”
Chung Ý Thu yên tâm, an ủi nói: “Vậy anh nhớ suy xét cho kĩ, hiệu trưởng Thẩm chắc chắn không thành vấn đề.”
Buổi chiều sau khi tan làm, Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi cùng đi tới thăm nhà Viên Thúy Thúy, mà không gặp con bé đâu, ông nội nó nói nó theo Triệu
Hồng Hoa về nhà mẹ đẻ rồi, Chung Ý Thu không tin, ở trong thôn thời gian dài như vậy, cậu hoặc nhiều hoặc ít đã nghe qua nhiều tin đồn nhảm lắm
rồi.
Nhà mẹ đẻ của Triệu Hồng Hoa nào còn ai, khi ả năm tuổi mẹ ruột bị bệnh chết, chưa tới một tháng cha ả đã
cưới mẹ kế, rồi sinh thêm em gái và em trai, ai ngờ bất hạnh cũng chưa
kết thúc, khi ả mười tuổi cha lại xảy ra chuyện chết mất, bà mẹ kế muốn
tái giá, Triệu Hồng Hoa lại là người hoàn toàn không có huyết thống với
bà, vốn dĩ bà ta không muốn mang ả theo, nhưng họ hàng bên nhà cha Triệu Hồng Hoa không ai muốn nhận ả về, mà bà mẹ kế không thể trơ mắt nhìn ả
bị đói chết, nên mang ả theo luôn.
Có thể nghĩ rằng sẽ không có ai để tâm đến ả ta, ăn cơm no là một vấn đề ở
nông thôn, cha dượng là một người tàn tật, bệnh bại liệt từ nhỏ đã hình
thành thói quen xấu, thích đi lang thang ngoài đường, không đánh thì
mắng Triệu Hồng Hoa, nhưng theo tuổi trưởng thành, Triệu Hồng Hoa trổ mã dị thường xinh đẹp, tuy toàn nhặt quần áo cũ của người ta về mặc, chắp
vá lung tung, vải vóc bạc thếch, nhưng ả lại đẹp đẽ như một bông hoa,
trẻ trung và xinh đẹp.
Từ thôn bên đó truyền tai sang thôn bên này rằng Triệu Hồng Hoa mười mấy tuổi đã bị cha dượng đánh hư……
Mẹ kế mấy năm trước đã qua đời, bên kia căn bản là không còn người thân, Triệu Hồng Hoa nào có nhà mẹ đẻ để mà về thăm?
Lý Hoành Phi đương nhiên cũng nghĩ đến, hai người cho nhau ánh mắt hiểu
trong lòng mà không nói ra, Lý Hoành Phi hỏi thử ông bà nội Viên Thúy
Thúy, hai người bọn họ hoàn toàn không tin giáo, hỏi vì sao đứa nhỏ
không đi báo danh, thì họ ấp úng nói muốn chuyển trường.
Không tìm ra được nguyên nhân cụ thể, hai người chỉ có thể về trước, chờ Viên Thúy Thúy trở lại rồi nói.
Khi rời khỏi thôn, bầu trời tràn ngập ánh nắng màu cam, không trung sáng
ngời không có điểm kết thúc, chờ Chung Ý Thu trở lại ký túc, thì phong
cảnh đẹp đẽ đã dần dần biến mất, bầu trời đen kịt một mảng lớn.
Vương Văn Tuấn lấy lại được tiền bị trộm thì lập tức đi mua một chiếc xe đạp
mới nhất, mỗi ngày lau chùi mấy lần, thấy Chung Ý Thu tiến vào, thì y
ném giẻ lau nhỏ giọng cảnh cáo, “Hiệu trưởng Thẩm đang tức đấy, cẩn thận một chút.”
“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu không tự giác nhỏ giọng theo.
Phòng của hiệu trưởng Thẩm sáng đèn, trời nóng bức mà cửa phòng lại đóng chặt.
Vương Văn Tuấn quay đầu lại nhìn thoáng qua, kéo cậu tới dưới vòm cổng, nói,
“Hôm nay ổng đi thăm hỏi gia đình, biết mấy gia đình không cho con cái
đi báo danh là do cha mẹ tin giáo, bị những đầu mục tà giáo tẩy não, tin tưởng vững chắc rằng sắp tận thế rồi, địa cầu sắp hủy diệt, con trẻ đi
học cũng vô dụng…… Cho nên mới không cho con mình đi học.”
Chung Ý Thu không để bụng, bọn họ lần đầu tiên nghe nói cũng rất tức giận, phần nhiều là buồn cười và bất lực hơn.
Vương Văn Tuấn thấy cậu chẳng hề để ý, thì vỗ tay cậu một cái, nhắc nhở,
“Hiệu trưởng Thẩm tức giận không phải là vì cái này, tức giận là vì
chúng ta đã sớm biết, mà không nói cho ổng biết!”
Chung Ý Thu hoảng hốt, tim đập loạn, thấp thỏm hỏi, “Có nổi giận ở văn phòng không?”
“Không, không làm trò trước mặt giáo viên, nhưng tôi nhìn ra mặt ổng đen không khác gì anh hai Tiêu!”
“Nói cái gì đó!” Hiệu trưởng Thẩm có nổi giận hay không thì không biết, chứ Chung Ý Thu giận thật đấy.
Vương Văn Tuấn lười cãi cọ với cậu, vuốt tóc trở về nấu cơm.
Chung Ý Thu không tính kéo dài cảm xúc đề phòng tới khi ăn cơm, nên đấu tranh tư tưởng trong vài phút rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng của hiệu trưởng
Thẩm.
“Vào đi.”
Vừa đẩy cửa ra là mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi, hiệu trưởng Thẩm ngồi ở trước bàn vừa hút thuốc vừa viết văn kiện, khói thuốc cuồn cuộn quanh
quẩn dưới ánh sáng đèn bàn.
Chung Ý Thu
đứng thẳng bên cạnh bàn, đánh đòn phủ đầu xin lỗi, “Xin lỗi hiệu trưởng
Thẩm vì tôi đã không đánh tiếng với anh trước.”
Hiệu trưởng Thẩm không nhìn cậu, ấn đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn, rồi ngồi dậy tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc nghiêm túc.
Cảm giác bị làm lơ quá khó chịu, Chung Ý Thu moi moi khăn trải bàn, tiếp tục xin lỗi, “Anh đừng nóng giận, là tôi sai.”
Sương khói quanh quẩn ở trên người Thẩm Tân Kiều, nhìn qua như là thất khiếu
tức giận thở ra khói, hắn vươn hai ngón tay vô ý thức gõ gõ lên bàn,
nghiêm túc nói: “Cậu có biết chuyện này nghiêm trọng biết bao nhiêu
không?”
Chung Ý Thu vội gật đầu, “Biết…… Biết.”
“Biết?” Thẩm Tân Kiều hạ mí mắt, đột nhiên vỗ tay lên bàn, đứng dậy lớn tiếng nói: “Cậu không biết!”
Chung Ý Thu hoảng sợ, nỗ lực khống chế bản thân để mình không lui về phía sau hai bước, cúi đầu không dám hé răng.
Thẩm Tân Kiều vén tay áo sơ mi lên, chống hông đi qua đi lại trong phòng,
“Đây là tà giáo! Bọn họ nếu chỉ là đóng cửa lại tự truyền đạt cho nhau,
thì chúng ta có thể mặc kệ, nhưng giờ thì sao? Toàn trường có hơn bốn
mươi học sinh không tới đi học! Một trường tiểu học ở nông thôn có được
bao nhiêu học sinh? Tự bọn chúng không muốn đọc sách sao? Không phải! Là do người nhà không có khả năng sao? Cũng không phải! Là vì cái lý do
xấu hổ không nói ra khỏi miệng này! Cậu có biết nó sẽ hủy diệt biết bao
thế hệ hay không?”
Chung Ý Thu mặt đỏ tai hồng, khoanh tay đứng yên, cảm thấy không có chỗ để mình dung thân.
“Vì sao không báo án? Tình hình này bắt đầu từ năm ngoái rồi đúng không?”
Thẩm Tân Kiều sứt đầu mẻ trán, không tự giác vuốt tóc, ngày hôm qua
Vương Văn Tuấn còn trộm nói với Chung Ý Thu rằng động tác này của hiệu
trưởng Thẩm thực tiêu sái, giờ phút này xem ra, tiêu sái thì tiêu sái,
mép tóc làm gì giữ nổi.
“Hồi Tết có báo
một lần, lúc ấy bọn họ đang mở họp, cảnh sát vừa vặn bắt được người,
nhưng chưa tới mấy ngày đã thả ra.” Chung Ý Thu nhỏ giọng nói, “Hơn nữa
không có chứng cứ, bọn họ lại không hại người, cảnh sát cũng rất khó
quản.”
“Đây còn không phải là hại người
sao? Lan truyền sách tà giáo là phạm tội hình sự!” Thẩm Tân Kiều nói một nửa đột nhiên nhớ tới, hỏi, “Hiệu trưởng Trịnh bị khai trừ có phải có
quan hệ tới chuyện đó hay không?”
Đối mặt với chất vấn, Chung Ý Thu bỗng dưng chột dạ, tựa như một đứa học sinh
yếu kém, lười biếng luôn tìm lý do, gây nên rất nhiều sai lầm, xấu hổ
khi đối mặt với sự nỗ lực của học sinh xuất sắc.
Cậu gật gật đầu, kể chuyện của Trịnh Lệ Lệ.
Hiệu trưởng Thẩm có chút vô lực ngã ngồi ở trên ghế, thở dài nói: “Một mạng
người đó! Cuộc đời của con bé vừa mới bắt đầu thôi mà? Đây còn không
phải là hại người sao?”
Chung Ý Thu đau lòng, thành khẩn xin lỗi: “Rất xin lỗi hiệu trưởng Thẩm, là tôi làm không tốt.”
Thẩm Tân Kiều như là không nghe thấy cậu nói, im lặng tự hỏi hơn mười phút,
bên ngoài vang lên tiếng Vương Văn Tuấn kêu ăn cơm, thì hắn mới đứng
lên, nhìn thẳng Chung Ý Thu, “Cậu có đồng ý đồng hành cùng tôi không?
Tôi muốn quét sạch nhóm người khốn nạn này!”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, từng đám từng đám thiêu thân đuổi nhau bay tới hướng
ánh đèn, dù chúng biết tới đó không bị đánh vỡ đầu thì cũng sẽ tử vong,
nhưng nơi đó có ánh sáng mà chúng muốn.
Chung Ý Thu đồng ý nói: “Tôi đồng ý.”
Ngoài cửa, Vương Văn Tuấn tiến vào có cùng kiểu tóc với Thẩm Tân Kiều, cùng một câu, “Hiệu trưởng, tôi cũng đồng ý!”
Tuy quyết định là vậy, nhưng việc này cần bàn bạc kỹ hơn, Chung Ý Thu liên
hệ với Dương Lâm Sâm trước, hẹn hắn thời gian tới thôn.
Mấy ngày nay cậu lo lắng nhất là chú Nghĩa, mỗi ngày gọi vài cuộc điện
thoại nhưng vẫn không thông, Chung Ý Thu bị nóng trong người đến lở
miệng, uống nước cũng đau.
Bên Tiêu Minh
Dạ tiến triển rất thuận lợi, kiểm tra đo lường xong, thì Trương Lăng
Phong đề nghị gieo trồng ngay, vì sắp tới mùa thu hoạch rồi, nên giờ cần gieo giống để kịp thời gian.
Hắn giới
thiệu tới một chuyên gia gieo trồng hơn 50 tuổi, hay gọi là chú Hoa,
nghe nói có kinh nghiệm mười mấy năm gieo trồng thảo dược. Hồi trước
cũng coi như là giàu nhất một vùng, nhưng ông nuôi hoa được mà không dạy được con. Người con trai nhiễm tật cờ bạc, không chỉ thua hết toàn bộ
gia sản, ép vợ bồng con bỏ trốn, mà còn ép mẹ mình nhảy sông tự tử, hơn
nữa một khi rơi vào trò đánh bạc thì không có khả năng thoát ra, mặc dù
là huỷ hoại cả nhà, nhưng hắn chỉ hối cải khoảng hai hay ba năm mà thôi, bị dụ dỗ thì bắt đầu quay lại cờ bạc, cuối cùng thiếu tiền không trả
nổi, chính hắn cũng thắt cổ tự tử luôn.
Nhìn dáng vẻ của chú Hoa thì không ai biết ông vừa trải qua một thảm kịch
gia đình. Sở dĩ ông được gọi là chú Hoa, là vì ông có tay trồng hoa, ông si mê với trồng hoa, cho dù là nguyệt quý thường thấy, hoa sơn chi linh tinh, hay là hoa mẫu đơn, hoa lan, hoa mai quý báu, thì ông có thể nuôi chúng kiều diễm hơn, hơn nữa ông béo béo lùn lùn, luôn cười ha hả, ai
gặp cũng thấy ông là người nhiệt tình, hàm hậu.
Bởi vì quen biết với Trương Lăng Phong đã lâu, bên Tiêu Minh Dạ vừa nói cần một người có kinh nghiệm tới dạy gieo trồng, thì hắn liền giới thiệu
ông tới, dù sao ông đi đâu cũng có một mình mà thôi.
Tiêu Minh Dạ vốn định để ông tới ở bên nhà mới ở núi Ông Tiên Lớn, nhưng chú Hoa lại không muốn, tự mình dựng một căn phòng đơn sơ ở núi nhỏ để ở.
Một gian nhà gỗ nhỏ vuông vức, nóc nhà hình tam giác, bên ngoài rải rơm rạ
vàng vàng, trước cửa bày từng hàng hoa tươi muôn màu, đứng từ trên đỉnh
núi nhìn xuống, ở giữa vùng đồi núi xanh tươi thì đó như là nơi ở của
một cư sĩ ẩn dật vậy.
Chung Ý Thu thích thú quá chừng, quấn lấy Tiêu Minh Dạ đòi một căn y chang.
Tác giả có lời muốn nói: Giữa chương Thu Nhi run bần bật.
Từ nội dung của chương này thì thấy, hiệu trưởng Thẩm mới là người đóng
vai chính. Thu Nhi có lẽ có rất nhiều khuyết điểm, cậu ấy chỉ là một
thanh niên vừa ra xã hội, không đủ dũng cảm, không đủ thông minh, không
có mục tiêu chính xác, không biết bản thân mình muốn cái gì……
Nhưng cậu ấy giống bạn, giống tôi, giống mỗi một cá nhân bình thường đang ra sức vươn lên trong cuộc sống.
Ờ…… Điểm duy nhất khác với chúng ta là Thu Nhi có bạn trai tên là Tiêu Minh Dạ, còn chúng ta thì không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT