Lần đầu tiên Vương
Quế Chi sợ hãi sau bao nhiêu năm trời, trước kia cho dù bà có phá rối
đến mức nào, thì Tiêu Minh Dạ cũng không nói một lời, buồn bực xoay
người bỏ đi không để ý tới người thôi, đến cả khi bà uống thuốc kéo đến
bệnh viện, Tiêu Minh Dạ trở về cũng chưa nói câu nào, tuy rằng nhiều năm không gọi mẹ cũng như không nói chuyện với bà, nhưng chưa bao giờ nói
thẳng mặt như ngay lúc này.
Tất nhiên là
bà giận chứ nhưng bà không dám phát tác, bà vẫn hiểu con của mình, Tiêu
Minh Dạ trước nay nói được là làm được, bà tin mình mà nói thêm một chữ, thì hắn thật sự sẽ hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ ngay.
Vương Quế Chi thấp thỏm bất an về nhà, con dâu Xuân Xảo tò mò qua hỏi thăm
kết quả, bà không nín nhịn được nữa, tức giận mắng cô không nên khuyến
khích mình đi lên núi lý luận.
Xuân Xảo
là vợ của Bảo Tài, trước giờ cô không hề để bà mẹ kế như Vương Quế Chi
vào mắt, ngày thường chỉ là vì không có xung đột chính diện nên còn giả
bộ hòa thuận, nay không biết bà già này bị chạm phải cái gì, mà dám trút giận lên đầu mình, cô nào chịu để yên, cũng đốp chát đáp trả ngay.
Viên Ngọc Lan sau cuộc giải phẫu thì luôn nhốt mình trong phòng, cô còn chưa rời giường thì nghe thấy chị dâu và mẹ lớn tiếng cãi nhau ở ngoài sân,
chị dâu đụng vào điểm yếu của mẹ, mắng bà là một bà mẹ kế không có tư
cách để quản mình, con trai bà sinh ra còn không để bà vào mắt……
Vương Quế Chi không chịu nổi nhất là chuyện này, mắng một hồi liền khóc thét
lên, Viên Ngọc Lan nghe không nổi nữa, mặc quần áo vào ra ngoài lý luận
với chị dâu, nhưng tình hình của cô là một ví dụ không hay ho gì, nên
Xuân Xảo vỗ tay mắng gộp cả hai người, lời nói càng ngày càng khó nghe.
Viên Ngọc Lan vẫn luôn tâm cao khí ngạo, nào chịu được sự nhục mạ này, hung
hăng tát Xuân Xảo một cái, cái này xem như chạm phải thùng thuốc nổ,
Xuân Xảo trực tiếp ấn đẩy cô xuống đất, ba người phụ nữ lao vào đánh
nhau…… Cuối cùng kéo nhóm hàng xóm qua can ngăn thì mới dừng.
Một trận đánh này lan truyền cả toàn thôn, Viên Bảo Xương cũng bị kêu về,
hắn muốn gọi Tiêu Minh Dạ về cùng, mà nói sao cũng không được.
Nếu chuyện đã quấy tới mức này, thì hai vợ chồng Viên Bảo Tài muốn tách nhà ra ở riêng, Tiêu Minh Dạ đơn giản nhân cơ hội giải quyết mối phiền toái này luôn, hắn mời chú Nghĩa, Viên Lão Hổ, còn có chủ nhiệm hội phụ nữ,
và trưởng thôn để tới giúp phân chia nhà luôn.
Hắn vốn dĩ đã không xem mấy người này là người nhà, nói hai chữ chia nhà
làm hắn còn có chút không biết phải ứng xử như thế nào nữa, căn bản là
không có nhà thì hà tất gì phải chia chứ?
Hắn nói rõ tính toán của mình cho chú Nghĩa nghe trước, cho nên không cần
hắn lên tiếng, chuyện chia nhà tất cả đều do chú Nghĩa chủ trì.
Tiêu Minh Dạ sau khi chia nhà thì sẽ không còn quan hệ gì với cái nhà này
nữa, từ lúc hắn tới Viên gia trang, đến tốt nghiệp cấp ba, chú Nghĩa
tính rành mạch từng phân tiền, mấy năm Tiêu Minh Dạ tham gia quân ngũ có gửi về nhà hai ngàn đồng, tuy nói là gửi cho Vương Quế Chi, nhưng cuối
cùng nó vẫn về tay Viên Vinh Chiêu.
Chú
Nghĩa hỏi hắn: “Mặc kệ nói gì thì khi còn nhỏ chú cho nó ăn cơm, cho nó
đi học, khi nó tám chín tuổi thì bắt đầu đi nhặt ve chai, làm công ở mỏ
than, mót lúa đổi tiền, tự mình tích cóp học phí, đây là chuyện mà toàn
thôn đều biết, hai ngàn đồng này xem như là tiền công, chú đồng ý
không?”
Viên Vinh Chiêu sau khi bị liệt
thì chỉ nằm trên giường, chia nhà là chuyện lớn, ông được đặt ngồi dựa
vào lưng giường, thân thể lệch sang một bên như là một người bệnh nguy
kịch.
Tiêu Minh Dạ từ khi đi bộ đội về,
thì đây là lần đầu tiên ông gặp hắn, ngẫu nhiên Tiêu Minh Dạ bị Vương
Quế Chi kêu trở về, cũng chỉ là tùy tiện ăn mấy miếng cơm rồi đi ngay,
Viên Vinh Chiêu nằm liệt ở trên giường trong phòng ngủ, lúc ăn cơm thì
có người bưng vào, căn bản không cơ hội chạm mặt.
Ông thậm chí còn cảm giác được mình không nhận ra người thanh niên này là
ai, vì đứa trẻ hồi nhỏ bị ông ấn đấm đánh ở trên mặt đất hoàn toàn khác
với người này, ông tính nói gì đó, cuối cùng vẫn chỉ gật gật đầu, nghẹn
ngào nói: “Đuọc, làm.”
Vương Quế Chi
không đồng ý, ở một bên lẩm bẩm lầm bầm muốn lên tiếng, chú Nghĩa giơ
tay ngăn bà lại, nói: “Cô khoan nói đã, để chấm dứt chuyện của người
khác, rồi lại nói đến cô.”
Ấn theo tuổi
tác thì chú Nghĩa hẳn nên gọi bọn họ là anh chị, nhưng chú Nghĩa có văn
hóa có kiến thức, chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn đều do ông chủ trì,
nên Vương Quế Chi không dám nói gì.
Chú Nghĩa viết công văn, kêu Viên Vinh Chiêu ấn dấu tay, rồi đưa cho Tiêu Minh Dạ ấn lên.
Xong xuôi rồi ông mới chuyển sang Vương Quế Chi, nói: “Cô là mẹ ruột của
cháu ấy, chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ xấu, ơn nuôi dưỡng
dục không thể quên, cháu nó cũng không quên, bằng không cũng sẽ không bỏ một công việc tốt ở tỉnh thành để về chốn thôn quê này.”
Vương Quế Chi không biết là không phục hay là chột dạ, lại muốn nói chen vào, trường hợp này chú Nghĩa không nói tình cảm, trực tiếp ngắt lời, “Nghe
tôi nói hết đã! Phụng dưỡng cha mẹ là chuyện cháu nó cần làm, nhưng cũng phải xem cha mẹ đối xử với con cái thế nào đã, chuyện cũ năm xưa mình
không nhắc lại, tự cô cũng hiểu, mỗi người chúng tôi cũng rõ ràng. Từ
hôm nay trở đi mẹ con hai người coi như là hai nhà, về sau Tiêu Minh Dạ
có làm bất cứ chuyện gì thì cô cũng không được xen vào, bắt đầu từ năm
sau, mỗi tháng cháu nó sẽ cho cô 10 đồng tiền phí sinh hoạt, sinh bệnh
uống thuốc, phí chích thuốc sẽ tính thêm, tiền này là ấn theo tiền lương và tình hình hiện tại mà đưa ra, sau này có tăng thì sau này tính, hoặc là sau này cháu nó kiếm được tiền, muốn cho nhiều hay ít thì do nó định đoạt. Cô sau này có bị bệnh liệt giường, một ngày ba bữa cơm nó sẽ hầu
hạ chăm sóc, khẳng định sẽ không bỏ mặc cô, có bệnh thì nó sẽ đưa cô đi
trị bệnh, chờ cô xuống mồ thì nó và vợ…… Cháu dâu sẽ mặc áo tang.”
Chú Nghĩa dừng một chút, nghiêm túc nói: “Phụng dưỡng cha mẹ là việc mà
cháu nó nên làm, nhưng từ nay về sau, cô là cô, nó là nó, về sau có
chuyện gì thì cô cũng không được hỏi tới, có rõ chưa?”
Vương Quế Chi run rẩy toàn thân, lau nước mắt nói: “Đây là ý gì, vậy thì khác nào nó chẳng còn là con trai của tôi nữa!”
Chú Nghĩa: “Con trai vĩnh viễn là con trai của cô, không ai thay đổi được,
thật ra là cô hiểu rõ trong lòng, từ nhỏ không có tình nghĩa mẹ con, thì bây giờ tìm về có được gì không?”
Vương Quế Chi vốn đang ngồi ở trên ghế, khóc té lăn ra đất cuộn người thành một đoàn, vô cùng chua xót đáng thương.
Chủ nhiệm hội phụ nữ đi tới nâng bà dậy, tưởng an ủi vài câu lại không biết nên nói gì.
Vương Quế Chi cuối cùng vẫn là đồng ý, bởi vì không đồng ý thì không được,
bây giờ Tiêu Minh Dạ đã đối xử với bà như vậy rồi, có đồng ý hay không
thì có khác gì đâu.
Chia nhà xong, Tiêu
Minh Dạ và chú Nghĩa cùng nhau rời khỏi, đi tới cây táo ở trước cửa,
Vương Quế Chi tập tễnh đuổi theo ra tới, run rẩy kêu: “Tiểu Dạ……”
Tiêu Minh Dạ quay đầu lại nhìn bà như là nhìn một người xa lạ, ký ức sớm
nhất mà hắn có là năm ông nội qua đời, bị đưa đến Viên gia trang cũng
chỉ nhớ rõ bà đã chán ghét và mắng chửi mình như thế nào thôi. Có lẽ
trước khi cha qua đời, thì mẹ đã từng dịu dàng cưng nựng, dỗ dành gọi
hắn là Tiểu Dạ, vậy mà hắn một chút cũng không nhớ.
Tiêu Minh Dạ tính gọi bà một tiếng mẹ cuối cùng, lại phát hiện làm thế nào
cũng không phát ra âm thanh, chỉ có thể cắn chặt răng xoay người bỏ đi.
Chung Ý Thu đau lòng muốn chết, ôm Tiêu Minh Dạ an ủi một hồi lâu, nói lung
lung rối loạn một nồi, nào là sau này mẹ em sẽ là mẹ anh, em là người
thân nhất của anh, nếu không em làm cha……
Tiêu Minh Dạ cũng muốn thổn thức lắm chứ, nhưng mà không hề có một chút
thương cảm gì, vì Vương Quế Chi ở trong ấn tượng hai mươi mấy năm qua
của hắn, không còn lưu lại một chút lưu luyến ấm áp nào cả.
Chia nhà ở nông thôn là một sự kiện rất trọng đại, mặc kệ về sau Vương Quế
Chi có phá hay không rối, thì lời nói hôm nay đều là giấy trắng mực đen
ấn dấu tay, về sau có muốn cãi cọ thì đều dựa theo pháp luật đi.
Chung Ý Thu biết rất nhiều chuyện phân chia không rõ ràng lắm, ví dụ như Viên Bảo Xương và Viên Ngọc Lan, nếu bọn họ thật sự gặp chuyện, thì không có khả năng hắn mặc kệ ngồi nhìn, nhưng cũng chỉ là giúp đỡ, mà không phải là nghĩa vụ.
Thời tiết càng ngày càng
nóng, hợp với mấy ngày mưa to, ngày thi cuối cùng của học kỳ trời lại
mưa rất to, đất bùn không dễ đi, bọn nhỏ đi học gian nan, cho nên lùi
giờ thi lại tới nửa giờ sau mới bắt đầu.
Thi xong thì trời lại trong xanh, nhiệt độ tăng cao, Chung Ý Thu ngồi ở
trong văn phòng phê chữa bài thi, mồ hôi trên người tuôn ra như thác
nước.
Cậu có hơi thất thần, ngày hôm qua
mẹ có gọi điện thoại bảo nghỉ hè nhất định phải trở về, ba cậu hình như
không còn giận nữa rồi, có thể là gần một năm không gặp con trai cũng
rất nhớ, nhưng vì sĩ diện mà không bỏ mặt mũi xuống được, lại sợ cậu trở về hàng xóm sẽ nghị luận.
Chung Ý Thu
muốn trở về lắm chứ, không chỉ vì nhớ nhà, mà lần này chị gái cũng về
nhà nữa, cậu tính hỏi chuyện người nhà của chú Nghĩa một chút, xem tin
tức có chính xác hay không, trong khoảng thời gian này cậu cũng không
dám nhìn thẳng vào chú Nghĩa vì sợ mình kích động lên thì sẽ nói lung
tung.
Chính là trở về thì phải tách khỏi
Tiêu Minh Dạ một thời gian làm cậu có hơi luyến tiếc, Tiêu Minh Dạ lại
muốn cho cậu về nhà, vì công trường gần đây bận quá, thời tiết lại nóng
bức, Chung Ý Thu ngốc ở chỗ nào hắn cũng không yên tâm.
Buổi tối khi ăn cơm hiệu trưởng Thẩm hỏi cậu, cậu thuận miệng nói nghỉ hè sẽ về nhà mấy ngày.
“Anh có về không?” Chung Ý Thu hỏi.
Hiệu trưởng Thẩm cười, “Tôi về thì ai canh chừng sửa chữa đây? Một mình chú Nghĩa lo không xuể.”
Chung Ý Thu gật gật đầu, nói: “Vậy tôi về nhà mấy ngày trước rồi tới lượt anh.”
Hiệu trưởng Thẩm cười đồng ý, rồi nói: “Trước khi nghỉ hè cậu mở thư viện
đi, tôi thấy bây giờ cậu có không ít sách rồi đó, không chỉ cho học sinh mượn, mà mở rộng cho cả thôn dân luôn.”
Chú Nghĩa nói: “Thôn dân chắc chưa được, mọi người chưa từng thấy qua thư
viện, tố chất cũng không cao, chắc là không có nhiều người tới mượn
đâu.”
“Cho thuê sách thì sao? Dựa theo thư viện chính quy, muốn thuê sách thì phải giao tiền thế chấp.” Hiệu trưởng Thẩm nói.
Chú Nghĩa chần chờ nói: “Chắc là không được, bảo bọn họ ra tiền thì khó
lắm, nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm, có thể thử xem, cho thôn dân
một cơ hội xem sao.”
“Được, để con với Vương Văn Tuấn đi làm, viết thông báo dán ở cổng trường trước đã.” Chung Ý Thu đồng ý.
Ngày phát giấy khen, Chung Ý Thu đặc biệt chuẩn bị một phần quà cho Viên
Binh, thằng bé thi hai môn đều đạt 100 điểm, tiến bộ hơn trước rất
nhiều.
Hai môn đều đạt 100 điểm thì
trường học sẽ phát phần thưởng là một cái cặp sách mới, Chung Ý Thu
không thể mua thêm văn phòng phẩm nữa, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là mua một
đôi giày thể thao mới cho nó.
Giày thể
thao màu trắng sọc xanh, thoạt nhìn xinh đẹp lại phong cách tây, khi
Viên Binh mở hộp giày ra thì đứng hình cả hai, ba phút mới phản ứng, lớn tới chừng này đây là lần đầu tiên nó thấy giày được đặt trong hộp đó,
cho nên không mở ra thì nó trăm triệu lần không nghĩ tới đâu.
“Thích không?” Chung Ý Thu hỏi.
“Thầy Tiểu Chung……” Viên Binh không dám đụng vào giày, cuộn ngón tay cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Có phải mắc lắm hay không……”
Chung Ý Thu sờ sờ cái đầu trọc nho nhỏ của nó, cười nói: “Không mắc, chỉ cần
con thích là được, thành tích thi cử của con tiến bộ rất lớn, để khen
thưởng cho con, thầy cố ý mua lớn hơn một số đấy, chờ tới khai giảng mùa thu là có thể mang rồi.”
Trẻ con ở nông
thôn, mùa hè đều để chân trần chạy ngoài đường, rất ít khi mang giày
xăng đan, mà trẻ con lại lớn nhanh, nên chú Nghĩa đề nghị cậu mua lớn
hơn một số.
Viên Binh ôm cặp sách mới
trong ngực, lại nhìn đôi giày quý giá trong tay, nó chưa từng cảm thấy
bữa nào hạnh phúc như bữa nay cả, trẻ con không biết cách biểu đạt hạnh
phúc, cuối cùng biến thành nước mắt nóng hổi.
“Sao con lại khóc?” Chung Ý Thu bất đắc dĩ khẽ vuốt phía sau lưng nó.
“Chung Ý Thu ——” Vương Văn Tuấn ở bên ngoài kêu cậu.
Cửa phòng mở ra, Chung Ý Thu không đi ra ngoài, mà trả lời ở trong phòng, “Làm gì?”
“Có người tìm cậu đấy, mau ra đây!”
“Ai nha?” Chung Ý Thu vỗ vỗ Viên Binh, đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Văn Tuấn tiến vào từ cổng chính, phía sau đi theo một người đàn ông.
Chung Ý Thu nhìn thoáng qua không nhận ra đó là ai, ánh mặt trời chói chang
chiếu rọi ngay mắt làm cậu giơ tay ngăn trở cẩn thận nhìn.
“Thu Nhi……” Người tới nhẹ giọng kêu.
Chung Ý Thu nhất thời không thể tin được, bước một bước dài vượt qua bậc thang rồi đứng lại, do dự kêu, “Anh Sơn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT