Hai người ầm ĩ một hồi, Tiêu Minh Dạ kéo cậu ngồi lên đùi mình rồi bắt đầu nói chuyện chính với chủ nhà.
Hắn móc một cái bao giấy mở ra, đưa cho Chung Ý Thu, bên trong là một ngàn đồng tiền.
“Sao nhiều vậy hả?” Chung Ý Thu kinh ngạc nói.
“Ông chủ Vương cho.”
“Cũng không nhiều đến vậy, đã nói là đi chuyến này sẽ có 300 đồng thôi mà?” Chung Ý Thu nghi ngờ.
Tiêu Minh Dạ gói bao giấy lại, nói: “Trả tiền lại cho chú Nghĩa trước, còn dư thì mai anh đem đi gửi tiết kiệm.”
Rõ ràng là đang lảng tránh, Chung Ý Thu bắt lấy cánh tay hắn, nghiêm túc
truy hỏi: “Anh đừng giấu em, rốt cuộc là tiền ở đâu ra?”
“Không giấu em, ông chủ Vương đưa thật mà.” Tiêu Minh Dạ cười khẽ một chút trả lời.
“Vì sao nhiều quá vậy? Anh đã giúp làm gì à?” Chung Ý Thu nhanh nhạy đoán.
Tiêu Minh Dạ duỗi tay nhéo nhéo cái má phồng của cậu, ngứa ngáy cả toàn thân.
Bụp.
Chung Ý Thu vỗ bàn tay không thành thật của hắn, ép hỏi: “Đứng đắn đi! Anh có nói hay không?”
Tiêu Minh Dạ không giấu được nên thỏa hiệp: “Giúp ông ta đánh một trận, cứu mạng cậu em vợ một phen.”
Chung Ý Thu có quá nhiều nghi vấn: Vì sao đánh nhau? Đã xảy ra chuyện gì? Làm gì để ông ấy cho anh 700 đồng tiền cảm ơn?
Nhưng mà không nói nên lời, trừng mắt thở hổn hển.
Tiêu Minh Dạ bảo đảm nói, “Đừng lo lắng, không làm chuyện gì xấu hết, không bị thương, lần sau không làm nữa.”
Chung Ý Thu nắm xấp tiền trong tay, giống như cầm phải cục than nóng bỏng,
Tiêu Minh Dạ không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nếu không
phải vì tiền, người khác không chọc tới hắn, thì hắn sẽ không động thủ……
Đều là vì tiền.
Tiêu Minh Dạ sợ nhất là thấy cậu khổ sở, muốn an ủi mà nề hà mình không có
năng lực biểu đạt cao siêu đó, chỉ có thể ấn cậu vào trong lòng ngực nhẹ nhàng vỗ về.
Chung Ý Thu không muốn đắm
chìm trong không khí buồn này, ngẩng đầu nói: “Khoan đi gửi tiền đã, em
muốn mang Lục Tử đi lên huyện trồng răng mới, có thể chứ?”
Tiêu Minh Dạ khó hiểu, cúi đầu hôn chóp mũi của cậu.
“Lục Tử rớt một cái răng, ở ngay mặt tiền luôn, vừa mở miệng nói chuyện là
nhìn ra ngay, anh ấy sợ người khác chê cười nên không muốn ra cửa…… Lục
Tử trẻ tuổi, còn chưa kết hôn, thiếu một cái răng quá ảnh hưởng tới hình tượng, sợ là về sau sẽ ảnh hưởng tới hôn nhân.”
Tiêu Minh Dạ cười, “Được, dẫn cậu ta đi trồng một cái răng.”
Chung Ý Thu ra chủ ý, “Khoan nói gì đã, chắc chắn anh ta sợ tiêu tiền, mình
rủ anh ấy lên huyện tìm sách với bọn mình, chừng nào đến nơi thì vô bệnh viện luôn.”
“Ừ, chừng nào đi thì anh sẽ rủ.”
“Ngày mai chủ nhật, chiều mai anh đi rủ.”
Cuối cùng Chung Ý Thu mặc ba lớp áo mới che đi được dấu vết, hai lớp áo
trong cộng với cái áo sơ mi tay dài ở ngoài, nóng đến mức vừa ra ngoài
được năm giây là đã chảy mồ hôi ròng ròng rồi.
Vì hoan nghênh Tiêu Minh Dạ về nhà, chú Nghĩa làm một bàn món ăn sáng
phong phú, nấu cháo bắp, cuốn bánh quẩy, còn xào hai dĩa rau xanh.
Chung Ý Thu thích nhất là món bánh quẩy do chú Nghĩa cuộn, xốp giòn hương
mềm, cậu có thể một hơi ăn năm sáu cặp luôn. Rửa mặt xong liền đi theo
mùi hương tiến ra từ phòng bếp, bánh quẩy vừa mới ra lò không bao lâu,
nóng bỏng tay làm cậu truyền từ tay trái sang tay phải như đang diễn
xiếc mà không dám đặt xuống.
“Bỏ nó xuống trước ——” Chú Nghĩa đưa sang một cái dĩa cho cậu.
Chung Ý Thu vội ném bánh quẩy vào đó, nóng đến bốc khói.
“Phỏng chưa?” Chú Nghĩa cầm lấy tay cậu xem.
Chung Ý Thu mặc áo sơmi dài tay, thời tiết quá nóng mà không xắn tay áo lên,
chúng nhẹ rũ xuống cổ tay, khi chú Nghĩa kéo qua liền lộ ra một hàng dấu răng trải dài từ cổ đến khủyu tay……
Chú
Nghĩa là người từng trải, đã từng yêu đương nên liếc mắt một cái là có
thể nhận ra ký hiệu đánh dấu này, xấu hổ một lát rồi ngẩng đầu nghiêm
khắc trừng mắt với Chung Ý Thu.
Chung Ý
Thu quên mất dấu răng trên cánh tay, lúc bị lộ cậu mới vội vàng tìm lý
do để lấp liếm, nhưng khi vừa thấy ánh mắt của chú Nghĩa thì gì cũng
không nói ra được, chột dạ rũ mắt, mồ hôi lạnh chảy ra như thác nước.
Cơm nước xong cậu vội vã đi tới trường học, mỗi một giây đối mặt với chú Nghĩa với cậu mà nói đều là dày vò.
Có phải chú Nghĩa đã nhìn ra gì rồi hay không? Chú có giận không? Có thấy ghê tởm không?
Chú sẽ đi báo chứ?
Ra khỏi cổng, toàn sân đại đội im ắng, Chung Ý Thu dựa lưng ở trên bức tường dơ bẩn, thở hổn hển mấy hơi.
“Sao vậy?”
Giọng nói đột nhiên vang lên dọa cậu hết hồn, thiếu chút nữa bật nhảy, quay
đầu vừa thấy là Tiêu Minh Dạ, lúc này thần kinh căng chặt mới dần thả
lỏng lại, cong lưng ấn đôi tay ở trên đầu gối.
“Làm sao vậy? Không thoải mái à?” Tiêu Minh Dạ lúc ăn sáng đã phát hiện ra
cậu không quá bình thường, vốn dĩ muốn đuổi theo đi ra ngoài, kết quả
gặp ngay ở cửa.
Chung Ý Thu ngồi dậy, duỗi cánh tay đến trước mắt hắn, kéo tay áo cho hắn xem, nói: “Hình như chú Nghĩa biết rồi……”
Cánh tay trắng nõn đầy ấn ký màu đỏ, mê hoặc hấp dẫn người ta, Tiêu Minh Dạ
lắc đầu xua đuổi hình ảnh đêm qua rồi mới hỏi, “Chú thấy hả?”
“Ừ.” Chung Ý Thu uể oải trả lời, lại tức giận trách hắn, “Ai biểu anh nổi cơn điên cắn tay em làm gì!”
Tiêu Minh Dạ còn có mặt mũi cười cười, hắn nào có phát điên, hai cánh tay
thon dài trắng như tuyết của em ôm lấy cổ anh, làm sao mà anh chịu nổi
quyến rũ chớ?
Nhưng giờ phút này hắn trăm triệu lần không dám nói như vậy, bằng không Chung Ý Thu khẳng định sẽ mắng hắn chết luôn.
“Không cần lo lắng, chắc chú Nghĩa không nghĩ gì nhiều đâu.” Tiêu Minh Dạ an ủi.
Chung Ý Thu nửa tin nửa ngờ, đương nhiên là cậu hy vọng chú Nghĩa sẽ không
nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt hồi sáng của chú rõ ràng là đã nhìn thấu tất
cả.
Tiêu Minh Dạ vỗ bả vai cậu, “An tâm đi dạy đi, để anh giải quyết.”
“Anh giải quyết thế nào?”
“Không để chú Nghĩa nghi ngờ, em yên tâm.”
Chung Ý Thu đương nhiên tin tưởng hắn, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm bất an, lại nhẹ nhàng thở ra.
Tiêu Minh Dạ trở lại ký túc, Vương Văn Tuấn cơm nước xong, trang điểm cả nửa ngày mới ra cửa, chú Nghĩa dọn dẹp phòng bếp, rửa tay sạch sẽ rồi mới
chuẩn bị tới trường.
“Chú Nghĩa ——” Tiêu Minh Dạ kêu.
“Ơi.”
“Buổi sáng bận không?”
“Không hẳn, có việc à?”
“Không vội nói, cháu có việc muốn nói với chú.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
Chú Nghĩa cau mày nói, “Được.”
Cả một buổi sáng Chung Ý Thu tâm thần không yên, Trịnh Tiểu Hà hết bệnh
rồi, hôm nay tới đi học, cậu vốn định tâm sự với con bé, hy vọng chuyện
của Trịnh Lệ Lệ sẽ không tạo thành bóng ma cho nó, cơ mà đầu óc cậu lúc
này rối loạn lắm, không thể nào bình tĩnh được.
Cuối cùng vẫn là Lý Hoành Phi dẫn Trịnh Tiểu Hà đi mua kem cây, thuận tiện trò chuyện với con bé luôn.
Buổi sáng Vương Văn Tuấn lại cãi nhau với lão Cao, không có chú Nghĩa ở đây
nên không có ai muốn dây vào, Vương Văn Tuấn độc miệng không buông tha, y nói mười câu lão Cao mới có thể trả lại một câu, tình hình vô cùng buồn cười.
Lão Cao lời trong lời ngoài luôn
cố ý xả lên đầu người ta, muốn kéo người giúp lão nói chuyện, mà lần này lại không có ai tiếp lời, đến cả Viên Vinh Cử ngày thường thân quen
cũng không nói giúp, vì đơn giản là việc làm lần này của lão thật sự quá mức.
Lão Cao xem như là giáo viên lão
làng ở trường, dạy học hai ba mươi năm xem như là có công lao, nhưng lão vẫn rất hay làm trò, nội quy trường học hay quy định giáo dục không để
vào mắt, làm việc tùy tâm tùy ý.
Ngày mùa lão thường sai học sinh đến nhà mình làm việc, mấy năm trước rất nhiều
giáo viên làm việc này, không tính là chuyện lớn, nhưng hiện giờ thì từ
trên xuống dưới đều rất coi trọng giáo dục, trường học ở nông thôn cũng
càng ngày càng coi trọng giáo dục, yêu cầu với giáo viên càng ngày càng
cao. Năm ngoái hiệu trưởng Trịnh đã nghiêm khắc cảnh cáo lão, không cho
học sinh tới nhà làm việc, bằng không sẽ xử phạt theo quy củ, lúc ấy lão đã bảo đảm, giờ lại tái phạm.
Mấy ngày
nay lá cây thuốc lá trưởng thành có thể sấy khô rồi, nhà lão có lò sấy,
bếp lò đắp bằng bùn đất, lão lo liệu không hết quá nhiều việc, thừa dịp
Trương Quốc Ngôn không có đây, nên lão kéo mấy học sinh lớp 5 tới nhà
mình làm việc.
Càng quá mức chính là còn
trong thời gian lên lớp…… Vương Văn Tuấn dạy thay giúp Trương Quốc Ngôn
mấy ngày, y không biết tình hình, đến phòng học thì không thấy ai, hỏi
rõ ràng ngọn nguồn lập tức nổ mạnh, vọt tới nhà lão Cao cãi cọ, kéo học
sinh trở về, hai người lại ở văn phòng tiếp tục cãi nhau.
Các giáo viên đều nghe, lão Cao điểm danh —— ai ai ai trước kia cũng từng
kêu học sinh về nhà làm việc, người bị điểm danh coi như không nghe
thấy, căn bản không đáp lời. Chung Ý Thu thấy Vương Văn Tuấn đang áp
đảo, cũng không đi khuyên can, ở một bên yên lặng quan sát học hỏi.
Vương Văn Tuấn không hổ là giáo viên dạy Văn giỏi nhất trường, mắng chửi
người không chỉ không mang nửa chữ thô tục, mà còn có thể liên tục nửa
giờ không lặp lại một từ.
Chân chính làm cậu lo lắng chính là, chú Nghĩa chạy đâu mất tiêu rồi?
Tiêu Minh Dạ sẽ nói gì với chú Nghĩa, mới có thể để ông không hoài nghi đây.
Chung Ý Thu không biết chính là Tiêu Minh Dạ không tính che giấu.
Hắn vốn định mang chú Nghĩa lên trấn hoặc là huyện, tìm một tiệm cơm hoặc
là quán trà, tâm bình khí hòa chậm rãi nói, chú Nghĩa lại nói: “Ở trong
phòng thôi, không có người ngoài.”
Hắn thầm ấm lòng, chắc chắn chú Nghĩa đã biết, vào thời điểm này còn suy xét giúp hắn có bị người ngoài nghe thấy hay không.
Mặc kệ ông đúng hay sai thì phản ứng đầu tiên vẫn là bảo vệ bọn họ.
Chú Nghĩa ngồi ở ghế chủ vị, mặt lạnh như băng, chờ hắn nói chuyện.
Tiêu Minh Dạ có chút khẩn trương, ngồi xuống ở phía đối diện, nhàn nhạt nói: “Chú Nghĩa, chú có nhớ là cháu đã từng nói cháu có người trong lòng,
chờ đến thời cơ thích hợp sẽ nói với chú đầu tiên không?”
Chú Nghĩa không vòng vo, hỏi, “Cháu thấy thời cơ thích hợp rồi?”
“Không thích hợp, thật ra lúc nào cũng không thích hợp.”
“Vậy cháu còn muốn nói?”
Tiêu Minh Dạ hơi hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt hoa văn trên mặt bàn gỗ thô
ráp, nói: “Muốn nói, bởi vì không muốn giấu chú, cũng không muốn để em
ấy tủi thân.”
Chú Nghĩa đột nhiên phát
hỏa, bang —— đập một tiếng mạnh mẽ lên bàn, phẫn nộ nhìn thẳng, “Hai đứa có biết mình đang làm gì không? Là tính mạng của hai đứa đó! Có ai dám
đem mạng mình ra đùa giỡn hay không?”
“Không có đùa giỡn, cũng không muốn chết.” Tiêu Minh Dạ bình đạm nói.
Chú Nghĩa bị hắn chọc giận, tự mình ép xuống lửa giận trong lòng rồi mới
nói: “Không thể bậy bạ được, cháu đừng thấy Thu Nhi đơn thuần, thật ra
thằng nhóc đó rất bướng bỉnh, hiện giờ nó đặt toàn bộ tâm ý lên người
cháu, về sau thật muốn đi đến bước…… Cháu bảo nó làm sao? Cả đời này của nó sẽ bị huỷ hoại!”
Tiêu Minh Dạ cười
cười, ánh mắt kiên nghị, “Chú Nghĩa, chú yên tâm, cháu không phải thấy
mới mẻ, mà em ấy cũng không phải, bọn cháu sẽ luôn ở bên nhau, đến già,
đến chết, dù thật sự bị người phát hiện, thì cháu sẽ liều mạng mình, mà
sẽ không để em ấy chịu một chút khổ cực nào hết.”
Chú Nghĩa cười lạnh một tiếng, “Cả đời? Một đứa mới hơn hai mươi tuổi đầu
mà dám nói cả đời ư! Tiêu Minh Dạ có bản lĩnh, chú tin! Cháu có thể bảo
vệ nó, chú cũng tin! Nhưng mà…… Đây là trái với nhân thường đạo đức……”
Có thể là cảm thấy lời này quá độc ác, nên chú Nghĩa không nói tiếp, nghĩ
nghĩ rồi nói: “Cháu có thể tự mình làm chủ, có thể cả đời không kết hôn, còn thằng bé thì sao? Cha mẹ đều đang chờ đợi đó, chẳng lẽ nó không khó xử à? Hai đứa nghĩ đơn giản quá……”
Ông
vẫn luôn ở che chở cho Chung Ý Thu, làm Tiêu Minh Dạ rất vui mừng, chú
Nghĩa mắng càng tàn nhẫn, càng bại lộ tâm tư yêu thương Chung Ý Thu,
Tiêu Minh Dạ cũng càng ngày càng khẩn trương.
“Coi như cháu là một người ích kỷ đi.” Tiêu Minh Dạ bất đắc dĩ cười khổ,
“Không có em ấy, cháu không sống được đâu, một ngày cũng sống không
được.”
Chú Nghĩa xúc động, lời nói này
không nên từ miệng Tiêu Minh Dạ nói ra, anh hai Tiêu sớm đã thành một ký hiệu, hắn mạnh mẽ không sợ gì cả, từ nhỏ đến lớn có thể nói là vượt mọi chông gai, khổ cực đến mấy cũng chưa từng khuất phục, hiện giờ lại nói
bởi vì một người mà mình sống không nổi……
Giờ khắc này Tiêu Minh Dạ lộ ra mặt yếu ớt của mình, làm cho chú Nghĩa hiểu ra, mình có tư cách gì bảo thằng bé từ bỏ chứ, mình có ở trong hoàn
cảnh của nó đâu.
Sắp đến giờ nghỉ trưa, chú Nghĩa không còn tâm tình tới trường học nữa, nên hai người vào thôn mua thịt.
Ra sân sau, kiểm tra lò sấy thuốc lá trước, hai ngày nữa sẽ phải chuẩn bị thuốc lá sấy.
Từ sau khi Tiêu Minh Dạ nói câu nói kia, chú Nghĩa vẫn luôn im lặng, chân
ông đi đường không tiện, trong lòng lại loạn, hơn nữa sau cơn mưa đường
toàn bùn đất, một chân ngắn một chân dài đi vô cùng chậm.
Tiêu Minh Dạ yên lặng đi theo, một bước của hắn bằng hai bước của chú Nghĩa, hiện tại chỉ có thể đi nửa bước chân thôi.
Sắp đến cửa thôn, bỗng nhiên Tiêu Minh Dạ lên tiếng: “Chú Nghĩa, Thu Nhi rất để ý tới chú, em ấy sợ chú sẽ nổi giận……”
“Vô nghĩa! Đương nhiên là chú sẽ giận.” Chú Nghĩa tức giận nói.
“So với tức giận, em ấy càng sợ chú sẽ sinh ra thất vọng, sẽ chán ghét em ấy……”
“Rốt cuộc cháu muốn nói gì?” Chú Nghĩa dừng bước, xoay người ép hỏi.
“Chú có thể giận, có thể mắng, nhưng đừng không để ý tới em ấy.” Tiêu Minh Dạ bình tĩnh nói.
Chú Nghĩa cảm thấy mình đúng là gặp báo ứng mới gặp gỡ hai đứa trẻ xui xẻo
này, lười để ý đến hắn, mệt tim xua xua tay đi về phía trước.
Giữa trưa làm thịt kho tàu, ruột già xào, Chung Ý Thu về tới cửa là đã ngửi
thấy mùi hương, mà không dám đi vào, hướng người vào trong thăm dò.
“Cong mông đứng đó làm gì! Tìm đá hả?!” Vương Văn Tuấn ở phía sau mắng.
Chung Ý Thu vội đứng thẳng, bày ra tư thế mời vào, nịnh nọt cười nói: “Mời ngài vào trong ——”
Vương Văn Tuấn chiến đấu cả một buổi sáng, còn chưa hết giận, y như một thùng thuốc nổ bốc khói, không ai dám tới gần.
“Chú Nghĩa ——” Vương Văn Tuấn đứng ở bên ngoài gân cổ kêu, “Chung Ý Thu lén
lút ở đây nè, chú mau đến xem cậu ta muốn làm gì đi, chắc chắn đã làm
sai gì rồi ——”
Chung Ý Thu: “……”
Chú Nghĩa đi tới, lạnh mặt nhìn hai người họ, bất đắc dĩ cảm thán: Không phải hai đứa xui xẻo, mà là ba đứa……
“Vào ăn cơm thôi.” Chú Nghĩa ném xuống một câu rồi bỏ đi.
Khi ăn cơm, Chung Ý Thu trộm quan sát sắc mặt của chú Nghĩa, hình như không có tức giận, mà chân mày vẫn luôn không giãn ra, dáng vẻ lao tâm khổ
tứ, lo lắng không thôi.
Cậu muốn chạy đi hỏi Tiêu Minh Dạ, rốt cuộc là nói như thế nào, trong lòng vội vã nên một bàn mỹ vị cũng chưa nếm ra mùi vị.
Cơm nước xong chú Nghĩa liền đi nghỉ trưa, Tiêu Minh Dạ ở phòng bếp rửa chén, Chung Ý Thu trộm đi vào.
“Anh nói với chú Nghĩa như thế nào vậy, chú có nghi ngờ bọn mình không?” Chung Ý Thu nhỏ giọng hỏi.
“Không nghi ngờ.”
“Thật à!” Chung Ý Thu mặt mày hớn hở, hưng phấn vỗ bả vai hắn, khích lệ nói: “Anh quá lợi hại! Mà anh nói thế nào vậy?”
Tiêu Minh Dạ cất chén đũa, múc nước rửa tay sạch sẽ rồi mới quay đầu lại bình tĩnh nói: “Chú không nghi ngờ, là chú khẳng định.”
Chung Ý Thu: “!”
“Anh nói thẳng với chú Nghĩa luôn.”
Chung Ý Thu: “!”
“Tiểu Dạ ——”
Bên ngoài có người kêu, Tiêu Minh Dạ thăm dò nhìn ra, Viên Bảo Xương cong lưng đứng ở ngoài cửa cẩn thận kêu.
Tiêu Minh Dạ đi ra ngoài, hắn cũng không đi vào trong mà hoảng loạn vẫy tay.
“Anh đi đi.” Chung Ý Thu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nếu đã là sự thật thì
cũng phải chấp nhận thôi, khiến cậu không còn hồi hộp nữa.
Tiêu Minh Dạ lo lắng nhìn cậu, bất động.
“Đi thôi, hình như có chuyện gấp đó, em không sao, để em đi tìm chú Nghĩa.” Chung Ý Thu cười nói.
“Khoan đi đã, ngủ một lát trước đi.”
“Được, em nghe anh, anh đi đi.”
Tiêu Minh Dạ đi theo Viên Bảo Xương ra ngoài, Chung Ý Thu đứng ở trong phòng bếp hơn mười phút, tối hôm qua chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ, làm cậu vô cùng buồn ngủ, vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc lại máy móc vận chuyển
không ngừng nghĩ ra các loại lí do và giả thiết.
Cuối cùng cậu vẫn không nghe lời, đi đến phòng chú Nghĩa.
“Đứng ở cửa làm gì?”
Chú Nghĩa nằm ở trên chiếu lạnh, nhắm hai mắt như là ngủ rồi, trong tay lại còn phe phẩy quạt hương bồ, thấy Chung Ý Thu đứng lấp ló ở cửa mà không tiến vào, không thể không tức giận hỏi.
Chung Ý Thu cọ tới cọ lui đi vào trong, còn thuận tay đóng cửa, đứng ở trước giường cúi đầu không nói.
“Làm gì! Tôi còn chưa có chết đâu!” Chú Nghĩa nhìn thấy cậu thì mắng.
Vì thế, chú Nghĩa càng tức giận, nghiêng người ngồi dậy, lấy cây quạt vỗ
mạnh hai cái lên đùi cậu, đỏ mắt hỏi, “Nghĩ kỹ chưa? Cháu có biết mình
đang làm gì hay không?”
Chung Ý Thu vừa
thấy ông như vậy thì đau lòng khó chịu, ngồi xổm xuống bắt lấy bàn tay
của chú Nghĩa, khẳng định nói, “Chú ơi, con nghĩ kĩ lắm rồi, hơn nữa căn bản là không cần nghĩ gì hết, con yêu anh ấy, con không nhịn được, nếu
anh ấy cũng yêu con, thì không cần nhịn gì hết, con cần ở bên cạnh anh
ấy, bằng không cả đời này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Chú Nghĩa thở dài một hơi, nằm xuống giường.
Tình yêu tuổi trẻ lúc nào cũng cực đoan như vậy hết, không có người đó thì
không thể sống, không có người đó thì không có ý nghĩa, cuộc đời dài có
rất nhiều chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, đến cuối cùng có sống được cùng với nhau hay không, không ai có câu trả lời cả.
Chú Nghĩa gỡ bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, chậm rãi xoa đỉnh đầu của
cậu, “Thu Nhi, cháu có thể giải thích, duy nhất không được nói xin lỗi,
cháu không có lỗi với ai cả, sống cùng với người mình yêu thì không có
gì sai.”
Chung Ý Thu rốt cuộc hết nhịn nổi, nước mắt từ từ rơi xuống mu bàn tay.
Những lời này với cậu mà nói quá quan trọng, tình cảm giữa cậu và Tiêu Minh
Dạ trước giờ không phải cẩu thả, tình yêu của bọn họ không khác gì những cặp đôi khác, bình thường và trong sáng.
Tiêu Minh Dạ vào phòng thì thấy cảnh một lớn một nhỏ ôm nhau khóc……
Chú Nghĩa vội đẩy Chung Ý Thu ra, cầm áo gối lau khóe mắt.
“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu thấy thần sắc của hắn có chút không đúng.
“Ngày mai khoan mang Lục Tử lên bệnh viện đã.” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu xoa xoa đôi mắt, hỏi: “Vì sao? Không đi bệnh viện thì làm gì?”
Tiêu Minh Dạ ngồi ở trên ghế, duỗi chân dài thả lỏng, trên mặt có chút tức giận, “Đi bệnh viện, nhưng không mang Lục Tử.”
“Vậy đi bệnh viện làm gì?” Chung Ý Thu lo lắng hỏi.
“Mang Viên Ngọc Lan đi.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, chú Nghĩa ngồi dậy, “Sao? Ngọc Lan bị bệnh gì?”
“Mang thai.” Tiêu Minh Dạ lạnh lùng nói.
.……
Chung Ý Thu đi qua ngồi xuống cạnh hắn, hiện tại cậu cũng không kiêng kỵ nữa, tay đặt ở trên cánh tay hắn nhỏ giọng hỏi, “Cô ấy không muốn sinh con
sao? Là của ai? Hồ Yến Bằng?”
“Ừ.”
Chú Nghĩa bật dậy khỏi giường, giày cũng không mang, đứng lên bực bội vỗ
trán, “Nhà cháu nói sao? Đã đính hôn rồi mà, nếu mang thai, thì kết hôn
là được rồi chứ gì?”
“Hồ Yến Bằng không muốn.” Tiêu Minh Dạ không mang theo cảm xúc đáp.
“Thằng chó!” Chú Nghĩa tức giận mắng.
Chung Ý Thu không biết theo ai, cậu còn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, đầu óc mơ mơ màng màng, thân thể lại đau nhức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT