Viên Lão Hổ nghĩ cậu không hiểu ý nên cười lớn nói: “Cậu đi theo đi, toàn là đàn ông độc thân, ở đâu mà chẳng được.”
Chung Ý Thu chẹp miệng, nghĩ thầm đúng là đàn ông đấy, nhưng bọn tôi không độc thân!
Có điều tốt hay xấu gì cũng xem như là có chỗ ở, Tiêu Minh Dạ ở đây càng
lâu thì sẽ càng có nhiều người nghị luận, hơn nữa hai người bọn họ mỗi
ngày ngủ cùng nhau, khó tránh khỏi không bị người ta đồn đại, có thể rời đi chỗ khác mới là tốt nhất.
Hai ngày
trước cậu còn đắn đo, chờ tích cóp đủ mấy ngàn đồng tiền, thì bọn họ sẽ
xây một căn nhà hai phòng đơn giản ở trên núi nhỏ trước, an an tĩnh tĩnh tự do tự tại, hai người muốn làm gì thì làm.
Cậu biết kiếm tiền không dễ dàng nên chỉ nghĩ mà không dám nói ra, vì với
điều kiện hiện tại, Tiêu Minh Dạ có nhiều áp lực hơn cậu rất nhiều. Hắn
vốn dĩ đã là người có tính gia trưởng, ở bệnh viện hai đêm, đợi Chung Ý
Thu ngủ rồi hắn sẽ chạy ra ngoài hút thuốc, Chung Ý Thu đều biết nhưng
không hỏi.
Người yêu sinh bệnh, bị trộm,
thiếu tiền, làm Tiêu Minh Dạ vô cùng tự trách, lòng tự trọng đã bị đả
kích mãnh liệt, hận bản thân không chăm sóc cho cậu thật tốt.
Chung Ý Thu không muốn tạo thêm áp lực cho hắn.
Chu Luật Thư là người nói là làm ngay, chưa tới hai ngày đã dẫn người tới
thăm dò, hắn đặc biệt mời kiến trúc sư từ thành phố kế bên tới, gióng
trống khua chiêng vào núi, làm cho cả Viên gia trang chấn động.
Viên Lão Hổ cảm thấy đặc biệt có mặt mũi, gặp ai cũng nói ông chủ là anh em
của mình, muốn tu sửa miếu trên núi lớn, việc làm công đức vô lượng.
Phương Khoản Đông không đi theo, y không yên tâm Chung Ý Thu, nên mang theo hòm thuốc và dụng cụ tới, kiểm tra lại cho cậu.
“Khá hơn rồi, không còn nguy hiểm nữa.” Y thu dọn đồ đạc nói, “Lần trước
phát sốt quá nghiêm trọng, tuy đã khỏe nhưng cũng phải chú ý, đừng ăn
món gì cay nhé.”
“Vâng, cảm ơn anh Phương.” Chung Ý Thu chân thành nói lời cảm ơn.
Phương Khoản Đông cười khẽ một chút không lên tiếng, y mặc một cái áo màu tím
than ngắn tay, khi mỉm cười dáng vẻ thanh thuần nho nhã.
Rất ít khi thấy y mặc đồ có màu sắc tươi sáng thế này làm Chung Ý Thu hiếm lạ nhìn y hoài.
Nhận thấy ánh mắt của cậu, Phương Khoản Đông bất đắc dĩ chủ động giải thích, “Không phải anh mua, hết cách rồi, không mặc sẽ nổi giận.”
Chung Ý Thu thấy dáng vẻ nghẹn khuất lại không thể không nhân nhượng người ta của y thì buồn cười hỏi, “Anh Chu mua cho anh à?”
“Lên thành phố, không biết đầu óc bị chạm ở đâu mà mua cái áo màu này nữa.”
“Đẹp! Hợp với anh lắm đó.” Chung Ý Thu khen tự đáy lòng.
Phương Khoản Đông được khen có chút xấu hổ, ngại ngùng quay đầu nhìn một vòng, hỏi: “Đồ vật đáng giá đều bị trộm sao?”
Nhắc tới đến chuyện này Chung Ý Thu liền đau lòng tức giận, tủi thân kể lể mình mất món đồ nào cho Phương Khoản Đông nghe.
Không phải là đồ của mình mà Phương Khoản Đông nghe xong cũng đau lòng, tức
giận nói: “Càn rỡ quá mức! Mấy người không điều tra à? Tại sao không báo án?”
Chung Ý Thu thở dài, “Nông thôn mất đồ là chuyện thường, báo án cũng không tìm lại được. Với lại đêm đó mưa to lắm, có bao nhiêu dấu vết cũng mất hết trơn, có muốn tra cũng không
ra.”
Cậu nghĩ nghĩ lại nhỏ giọng nói,
“Hẳn là người quen, em cảm giác Tiêu Minh Dạ và chú Nghĩa biết người đó
là ai, mà bọn họ không nói nên em cũng không hỏi.”
Phương Khoản Đông nghi ngờ, “Tiêu Minh Dạ cũng không nói cho cậu sao?”
Chung Ý Thu như là tâm sự với bạn, chêm vào cảm xúc nói: “Gần đây anh ấy có
rất nhiều áp lực, hơn nữa anh ấy không muốn em nhọc lòng, nên không chủ
động nói cho em biết mấy cái này, toàn tự gánh vác không hà.”
Phương Khoản Đông cười, trêu nói: “Đang khoe khoang với anh đấy hả?”
Không ngờ y sẽ nói câu này, Chung Ý Thu tưởng y hiểu lầm, vội ngơ ngác xua
tay, nói: “Em không có! Anh Chu tốt với anh quá trời, em ngưỡng một bọn
anh lắm luôn.”
“Chọc cậu thôi, Tiêu Minh Dạ tốt lắm, cậu rất may mắn.” Phương Khoản Đông nghiêm túc nói.
Chung Ý Thu có thể nghe ra sự thiệt tình của y nên nhếch miệng cười.
Hai người nhàn rỗi không có việc gì làm, nên Chung Ý Thu dẫn Phương Khoản
Đông ra hồ nước ngoài sân sau để hái củ ấu, hai người da trắng trời
sinh, thái dương chiếu ngay đỉnh đầu cũng không sợ đen, dù sao có phơi
nắng cỡ nào cũng không đen.
Trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Chung Ý Thu hoàn toàn thả lỏng, rốt cuộc cũng có
người để tâm sự với mình rồi, nên cậu tò mò đuổi theo hỏi, “Anh Phương
ơi, anh với anh Chu là thanh mai trúc mã hả, hồi nhỏ hai người đã thích
nhau sao?”
“Không hẳn, hồi nhỏ bọn anh còn từng đánh nhau, tới 16 tuổi mới ở bên nhau.”
“Nhỏ vậy á!” Chung Ý Thu kinh ngạc lẫn hâm mộ.
Nhớ lại chuyện hồi nhỏ làm Phương Khoản Đông giương miệng cười nhạt, “Không biết anh ấy bị chập mạch gì, mà mỗi ngày đều theo đuôi anh, anh thấy
phiền quá nên đồng ý đại luôn.”
Chung Ý Thu càng ganh tị, nghĩ nếu mình và Tiêu Minh Dạ quen biết từ nhỏ thì
tốt rồi, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, thò lại gần nhỏ giọng hỏi, “Vậy
các anh làm cái đó đó sớm lắm phải không?”
Phương Khoản Đông bị dáng vẻ nhiều chuyện của cậu chọc cười, “Không có, 18 tuổi mới làm lần đầu tiên.”
Chung Ý Thu không nhịn được nghĩ Phương Khoản Đông hồi 18 tuổi chắc chắn là
trắng nõn, lừa tình dữ lắm…… Cậu vội lau mồ hôi xua đi hình ảnh trong
đầu.
Hai người hái được một sọt củ ấu to, ngồi ở dưới giàn nho nhàn nhã lột, trái cây trắng như tuyết quay cuồng
trên đôi tay trắng buốt, tạo ra một phong cảnh mát mẻ giữa ngày trưa hè.
Phương Khoản Đông suy nghĩ một hồi lâu rồi mới hỏi Chung Ý Thu, “Tiêu Minh Dạ có tốt với cậu không?”
Chung Ý Thu buột miệng thốt ra, còn đắc ý trả lời, “Đương nhiên là tốt ——”
Nói xong, đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường từ Phương Khoản Đông, cậu
bỗng nhiên hiểu được y có ý gì, nuốt nước miếng vài cái, xấu hổ nói,
“Tốt…… Khá tốt……”
Phương Khoản Đông chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi, “Cậu là trời sinh thích đàn ông sao?”
“Không phải, Tiêu Minh Dạ hẳn là cũng không phải.” Chung Ý Thu khẳng định nói.
“Ý Thu, thật ra con đường này khó hơn cậu tưởng rất nhiều, bây giờ cậu còn nhỏ, chưa thể xem xét kĩ càng.”
Chung Ý Thu nghiêm mặt nói: “Anh Phương, em hiểu ý của anh, đời người dài
lắm, ai mà biết tương lai sẽ gặp được gì. Đúng là em không biết tương
lai sẽ gặp khó khăn gì, nhưng hai đứa bọn em sẽ cố gắng cùng vượt qua
chúng.”
Phương Khoản Đông gật gật đầu không nói nữa.
Bọn họ mang cún Tiểu Hắc tới, nhóc con này được nuôi mập mạp, trời nóng nên Phương Khoản Đông cạo lông cho nó, thoạt nhìn giống như một cục thịt ba rọi tròn trịa. Không biết nó còn nhớ Tiểu Hoa hay không, mà luôn đuổi
theo Tiểu Hoa đòi chơi, mà Tiểu Hoa vừa bị bệnh nặng mới khỏi, đứng còn
chưa vững, bị nó đẩy ngã quay cuồng trên mặt đất.
Phương Khoản Đông ôm Tiểu Hắc ở trong tay, không cho nó quấy rối, nhìn chằm
chằm Chung Ý Thu nói: “Nếu tương lai còn dài, thì cậu phải biết tự bảo
vệ bản thân, khi trẻ đừng quá ham mê sắc dục, bằng không chờ tới già sẽ
gặp bệnh.”
Chung Ý Thu hơi hơi mở to mắt, lo lắng hỏi: “…… Cái kia…… Bảo vệ thế nào? Không làm sao? Hay là một tháng làm một lần?”
Phương Khoản Đông cười ha hả, nghĩ lời này nếu để Tiêu Minh Dạ nghe thấy, thì chắc sẽ hận mình chết mất.
“Không nghiêm trọng vậy đâu, để anh cho cậu thuốc xoa, nhớ rửa sạch sẽ và chuẩn bị là được.”
“À…… À……” Chung Ý Thu đỏ mặt như trái cà chua, gật đầu như giã tỏi.
Phương Khoản Đông cũng hơi đỏ mặt, nhưng là nhìn thấy điệu bộ của cậu thì cười càng vui vẻ.
Chú Nghĩa mời bọn họ ở lại dùng cơm, Chu Luật Thư vung tay lên nói phiền lắm, hắn sẽ mời mọi người đi ra tiệm ăn.
Chạy một hồi ở trên núi, toàn thân hắn mướt mồ hôi, đứng từ xa đã ngửi thấy
mùi hôi, Phương Khoản Đông đứng xa xa, một khi phát hiện hắn tới gần thì lập tức lui về phía sau.
Chu Luật Thư rất tủi thân, đứng ở trên đường lớn tiếng hỏi Chung Ý Thu, “Anh hai Tiêu có gọi điện thoại về không?”
“Không có.” Chung Ý Thu nói.
Chu Luật Thư đốt điếu thuốc, nghiêng đầu ngậm ở bên miệng, cà lơ phất phơ
nói: “Cậu ta có gọi điện thoại thì cậu kêu cậu ta trở về nhanh , đi một
chuyến xe kiếm được bao nhiêu tiền? Công trình lớn của anh bằng mười mấy chuyến xe của nó đấy.”
Chung Ý Thu ngày
thường ngơ ngác, có đôi khi còn mơ hồ, thời khắc mấu chốt thì tinh ranh
lắm, cậu vừa nghe là hiểu được ngay, lập tức vui mừng nói: “Thật à? Anh
Chu, anh không được đổi ý đấy nhé!”
“Anh
đổi ý khi nào!” Chu Luật Thư cười như đang trêu trẻ nhỏ, sợ bị những
người khác nghe thấy, nên hắn đến gần vài bước nhỏ giọng nói: “Anh cần
một người quản lý, trừ cậu ta ra thì anh không tin được ai hết.”
Chung Ý Thu hãnh diện, đôi phượng nhãn sáng lấp lánh bắn ra bốn phía, chân thành cảm kích, “Cảm ơn các anh!”
Phương Khoản Đông đứng cạnh cũng bị cảm nhiễm, giương tay vỗ vỗ bả vai cậu.
Chung Ý Thu đột nhiên nhớ tới cái gì, nhấp nhấp miệng nhỏ giọng hỏi, “À, anh
Chu…… Anh thấy em thế nào? Em thấy em cũng được lắm đó…… Có việc gì cho
em làm không?”
Chu Luật Thư cười rớt cả điếu thuốc, chống nạnh làm bộ ra lệnh nói, “Làm trợ lý cho anh Tiêu đi!”
“Trợ lý là làm cái gì?” Chung Ý Thu nghi hoặc hỏi.
“Trợ lý công tác chính là hầu hạ, chăm lo ăn uống, chỗ ở…… Đến cả ngủ luôn.”
Chung Ý Thu: “……”
Nhận được một việc tốt làm Chung Ý Thu mỗi phút mỗi giây đều ngóng trông
Tiêu Minh Dạ gọi điện thoại trở về, muốn chia sẻ với hắn. Không biết hắn đã đi đến chỗ nào rồi, ra cửa hơn một tuần, vậy mà không gọi về một cú
nào hết, làm Chung Ý Thu càng ngày càng lo lắng.
Trịnh Tiểu Hà còn chưa đi học, nghe nói vẫn luôn phát sốt không thấy bớt, Lý
Hoành Phi muốn đi xem, nhưng vì chuyện của Trịnh Lệ Lệ nên hắn có chút
khiếp đảm, vẫn luôn tự trách không có xử lý tốt chuyện thăm hỏi gia
đình, đã tạo áp lực cho Trịnh Lệ Lệ và phụ huynh, dẫn tới bi kịch.
Chung Ý Thu cũng có cùng cảm thụ, mấy ngày bị bệnh chỉ cần nhắm mắt là cậu
liền trở về ngày mình đi thăm nhà Trịnh Lệ Lệ, trong đầu cứ lặp đi lặp
lại một chi tiết: Có phải mình đã nói sai hay không? Nếu Trịnh Lệ Lệ
không nghe thấy đối thoại đó, thì có phải sẽ không tuyệt vọng hay không? Nếu như mình nói chuyện mềm mỏng hơn một chút? Nếu như mình cầu xin bọn họ? Nếu như mình không đi……
Chắc chắn Lý Hoành Phi cũng có cùng kiểu tra tấn với cậu, rốt cuộc, đó chỉ là một
sinh mệnh nhỏ bé vẫn còn phụ thuộc vào người lớn mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT