Dương Lâm Sâm cùng
với Tiêu Minh Dạ là bộ đôi có thành tích tốt nhất hồi quân ngũ, sau khi
phục viên hắn vốn được chuyển đến đồn công an trong thành phố, còn là
hình cảnh, nhưng người này có chút phản nghịch, làm việc chỉ làm theo
chính nghĩa chứ không thích phục tùng mệnh lệnh, không ít lần làm trái
với quy định, nên mới bị hạ cấp bậc thuyên chuyển tới đồn công an trong
thị trấn làm cảnh sát nhân dân.
Hắn tới
đây còn chưa được mấy ngày, lúc mới tới nghe đây là quê nhà của Tiêu
Minh Dạ, nên lên kế hoạch tìm chiến hữu cũ để ôn chuyện, kết quả còn
chưa kịp chạm trán thì đã gặp án của Trịnh Lệ Lệ, vừa vặn là người ở
cùng một đại đội với Tiêu Minh Dạ.
Thông
qua điều tra với hiệu trưởng Trịnh và phụ huynh, hắn đại khái biết được
nguyên nhân đã khiến cô bé tự sát. Hồi còn ở đồn công an thành phố, hắn
đã từng tra qua án tà giáo hại người, lúc ấy bọn họ bắt mười mấy cô gái
bán dâm, rõ ràng là có tổ chức, thẩm vấn mấy bận mà mấy cô gái vẫn trăm
miệng một lời nói là tự nguyện, còn coi đây là vinh quang, là hiến thân
cho thần…… Bọn họ từ từ tra tới một tổ chức tà giáo khổng lồ, bắt mấy
đầu mục, nhưng loại tà giáo này dựa vào tẩy não để mê hoặc con người,
rất khó để diệt trừ tận gốc, vì có quá nhiều người chấp mê bất ngộ.
Dương Lâm Sâm căm thù bọn họ đến tận xương tuỷ, vừa nghe là ghê tởm ngay, hạ
quyết tâm phải xử lý hết nguyên ổ nhóm này, nhưng hắn cũng nói thật, hắn chỉ là một cảnh sát nhỏ mới tới, dù có muốn điều tra thì hắn xác thật
cũng không tư cách để ra quyết định.
Tiêu Minh Dạ không tin mấy lời nhảm nhí mà hắn nói, vì hắn không phục tùng mệnh lệnh mới bị hạ cấp bậc đó thôi.
Dương Lâm Sâm uống rất nhiều, mà vẫn chưa say nhưng cũng không muốn về, phòng của Chung Ý Thu sau khi bị trộm thì chưa mua đệm chăn mới, không ngủ
lại được, nên cậu và chú Nghĩa trải tấm chiếu tre mát lạnh, thêm một tấm khăn trải giường mỏng qua loa cho hắn ngủ.
Cậu tính rửa chén đũa giúp, mà chú Nghĩa xua tay đuổi cậu đi, “Mau đi xem Tiêu Minh Dạ đi, lần đầu chú thấy nó uống say đấy.”
“Không sao đâu chú, con rửa xong rồi vào xem.”
Ngọn nến châm sắp tàn, trên bàn tích một vòng sáp nến thật dày nên chú Nghĩa dùng tay moi chúng lên, rồi bỏ chúng lại vào chén, nhàn nhạt nói: “Mau
đi đi, ngày mai nó đi rồi.”
Chuyện của
Trịnh Lệ Lệ cùng với chuyện của trường học làm chú Nghĩa mấy ngày nay rõ ràng tiều tụy hơn rất nhiều, gương mặt vốn mảnh khảnh nay càng thêm gầy gò, chú rũ mắt nói chuyện cũng không nhìn Chung Ý Thu, như là không
đành lòng đối mặt hoặc bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Trái tim của Chung Ý Thu đập thình thịch, cậu cảm giác được chú Nghĩa đã
biết mối quan hệ của cậu cùng với Tiêu Minh Dạ nên chú sinh ra thất vọng với họ rồi phải không?
Tiêu Minh Dạ uống say cũng không quậy phá, mà ngoan ngoãn nằm ở trên giường, hai tay còn đặt an ổn ở trước ngực nữa.
Chung Ý Thu nhúng khăn lông lau mặt cho hắn, dưới ánh nến sáng nhạt dịu dàng, nét mặt khi ngủ của Tiêu Minh Dạ khác với ngày thường nhiều lắm, ngũ
quan sắc bén, khí chất lạnh lẽo bình thường đã biến mất, lộ ra vẻ mặt
của một chàng thanh niên anh tuấn, lông mi dài như cánh quạt nhỏ làm
tăng thêm tính trẻ con, làm người sinh ra trìu mến.
Chung Ý Thu mê muội nhìn hắn chằm chằm, không tự giác cười ngây ngô, cậu nghĩ mình là người có vận số tốt nhất thế gian, nên mới có thể gặp được
người đàn ông tài giỏi nhất này.
Cảm xúc
hồi hộp khi đối diện với chú Nghĩa lúc nãy đã biến mất, cậu nghĩ cho dù
có người phản đối, người thân phẫn nộ, bạn bè thất vọng, hay bị người
khác chửi rủa, thì mình cũng sẽ không để tâm.
—— chỉ cần Tiêu Minh Dạ vui vẻ thì đã đáng để mình đối nghịch với cả thế giới.
Tiêu Minh Dạ ngày hôm sau muốn ra ngoài, nên không ai ngủ ngon, mới hơn bốn giờ sáng họ đã tỉnh.
Ngày mùa hè náo nhiệt, tiếng côn trùng kêu vang, trong đêm khuya tĩnh lặng,
Chung Ý Thu ôm chặt lấy Tiêu Minh Dạ, nghĩ hắn sẽ đi thì khổ sở muốn
khóc, mà phải ra sức kiềm chế cảm xúc.
Thời tiết quá nóng, hai người ôm nhau một hồi là ra mồ hôi ngay, nên hai
người không đắp chăn, ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào hai thân thể
đang dây dưa.
Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu, làn da trơn trượt làm hắn thoải mái đến ngứa ngáy, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Tối hôm qua anh không đánh răng.”
Chung Ý Thu đang thương tâm, nghe giọng điệu chiếm tiện nghi của hắn thì lập tức cười ra tiếng, mắng, “Tiền đồ!”
“Anh hôn em được không?” Tiêu Minh Dạ nghiêm túc xin.
“Anh ngủ em được không?” Toàn thân Tiêu Minh Dạ như bị điện giật, bàn tay
không khống chế lực đạo gắt gao nắm lấy cái cổ thon dài, mềm mại của
Chung Ý Thu.
“Có thể.”
Tiêu Minh Dạ bật cười, anh tuấn vô cùng.
Chung Ý Thu bệnh còn chưa khỏi hẳn, Tiêu Minh Dạ đau lòng nên không lăn lộn
nhiều, nhưng sắp phải chia xa, trong lòng hai người đầy buồn bã nên làm
một lần lại thêm một lần……
Có điều chỉ có hai giờ đồng hồ thôi, tới 6 giờ trời liền sáng, Chung Ý Thu thoát khỏi
người Tiêu Minh Dạ, nằm ở trên giường thở dốc, không còn một chút sức
lực để xuống giường luôn.
Cứ như vừa bị
phế, mà còn phải nghe Tiêu Minh Dạ dong dài dạy dỗ: Không thể gây
chuyện, không thể xằng bậy, không thể kiếm Dương Lâm Sâm, không thể cậy
mạnh, không thể đánh nhau, một ngày chỉ có thể ăn một cây kem…… Còn lại
thì chờ hắn về rồi tính tiếp.
Chung Ý Thu nằm hình chữ X, nghe hắn căn dặn thì cười nói: “Biết rồi, bà quản gia ơi.”
Tiêu Minh Dạ thấy cậu không để tâm nên nghiêm mặt nói: “Nghiêm túc, em biết anh có ý gì.”
Chung Ý Thu đương nhiên hiểu chứ, điều hắn chân chính lo lắng chính là chuyện tà giáo, sợ cậu tùy tiện đi điều tra cùng Dương Lâm Sâm, căn cứ vào
tình hình hiện tại mà nói, bọn họ có ít nhất mấy ngàn giáo đồ, Tiêu Minh Dạ sợ mình không ở đây thì cậu sẽ gặp chuyện.
“Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không làm điều xằng bậy đâu.” Chung Ý Thu bảo đảm nói, “Anh ra cửa cũng phải chú ý.”
“Chú ý gì?”
“Không được nhìn con gái!” Chung Ý Thu trừng mắt nói.
Tiêu Minh Dạ cười khẽ, đồng ý, “Không nhìn.”
“Đàn ông cũng không thể nhìn.” Chung Ý Thu nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một cái.
Tiêu Minh Dạ khom lưng hôn cậu, giương mắt nhìn thấy đáy mắt hồng hồng của
người kia, mà cậu lại tránh né sợ bị thấy, trong lòng hắn đau như bị kim châm vậy.
Buổi sáng mới vừa rời giường,
còn chưa kịp nấu cơm, thì Viên Vinh Anh đã dẫn Viên Diễm tới, Chung Ý
Thu còn nằm ở trên giường, toàn thân bủn rủn, nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài thì đột nhiên có thần lực, lăn long lóc bò dậy.
Cậu xin nghỉ mấy ngày không đi dạy, Viên Diễm vừa thấy cậu lập tức thân thiết mò tới bên cạnh, ngưỡng mặt ngơ ngác nhìn cậu.
“Thầy không sao.” Chung Ý Thu cười nói.
Viên Vinh Anh tới đưa tiền, nghe nói bọn họ gặp trộm, nên sáng sớm ông đưa
tới một trăm đồng tiền, nửa túi gạo cùng với nửa túi bột mì. Đối với
người trồng hoa màu mà nói, một trăm đồng tiền không phải là ít, huống
hồ nhà bọn họ gian nan thế nào ai cũng biết, nên chủ động đưa tới nhiều
tiền như vậy, thật sự làm người cảm động.
Chú Nghĩa nhận lấy gạo và bột mì, tiền nói cái gì cũng không cần, chú nói
mình rút tiền tiết kiệm ra, đủ cứu nguy cho mọi người ở đây, hơn nữa
giáo viên sắp được phát lương rồi.
Trải
qua một mùa vụ hè, Viên Vinh Anh gầy đen hơn trước, lúc cười rộ lên trên mặt đầy khe rãnh sâu hoắm, Chung Ý Thu đau lòng, gói cọc tiền vào lại
trong tay ông, nắm lấy đôi tay nói, “Cảm ơn chú, bọn cháu nhận tâm ý của chú.”
Viên Vinh Anh ngại ngùng cười xấu hổ.
Tiêu Minh Dạ cơm nước xong thì đi ngay, Chung Ý Thu giúp hắn dọn đồ thì mới
phát hiện hắn chỉ còn một đôi giày mang trên chân, chẳng còn đôi giày
nào để thay đổi nữa, làm cậu hối hận không thôi, tự trách mình mấy ngày
nay quá xem trọng chuyện của người khác mà đã xem nhẹ Tiêu Minh Dạ mất
rồi.
Loại cảm giác áy náy, tự trách sau khi người ta đi rồi làm tâm tình của cậu hạ xuống tới cực điểm.
Cậu quay về đi làm, Lý Hoành Phi rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày nay học sinh hai lớp cứ hỏi hoài: Thầy Tiểu Chung đâu rồi?
Nghe nói thầy Tiểu Chung sinh bệnh, làm một đám tiểu quỷ sầu lo không thôi.
Cái chết của Trịnh Lệ Lệ như là thêm vào một loại gia vị cho cuộc sống bình đạm ở nông thôn, hai ngày “Náo nhiệt” trôi qua, sẽ không còn ai nhớ rõ
bé gái xinh đẹp đó là ai, nhớ rõ con bé đã ưu tú như thế nào, đã từng có nguyện vọng gì……
Viên Vinh Cử vào văn
phòng thấy cậu, cười nhạo một tiếng rồi mạnh mẽ kéo ghế dựa ra ngồi
xuống, cố ý làm ra động tĩnh lớn. Từ lần trước Tiêu Minh Dạ đánh gã
xong, Viên Vinh Cử thành thật được một khoảng thời gian, ở trường học
thấy Chung Ý Thu đều trốn đi, chỉ dám chửi bới sau lưng thôi, dù sao
Chung Ý Thu cũng không nghe thấy.
Hôm nay lại đột nhiên làm tới, như đang cố tình khiêu khích, Chung Ý Thu lạnh
lùng nhìn gã một cái, cầm lấy quyển sách trên bàn, cũng cố ý đập hai cái rồi bình tĩnh bước ra khỏi phòng.
Viên Vinh Cử giận đến nghiến răng nghiến lợi, mà không thể ở văn phòng phát tác.
Dạy được nửa buổi, nhìn bọn học sinh trong phòng làm tâm tình của Chung Ý Thu thoáng hòa hoãn.
Trịnh Tiểu Hà vẫn chưa đi học, Lý Hoành Phi nói trong nhà xin nghỉ một tuần,
cái chết của Trịnh Lệ Lệ đã dọa con bé rất nhiều, phát sốt mấy ngày mà
còn chưa hạ nữa.
Chung Ý Thu lo lắng, sợ con bé lưu lại bóng ma tâm lý, hẹn Lý Hoành Phi tìm thời gian đi thăm.
Hai người vừa bàn vừa đi ra khỏi cổng trường, Lý Liên Hoa đứng ở Cung Tiêu
Xã vừa thấy cậu liền lớn tiếng kêu, “Thầy Tiểu Chung ơi!”
Chung Ý Thu còn chưa trả lời thì cô đã tiếp tục reo lên, “Trở lại rồi hả, hết bệnh chưa?”
“Hết rồi, cảm……”
“Có người ngày nào cũng gọi điện thoại tìm cậu đó, tôi nói cậu nằm viện rồi, người nọ lo lắm, cậu mau gọi báo cho người ta đi!”
Lý Liên Hoa bắn liên thanh như là người ta đang tranh giành với cô, Chung Ý Thu không dám chen lời, hỏi cô số điện thoại, vừa thấy là Trần Viễn thì vội gọi đi.
Từ khi nghe Lý Liên Hoa nói
cậu nằm viện, ngày nào Trần Viễn cũng gọi tới hai lần, nếu không phải
mấy ngày nay ở nơi khác, thì hắn đã sớm lái xe chạy tới thăm rồi.
Chung Ý Thu vừa gọi qua là nghe một trận mắng tơi tả, Trần Viễn lo lắng lại
sốt ruột, hai ngày này ngủ không yên, tức muốn hộc máu mắng xong mới bắt đầu đau lòng, hỏi cậu đã bị gì.
Chung Ý Thu an ủi nói: “Bị cảm xoàng thôi à, anh đừng lo lắng.”
Trần Viễn nghe cậu nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại muốn mắng tiếp, hít sâu vào
một hơi rồi mới chua lòm nói: “Anh hai kia đâu? Sao không chăm sóc cho
em hử?”
Chung Ý Thu thông minh không hé răng, chỉ sợ mình mà phản bác thì người bên kia sẽ nổi giận ngay.
Trần Viễn không nhận được câu trả lời thì tức giận, hừ lạnh hai tiếng, bình
tĩnh một hồi lâu mới nói: “Dư Bác Sơn tìm anh đòi địa chỉ của em, chắc
sẽ đi tìm em đó.”
Chung Ý Thu hoảng hốt, hỏi, “Anh đã gặp anh ấy rồi à? Anh ấy thế nào?”
“Không gặp mặt, gọi điện thoại cho anh thôi, anh cho anh ta số điện thoại và địa chỉ của em rồi.”
“Anh ấy có để lại số điện thoại cho anh không?”
“Không, dùng điện thoại công cộng gọi, anh cũng tìm không thấy.” Trần Viễn thở
dài, nói tiếp: “Em để ý một chút, anh đoán anh ta sẽ đi tìm em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT