Đến khi Chung Ý Thu về tới trong sân, thì Tiêu Minh Dạ đã biến đi đâu mất, trong phòng cũng không có ai.
Cậu dạo qua một vòng cũng không tìm thấy, hỏi chú Nghĩa thì chú nói là không thấy hắn đâu cả, cậu chỉ còn cách nín giận mà thôi.
Lục Tử vào cửa còn đổ thêm dầu vào lửa, “Thu Nhi sao đấy! Anh hai lo cho
cậu mà, còn bảo tôi tìm Viên Lão Hổ giúp cậu rửa giận rồi còn gì!” Nói
xong còn tị nạnh, “Đối xử còn tốt hơn cả tôi!”
Chung Ý Thu nghiêm túc ngẫm lại, đúng là hắn đã giúp mình đạt được mục đích,
nếu không thì cậu đã từ bỏ từ lâu rồi, nhưng mà bây giờ ai ai cũng biết
hết làm cậu mất mặt quá đi!
Chờ đến giờ
đi ngủ mà Tiêu Minh Dạ vẫn chưa trở về, Chung Ý Thu lại bắt đầu lo lắng
hắn đã chạy đi đâu rồi? Cậu còn cố tình nằm sát vào mép cửa sổ, để ý
tiếng động ở bên ngoài, chờ Tiêu Minh Dạ về.
Khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, Chung Ý Thu lăn long lóc bò ra ngoài, quả nhiên là Tiêu Minh Dạ đã trở lại.
Nhưng mà trời cũng đã sáng……
Tiêu Minh Dạ mới 6 giờ đã gọi cậu dậy, dẫn cậu lên bệnh viện trên trấn để
kiểm tra. Chung Ý Thu buồn phiền vì mình đã ngủ một mạch tới tận sáng,
hoàn toàn không biết tối hôm qua Tiêu Minh Dạ về phòng vào lúc nào nữa.
Bỏ qua bữa sáng, rửa mặt xong liền xuất phát, cậu chưa từng thấy Tiêu Minh Dạ chạy xe đạp, chắc là không có, chẳng lẽ phải đi bộ sao?
Mới ra cửa nhỏ, thấy bên cạnh tường ký túc xá là một chiếc xe máy khá mới,
đen hồng giao nhau, lau rửa sáng bóng, rất là xinh đẹp.
Tiêu Minh Dạ đứng ở yên bên cạnh xe máy.
“Của anh à?” Chung Ý Thu kinh ngạc hỏi.
“Không phải, mượn.”
“Tối hôm qua anh ra ngoài là đi mượn xe đó hả?”
“Nếu không thì sao?”
Chung Ý Thu ngủ một đêm, suy nghĩ cẩn thận, chỉ là không quá dám tin rằng
ngày thường Tiêu Minh Dạ không thèm để ai vào mắt, thế nhưng lại đối xử
với mình rất tốt, bắt Lục Tử báo cho chủ nhiệm Viên, giải quyết vấn đề
giúp bọn họ.
Nhiệm vụ đầu tiên mà Chung Ý Thu đã chịu đả kích làm cậu có chút nản lòng thoái chí, bây giờ bọn trẻ có thể đi học lại mới làm cậu lấy lại ý chí.
Chung Ý Thu sải bước lên ghế sau, nhớ tới cũng có chút e lệ, “Không có giận, nhưng mà mất…… A a a.”
Tiêu Minh Dạ không có cậu có cơ hội giải thích đã nổ máy xe, chạy như bay.
Xe máy xé rách đám sương sáng sớm, rong ruổi trên con đường nhỏ ở nông thôn.
Chung Ý Thu lớn như vậy mới được ngồi trên xe máy, không ngờ tốc độ nhanh quá, làm cậu vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Gió thổi phần phật vào mặt, mang theo hơi nước lành lạnh, làm cậu cảm nhận
được phóng túng cùng kích thích chưa từng có, tựa hồ chỉ biết a a a a —— tiếng hét cũng không theo kịp nhịp đập của trái tim.
“Đừng hét ——” Tiêu Minh Dạ hét lớn trong tiếng xe gầm rú.
“A —— nhanh quá!” Chung Ý Thu nắm chặt áo, hét bên tai người ta, “Anh hai! Anh lợi hại quá!”
Hơi thở nóng ấm giống như một luồng điện truyền qua vành tai mẫn cảm, làm cả người Tiêu Minh Dạ tê rần từ đầu đến chân.
Đến bệnh viện xuống xe rồi mà Chung Ý Thu vẫn còn lưu luyến, hỏi Tiêu Minh
Dạ một chiếc xe máy bao nhiêu tiền, cậu muốn để dành tiền mua một chiếc.
Vành tai Tiêu Minh Dạ còn hơi ngứa, giơ tay xoa nắn một chút, không nghe cậu dong dài, kéo cánh tay dắt cậu vào trong đi đăng ký.
Chụp hình CT thì cần một tiếng mới có kết quả, hai người khóa xe, đi bộ ra ngoài ăn sáng.
Trên trấn, hàng quán bán đồ ăn sáng san sát nhau, muôn màu muôn vẻ, nào là
bánh bao trắng trẻo mập mạp, bánh quẩy vàng ươm giòn rụm, bánh tiêu
nướng áp chảo thơm lừng, còn có một cái nồi to không biết đang nấu gì
trong đó, thơm ngọt vô cùng, một hàng người vây quanh xếp hàng chờ tới
lượt.
Chung Ý Thu nhìn món nào cũng thấy ngon, nhưng Tiêu Minh Dạ đi ở phía trước lại làm như không thấy gì.
Rời khỏi khu bán đồ ăn sáng, chuyển tới một con đường nhỏ, đều là dân cư,
một căn nhà nhỏ đặt vài bộ bàn ghế ở trước cửa, đầy người ngồi.
“Hai chén mì thịt bò, một lớn một nhỏ,” Tiêu Minh Dạ nói với đầu bếp.
Chung Ý Thu không cần hỏi cũng biết, chén nhỏ khẳng định là cho mình, vội nói theo, “Hai chén lớn.”
Tiêu Minh Dạ nhìn cậu ngưỡng mặt không phục, cười gật gật đầu.
Chờ đồ ăn được bưng lên, Chung Ý Thu mới hiểu ra vừa rồi Tiêu Minh Dạ đã
cười cái gì, cái này đâu phải là chén, là cái thố thì đúng hơn! Hèn chi
bán năm xu một chén!
Tiêu Minh Dạ cười cười, “Đừng lãng phí.”
Hai miếng thịt bò to đùng, mùi vị thơm ngon, nước lèo nồng đậm, sợi mì được cán đều tay, nhưng Chung Ý Thu vẫn thấy sợi mì mà Tiêu Minh Dạ cán ăn
ngon hơn nhiều.
Chung Ý Thu vừa ăn vừa hỏi Tiêu Minh Dạ: “Vì sao bảo chủ nhiệm Viên đi là cha mẹ Lý Vân Hoàn đồng ý liền?”
“Ông có lợi hại hay không thì người dân áo vải vẫn sợ quan lớn.” Tiêu Minh Dạ trả lời.
“Tại sao không bảo người trong đại đội tới giáo huấn luôn cho rồi?” Chung Ý Thu nghi hoặc.
Tiêu Minh Dạ bỏ thêm ớt cay, hỏi cậu có muốn hay không, Chung Ý Thu lắc đầu, dùng ánh mắt ham học khao khát nhìn hắn chằm chằm.
“Nhóm lãnh đạo mặc kệ mấy chuyện này, nếu bả không đánh cậu, thì sẽ chẳng có ai quan tâm đâu.” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu gật gật đầu, hiểu được đại ý.
Cậu ăn được nửa chén thì không ăn được nữa, dừng lại nghỉ một lát, nửa là
cảm thán nửa là tự nói, nói, “Tôi thấy không hay cho lắm, họ không có
tiền thì sao cho bọn nhỏ đi học được? Chẳng khác nào đang làm khó phụ
huynh rồi.”
“Không có tiền không phải là lý do.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.
“Sao lại không phải, không có tiền thì không làm gì được hết á!” Chung Ý Thu kinh ngạc.
“Tiền có hạn thật, nhưng với họ thì đi học không cần thiết, không phải là
chuyện quan trọng nhất.” Tiêu Minh Dạ nghiêm túc giảng cho cậu nghe, “Ví dụ cậu có 100 đồng đi, cậu sẽ dành nó để đi học hay là mua heo? Cậu
chọn đi học, bọn họ sẽ chọn mua heo, bởi vì với bọn họ, heo là hiện vật, có giá trị hơn là đi học.”
Hắn giảng thông tục dễ hiểu làm Chung Ý Thu hiểu ngay, sầu muộn quấn quanh trong lòng hai ngày nay dần dần được dỡ bỏ.
Xác thật là vậy, đối với người thân của Viên Binh mà nói, cưới vợ quan
trọng hơn đi học, đương nhiên, trẻ nhỏ lo cho thân thể của ông nội cũng
không sai.
Còn với gia đình của Lý Vân
Hoàn mà nói, đi học cũng không có giá trị, cha nuôi con bé học cấp ba
xong vẫn phải về nhà làm ruộng đó thôi, thôi thì trực tiếp nghỉ học ở
nhà trồng trọt luôn cho rồi?
Bọn họ không nhìn thấy giá trị của tri thức, cho dù thấy cũng không tin vào bản thân mình sẽ đạt được.
Mà làm giáo viên, điều cần phải làm là chứng minh cho bọn họ thấy tri thức có giá trị như thế nào.
Đám mây đen đột nhiên tan biến, Chung Ý Thu cảm giác mình đã thấy được ánh sáng cuối con đường rồi.
Không khỏi có chút sùng bái nhìn Tiêu Minh Dạ, nheo đôi mắt phượng phong lưu, đẩy chén mì của mình đến trước mặt người ta, “Anh hai, ăn nhiều một
chút!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Đến giờ về bệnh viện lấy kết quả, bác sĩ nhìn xong thì nói không bị gãy
xương, nhưng bác sĩ cũng dặn dò vết thương lần trước vừa mới lành, cần
phải chú ý.
Trước khi về thôn, Chung Ý
Thu nhờ Tiêu Minh Dạ dẫn mình đi chợ, từ lúc cậu tới đây vẫn luôn do chú Nghĩa, Tục Tử, Tiêu Minh Dạ còn có Lý Hoành Phi giúp đỡ mình, nên cậu
muốn mua một số món ăn để chiêu đãi mọi người.
Nhưng người không biết nấu cơm thì làm gì biết mua đồ, cậu hết sờ sờ đống cà
tím lại chuyển sang chọt chọt mấy con vịt sống, xoay cuồng cả buổi.
Tiêu Minh Dạ thở dài trực tiếp dẫn cậu tới hàng thịt heo, mua ba cân xương sườn, lại vớt thêm hai con cá sống.
“Có ít quá không, tôi sợ không đủ ấy?” Chung Ý Thu do dự.
“Là do cậu không thấy vườn rau ở sân sau, hay là vườn rau không thấy cậu đây?” Tiêu Minh Dạ trả tiền lạnh lùng nói.
Chung Ý Thu: “……”
Buổi chiều đi dạy học, Chung Ý Thu quả nhiên thấy Viên Binh và Lý Vân Hoàn ở trong lớp.
Viên Binh ngồi ở giữa bàn thứ hai, ngồi cùng bàn là một bé gái có rất nhiều
bím tóc, mắt to da trắng da giống với búp bê Tây Dương.
Chung Ý Thu nghi ngờ Lý Hoành Phi cố ý sắp xếp như vậy, đối lập một cách khoa trương, làm Viên Binh gầy ốm đen đúa càng không có chỗ dung thân.
Trước khi vào lớp, Lý Hoành Phi bảo cậu chọn ủy viên toán học cho lớp, y đã
chọn ra lớp trưởng, ủy viên lao động và ngữ văn rồi, còn ủy viên thể
dục, và mỹ thuật thì để cho giáo viên bộ môn chọn.
Chung Ý Thu không biết chọn thế nào cả, cậu còn chưa nhận biết hết mặt của
học sinh trong lớp nữa mà, mấy giáo viên khác đều dựa vào thành tích
cuối năm của lớp một, chọn một đứa có thành tích cao nhất là được.
Cậu suy tính không làm theo cách đó, đối với bọn nhỏ mà nói, ủy viên học
tập có vinh quang rất lớn, cậu hy vọng đứa trẻ nào cũng có được cơ hội
đó.
Ủy viên toán học tháng đầu tiên sẽ là bạn nhỏ dành được điểm cao nhất ở cuối năm lớp một, sau này mỗi tháng
kiểm tra một lần, bạn nhỏ nào có tiến bộ nhiều nhất sẽ đảm nhiệm nhiệm
vụ, đồng thời sẽ nhận được phần thưởng từ thầy.
Vào lúc tuyên bố trong giờ học, các bạn nhỏ lập tức quang quác quang quác
bàn tán, lần đầu tiên nghe được phương thức mới lạ như vậy, ủy viên bộ
môn trước kia toàn do mấy đứa có thành tích tốt từ năm ngoái, cho dù
giữa kì có bức phá cũng không được giành.
Quy tắc mới làm cho mọi người có động lực hơn.
Từng đôi mắt đen láy, sùng bái, nhiệt tình dừng ở trên người Chung Ý Thu,
làm cậu cười ngượng ngùng, tiếng bọn nhỏ ồn ào càng lớn hơn nữa.
Chuông tan học vang lên, Chung Ý Thu tuyên bố tan học, hết tiết này là tiết thể dục, bọn nhỏ như ong vỡ tổ chạy về sân thể dục.
Chung Ý Thu chưa từng thấy Tiêu Minh Dạ dạy học, tò mò không biết nó ra sao? Có phải cùng một khuôn mặt than đó không?
Chờ vài phút sau, cậu thu dọn mặt bàn, tính toán đi xem.
Ra khỏi văn phòng, bên trái có một cái sân nhỏ, chung quanh dựng mấy bảng tuyên truyền to lớn.
Mới vừa đi đến tới cửa, nghe thấy giọng nói phát ra từ sau mấy tấm bảng,
cậu nghe ra giọng của giáo viên dạy môn Đạo đức lớp 5, tuổi tác sàn sàn
với chú Nghĩa, mọi người đều gọi hắn là Lão Cao.
Chung Ý Thu chưa từng tiếp xúc với hắn, chỉ biết hắn hút thuốc rất nhiều.
“Rõ là lắm chuyện, còn muốn để lãnh đạo xuống thăm gia đình nữa! Lớp tôi có sáu bảy đứa không đi học đây này, sao không thấy người nào hỏi đi!” Lão Cao nói.
Người bên cạnh phụ họa, “Ông là sinh viên à? Không phải cho nên không có đãi ngộ đó đâu!”
Chung Ý Thu nghe ra chủ nhiệm lớp 6 Viên Vinh Cử.
“Bày đặt ra vẻ, để tôi xem nó dạy được cái gì! Sinh viên thì hay lắm sao, không có bản lĩnh thì mới đến nơi này!” Lão Cao nói.
Chung Ý Thu không tự giác siết chặt lòng bàn tay, từ ngày đầu tiên cậu tới
đây thì đã cảm nhận được mọi người không hoan nghênh mình, nhưng không
ngờ là đến mức này luôn.
Viên Vinh Cử
không hé răng, Lão Cao lại nói tiếp, “Nó là người thành phố, ít ra cũng
sẽ được phân xếp ở đó, làm sao lại tới đây được? Nghe nói là sinh bệnh
mới thôi học, tôi thấy nó không có bệnh gì, chắc là phạm lỗi gì rồi!”
Chung Ý Thu như là bị hất một chậu nước lạnh vào người, bên tai ong ong kêu vang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT