Tiêu Minh Dạ không
cho Chung Ý Thu đi, cậu còn đang bệnh, bận rộn qua hai giờ, lúc này cũng cảm thấy váng đầu hoa mắt, cũng không miễn cưỡng đi theo. Chỉ là nhìn
thấy mấy người bọn họ, từ buổi sáng đến bây giờ vẫn chưa ăn một ngụm
cơm, thật sự không đành lòng, trộm kêu Tiêu Minh Dạ đi Cung Tiêu Xã mua
mì ăn liền và bánh quy cho mọi người ăn.
Chung Ý Thu nằm ở trên giường khoảng nửa giờ, thoáng tỉnh táo, giọng nói vẫn
còn đau rát, cậu bò dậy khỏi phòng bếp, tối hôm qua ăn trộm vào, nên
không dám uống nước trong lu, ra giếng nước nơi sân sau gian nan gánh
nửa xô nước, uống ừng ực từ gáo nước luôn.
Vượng Vượng bị nhốt ở nhà, không biết là nó đang lo lắng cho Tiểu Hoa hay là
lo lắng cho Chung Ý Thu, mà không rời cậu nửa bước, ánh mắt đau buồn đến đáng thương.
Chung Ý Thu lại múc thêm
nửa xô nước, xối người cho Vượng Vượng, rửa vài lần mới thấy rõ dáng vẻ
lúc đầu, cũng hiện ra vết thương trên lưng nó, không quá lớn nhưng cực
kỳ sâu, một khối thịt đã bị xẻo rớt, lưu lại một cái lỗ sâu hoắm.
Cậu dùng tay chạm chạm thì hình như lúc này Vượng Vượng mới cảm nhận được cái đau, nó hơi hơi nhích người trốn tay cậu.
Chung Ý Thu đau lòng khó chịu, tìm nửa bình cồn i-ốt còn lại trong phòng,
dùng vải bố chấm vào để tiêu độc cho miệng vết thương, rồi không biết
làm gì hơn, chỉ có thể chờ Tiêu Minh Dạ trở về.
Không biết có phải do uống thuốc hay không mà cậu thấp thỏm bất an, thân thể
lại bủn rủn, cứ như đứng thêm một lát là sẽ ngã quỵ, cho nên phải lên
giường nằm.
Ngày này binh hoang mã loạn
quá, Chung Ý Thu tỉnh lại lúc trời dần tối, phòng bếp truyền đến tiếng
Tiêu Minh Dạ đang xắt rau, ánh chiều tà vàng rượm ngoài sân.
Như là một buổi chạng vạng hết sức bình thường, Chung Ý Thu mơ mơ màng màng nghĩ, nếu mọi chuyện chưa từng xảy ra, thì ngày hôm nay tốt đẹp biết
bao nhiêu.
Ông Trương mù quả có bản lĩnh, Tiểu Hoa được ông cho uống thuốc, qua một buổi trưa là đã hơi tỉnh táo, tuy vẫn nằm không thể động, nhưng đôi mắt đã có thể mở, cũng không còn
nôn mửa, rầm rì như là đứa nhỏ khóc lóc kêu đau.
Chung Ý Thu thoáng yên tâm, nhìn thấy miệng vết thương trên lưng Vượng Vượng
đã được đắp thuốc, đoán bọn họ trở về phát hiện chắc là lại đi một
chuyến tìm ông Trương mù nữa.
Chú Nghĩa
còn chưa về, Vương Văn Tuấn và Lục Tử cũng không biết đã đi đâu rồi, chỉ còn một mình Tiêu Minh Dạ ở phòng bếp nấu cơm, dưới ánh chiều tà, áp
lực âm trầm được tách ra bởi dáng người cao ráo của hắn, an ủi những bất an trong lòng Chung Ý Thu.
Cậu tựa trán vào tấm lưng rộng lớn của Tiêu Minh Dạ, thả lỏng thân thể, lười nhác hỏi, “Có phải ngày mai anh đi không?”
“Không đi.”
“Không thể không đi, giờ bọn mình không có một xu……”
Tiêu Minh Dạ buông con dao phay xuống, bỏ đống dưa chuột vừa cắt vào trong
thau lớn, nói: “Đừng lo lắng, không chỉ có một chuyến.”
Chung Ý Thu cũng không muốn hắn đi, con người sinh bệnh thường dễ dàng sinh
ra ỷ lại, hơn nữa gặp đả kích liên tục khiến tâm tình của cậu chạm xuống đáy cốc, cái gì cũng không muốn làm cũng chẳng muốn lo, chỉ nghĩ mỗi
ngày ở cùng Tiêu Minh Dạ, một giây đồng hồ cũng không xa rời.
Nhưng hiện thực bức bách, trong tay không có tiền quá khó khăn, một chút cảm
giác an toàn cũng không có, càng không muốn Tiêu Minh Dạ bởi vì mình mà
buông cơ hội làm việc được.
Chung Ý Thu
nghĩ bản thân mình dù sao cũng là một người ích kỷ, cho nên không hề mở
miệng khuyên nhủ, nhớ tới chuyện hồi trưa, nói: “Lúc cảnh sát tìm em hỏi chuyện, có một cảnh sát vừa điều tới thị trấn nói là chiến hữu cũ của
anh, gọi là Dương lão quỷ.”
Tiêu Minh Dạ thêm đủ gia vị rồi, đang chuẩn bị trộn dưa chuột, nghe xong lời này liền dừng tay, hỏi: “Còn nói gì không?”
“Nói có thời gian sẽ tới tìm anh, bảo anh chuẩn bị rượu ngon…… Là bạn của anh à?”
Tiêu Minh Dạ khẽ cười một tiếng, nói: “Xem như đi, hồi đi bộ đội hai đứa là
đối thủ cạnh tranh, không ai phục ai, không ngờ lão được điều tới đồn
công an trên thị trấn.”
Chung Ý Thu ngáp một cái, hữu khí vô lực nói: “Vậy thì phải chiêu đãi ra trò ha, bạn cũ gặp lại không dễ dàng.”
Tiêu Minh Dạ dùng sức tay trộn dưa chuột, liền động tới cơ bắp trên lưng,
run lên run xuống xóc nảy gương mặt của Chung Ý Thu, toàn thân cậu không còn sức lực, đứng một hồi thì buồn ngủ muốn nhắm mắt, thuận miệng hỏi,
“Cảnh sát tìm thế nào rồi?”
Tiêu Minh Dạ không trả lời, ngừng tay cất dưa chuột vào dĩa, múc một chậu nước rửa tay rồi mới xoay người ôm lấy cậu.
Chung Ý Thu thuận thế dựa vào trong lòng hắn, ôm lấy cái eo dẻo dai, thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối không có điện, trong phòng còn chưa đốt đèn, trong căn phòng tối đen chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Chung Ý Thu thiếu chút nữa lại ngủ rồi, nhớ tới Tiêu Minh Dạ vẫn luôn im
lặng, không trả lời câu hỏi của mình, nên hỏi lại một lần, “Tìm thế nào? Sao chú Nghĩa còn chưa về?”
Tiêu Minh Dạ ôm chặt lấy cậu, hơi hơi ngửa đầu ra sau rồi cúi đầu để hôn lên cái
trán đầy mồ hôi của cậu, nhẹ giọng nói: “Tìm được rồi, đã đi rồi…… Thu
Nhi không sợ……”
Chung Ý Thu sững sờ cả
nửa phút mới tiếp nhận được tin tức này, tuy rằng cậu đã nghĩ tới kết
quả xấu nhất, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này vẫn nhận
được cơn đau nhói tim.
Bàn tay dày rộng
của Tiêu Minh Dạ dịu dàng xoa cái ót của cậu, gắt gao ép cậu vào lòng
ngực mình, hận không thể xuyên người, trực tiếp cất cậu vào trong thân
thể để bảo vệ kĩ càng.
Chung Ý Thu rơi lệ, vì thương cảm cho một đứa bé gái, vì sự độc ác của người lớn, vì sự che chở của người yêu.
Đến buổi tối Chung Ý Thu lại sốt cao, Tiêu Minh Dạ có chuẩn bị sẵn, ép cậu
uống thuốc, rồi vắt khăn ấm lau mồ hôi cho cậu, chờ đến khi sốt bị đẩy
lùi thì trời đã tờ mờ sáng.
Chú Nghĩa cả
đêm không về, tuy Trịnh Lệ Lệ đã thôi học, nhưng làm hiệu trưởng cùng
hiệu phó, bọn họ cần phải phối hợp với cảnh sát điều tra, còn muốn giúp
đỡ xử lý hậu sự nữa.
Bây giờ người ở Trịnh gia trang không ai được tỉnh táo.
Chung Ý Thu gặp ác mộng, khi tỉnh lại thì ngơ ngác nhìn chằm chằm nóc nhà,
trong đầu lung tung rối loạn, chỉ một năm ngắn ngủn, vậy mà cậu đã nhìn
thấy ba sinh mệnh biến mất trước mặt mình, đàn chị, Viên Lỗi, Trịnh Lệ
Lệ…… Người nào người nấy yếu ớt, cảm tình giữa con người mỏng tựa như
một lớp giấy, không còn chính là không còn, từ giờ phút này trên thế
giới không còn người này nữa.
Càng đáng sợ chính là, cả ba người này, cả ba sinh mệnh này, đều rời đi trong sự căm phẫn.
Tiêu Minh Dạ nấu cháo, để nguội một chút mới cho cậu uống, có lẽ là khổ sở
trong lòng mà Chung Ý Thu không nuốt xuống nổi, cổ họng đau rát.
Khi Chu Luật Thư và Phương Khoản Đông tới thăm thì cậu mới vừa uống được
nửa chén, thật sự uống không nổi nữa, cổ họng như chứa một con dao nhỏ,
Tiêu Minh Dạ cũng không khuyên, Chung Ý Thu uống một ngụm, tim hắn liền
đau theo một lần, còn đau đớn hơn cả người bệnh nữa.
Phương Khoản Đông tới xem bệnh cho Chung Ý Thu, vốn dĩ ngày hôm qua đã tới,
nhưng vì trời mưa to vườn trái cây gặp tai họa, ngày hôm qua vội vàng
gặt gấp không có thời gian tới.
Nhìn thấy Chung Ý Thu bị như vậy làm Phương Khoản Đông nhíu mày, hỏi, “Lại sốt à?”
Tiêu Minh Dạ đáp, “Tối hôm qua sốt một lần, uống thuốc một lần tới hừng đông mới giảm.”
Chung Ý Thu muốn nói chuyện, nhưng yết hầu đau không phát ra thanh âm, chỉ có thể cười cười với Phương Khoản Đông.
Phương Khoản Đông sờ sờ cái trán, lại bắt mạch, nhìn cái lưỡi, rồi dặn dò:
“Vốn dĩ không có chuyện gì lớn, cảm mạo phát sốt thôi, cậu uống thuốc là được, nhưng tôi muốn khuyên một câu, phải mở rộng tim mình, không thể
sốt ruột nín thở được.”
Tiêu Minh Dạ đơn
giản kể lại chuyện Trịnh Lệ Lệ cho họ nghe, Phương Khoản Đông rốt cuộc
cũng hiểu ra vì sao Chung Ý Thu lại đau đớn nên khuyên nhủ: “Tất cả đều
sẽ là quá khứ, có chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng bằng thân thể,
cậu khỏi bệnh thì mới có sức đi làm.”
Chung Ý Thu gật gật đầu, nhân lúc có Phương Khoản Đông ở đây, muốn cọ bác sĩ miễn phí, nói: “Ngực của em…… Có hơi đau……
Phương Khoản Đông còn chưa có phản ứng, mà Tiêu Minh Dạ đã thất thần trước, trừng mắt nhìn Chung Ý Thu thở hổn hển.
Chung Ý Thu sốt đến mơ hồ, lúc này mới nhớ ra Tiêu Minh Dạ còn chưa biết,
mình vẫn luôn gạt anh ấy, chắc anh ấy sẽ giận lắm đây……
Phương Khoản Đông sờ lên ngực ấn mấy chỗ, hỏi cậu có đau hay không, Chung Ý
Thu tuy rằng thấp thỏm lo lắng Tiêu Minh Dạ sẽ nổi giận, nhưng vẫn cẩn
thận trả lời.
Phương Khoản Đông nói: “Nhà bọn tôi tuy là trung y, nhưng tôi có học Tây y, lúc đi thực tập có làm ở khoa tim, hiện tại không có thiết bị kiểm tra, đoán có thể là viêm cơ
tim, cậu phải lên bệnh viện huyện để kiểm tra cho chắc.”
Tiêu Minh Dạ hỏi, “Nghiêm trọng không?”
“Không tính nghiêm trọng, nhiễm phong hàn hoặc là cảm mạo đều dễ dàng mắc
phải, chẩn đoán chính xác rồi dùng thuốc mấy ngày là hết.”
Chung Ý Thu lấy lòng cười cười với Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ lại quay mặt đi không thèm nhìn cậu.
Xong rồi, giận thật rồi.
Chu Luật Thư nói vừa vặn có xe chở bọn họ lên bệnh viện huyện, nghe Phương
Khoản Đông nói tình huống đoán sẽ ở lại hai ngày, nên hắn bảo Tiêu Minh
Dạ đi thu dọn quần áo.
Tiêu Minh Dạ vào
thôn tìm chú Nghĩa, nói với ông là mình mang Chung Ý Thu lên bệnh viện
huyện để khám, rồi đi trường học tìm Lý Hoành Phi xin nghỉ giúp, dặn
Vương Văn Tuấn nhớ về chăm Tiểu Hoa, dặn dò xong mọi việc rồi mới chạy
về gói ghém đồ đạc.
Chu Luật Thư ở bên
ngoài gọi hắn lại, móc tiền đưa qua, nói: “Không ngờ mấy đứa bị trộm,
anh chỉ có hai trăm đồng tiền này thôi, cậu cầm trước đi, ngày mai anh
mang thêm cho cậu.”
Tiêu Minh Dạ nhận
lấy, tờ tiền giấy mang theo mùi tiền mới, hắn cúi đầu nhìn nhìn, hầu kết mạnh mẽ lăn lộn hai lần, thành khẩn nói: “Cảm ơn anh Chu, cảm ơn anh
Phương.”
“Ừ, bọn anh nhận lấy thành ý của hai đứa.”
Đến bệnh viện huyện, Phương Khoản Đông cũng không vội đi, mà đi theo bọn họ vào kiểm tra. Hắn là người có tu dưỡng, y thuật tuyệt đối cao hơn bác
sĩ bệnh viện huyện, nhưng toàn bộ hành trình hắn đều nghe theo bác sĩ,
không vì mình là chuyên gia mà khoa tay múa chân, chẳng sợ bác sĩ nói
không đúng chỗ, cũng không hé răng, nhìn Xray và toa thuốc, cảm thấy
không có vấn đề gì mới lén dặn dò vài câu những việc cần chú ý rồi mới
đi.
Phương Khoản Đông đoán không sai,
Chung Ý Thu quả nhiên là bị viêm cơ tim, Tiêu Minh Dạ nghe được cậu nói
với bác sĩ rằng nửa tháng trước đã bắt đầu ngẫu nhiên đau, mặt lạnh lùng có thể kết thành băng, ánh mắt hung tợn không biết là đang giận Chung Ý Thu hay là bản thân mình nữa.
Sắp xếp
phòng bệnh xong, bác sĩ truyền thuốc cho Chung Ý Thu, Tiêu Minh Dạ bận
trước bận sau dọn đồ, vẫn luôn chuyển tới chuyển lui mà không thèm nhìn
Chung Ý Thu một cái.
Chung Ý Thu khát
vọng dõi ánh mắt theo hắn đổi tới đổi lui, không nhận được một ánh mắt
từ người ta…… Cậu ho khan hai tiếng, mở ra giọng nói khàn khàn, nhỏ
giọng kêu, “Anh hai……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT