Chung Ý Thu đã nghẹn
mấy ngày nay, mượn cớ có Viên Binh, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để ăn
kem cây, một hơi ăn hết hai cái, hơi lạnh lan tỏa từ trong ra ngoài,
thoải mái cả toàn thân.
Thời tiết càng
ngày càng khó chịu, mưa to đang ấp ủ. Lúc chạng vạng thì bắt đầu có gió, có thể cảm giác được hơi ẩm trong không khí, Chung Ý Thu bảo Viên Binh
chạy nhanh về nhà, bằng không chờ mưa tới thì không đi được.
Dọn dẹp hết đồ vật ở ngoài sân vào bên trong nhà xong rồi chú Nghĩa cầm
chìa khóa sang kiểm tra trường học, bởi vì nhiều năm không tu sửa nên có vài căn phòng bị dột, cửa sổ cũng không đóng chặt được, gặp gỡ gió to
cùng mưa to, thì phải tìm đồ để hứng nước mưa và chặn cửa sổ.
Chung Ý Thu muốn đi cùng mà chú Nghĩa xua tay, bảo cậu ở lại gia cố cọc gỗ cho vườn nho.
Cậu bê cái bàn dài từ sân sau vào vườn nho, chuyển cây thang tới chuẩn bị bắt đầu từ trên xuống dưới.
Quả nho đã rất lớn, tầng tầng lớp lớp vô cùng khả quan, nhân lúc chú Nghĩa
không có ở đây, Chung Ý Thu có cơ hội quang minh chính đại vuốt ve
chúng. Cậu không thích nho cho lắm, nhưng thích cảm giác trồng cây ăn
quả, đặc biệt là chăm chúng từ nhỏ đến lớn, từng ngày nhìn bọn chúng lớn lên.
“Viên Vinh Nghĩa đâu?”
Chung Ý Thu đưa lưng về phía cổng, nghe giọng nói mới xoay người lại nhìn.
Là Lão Bàn Tính bên đại đội, trời nóng quá chừng nên lão đội một cái mũ
lưỡi trai màu xám, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, mở phanh ngực. Chung Ý
Thu không biết lão tên gì, cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng lão là cha của Trịnh Lão Tam, ngẫm lại Lưu Thanh Hồng, chuyện có liên quan tới lão thì không có gì là tốt cả.
Tuy chú Nghĩa bị
tật một chân, nhưng ông chính trực, thiện lương, có văn hóa, có kiến
thức, được mọi người trong đại đội tôn trọng, cho dù là người lớn hay
trẻ nhỏ, ai ai cũng gọi ông là chú Nghĩa hoặc là hiệu phó Viên, còn
người này lại trực tiếp gọi thẳng tên chú.
Chung Ý Thu đứng ở trên cây thang không động đậy, nhìn từ trên cao xuống, nói: “Chú Nghĩa tới trường rồi, ông có việc gì không?”
Lão Bàn Tính như là hài lòng với cách xưng hô này, hất vạt áo sơ mi, ngữ
khí bất thiện nói: “Đương nhiên có chuyện, không có việc thì tôi tìm làm chi!”
Chung Ý Thu lạnh mặt, trả lời, “Vậy ông chờ đi.”
Lão Bàn Tính không ngờ thằng nhỏ này đanh đá gớm, ra dáng không chấp nhất
với trẻ con, xua xua tay nói: “Tôi không có thời gian, nói với cậu cũng
vậy thôi! Thu hoạch của mấy người là của đại đội, không thể giữ lại
được! Cậu nói với Viên Vinh Nghĩa, ngày mai giao lương thực cho đại
đội.”
Chung Ý Thu nhớ rõ chú Nghĩa có nói qua, sân sau là của trường học, tại sao lại biến thành đại đội rồi? Bọn họ cực cực khổ khổ trồng trọt, lão dựa vào cái gì mà nói một câu khiến
cho họ giao lương thực chứ?
Chung Ý Thu không để ý tới lão, hơi hơi nâng cằm nhìn thẳng chùm nho trước mắt, suy nghĩ lung tung rối loạn.
Lão Bàn Tính còn tưởng rằng cậu sẽ nổi giận hay hỏi tại sao? Giao nhiều hay ít? Kết quả người ta không thèm tiếp lời, cũng không nhìn lão một cái
nào, làm lão chuẩn bị một đống lý do mà không nói được, ném xuống một
câu “Ngày mai nhớ giao lương thực!” Rồi bỏ đi.
Khoảnh khắc mưa vừa rơi xuống thì Tiêu Minh Dạ vừa vặn về đến ký túc, đậu xe xong thì bị mưa to xối ướt quần áo.
Chung Ý Thu đang cực lực đối phó với đám cóc nhái trong sân, mưa có một chút
mà đám lưu manh này đã nhảy ra hết khỏi đầm, ra sức chui vào trong
phòng, không biết là vì cái gì.
Chúng nó lớn lên xấu xí quá làm Chung Ý Thu nổi hết cả da gà, cầm cây chổi quét chúng ra ngoài mà không dám mở mắt nhìn.
Tiêu Minh Dạ buồn cười, đoạt lấy cây chổi hất chúng ra xa.
Tới giờ cơm chiều, Chung Ý Thu nói Lão Bàn Tính bảo ngày mai giao lương
thực, chú Nghĩa cười lạnh, “Đừng để ý đến lão, đó là của trường học. Dù
có giao lương thực thì không đến phiên lão, để ngày mai chú đi hỏi chủ
nhiệm Viên.”
Tiêu Minh Dạ làm việc cật
lực cả một buổi trưa, lùa vài miếng là hết một chén cơm to, Chung Ý Thu
múc một chén canh cải trắng đậu hủ cho hắn, uống xong một hơi mới làm
giảm cơn đói, nói; “Lão kiếm chuyện à?”
Chú Nghĩa: “Lần trước hiệu trưởng Trịnh nói với chú là lão tới đòi phòng ở
lại, nói đại đội phải dùng, không cho chúng ta ở chỗ này ở nữa.”
Chung Ý Thu không hiểu, “Lão chỉ là một kế toán thôi mà, lão có quyền gì mà đòi lấy lại chỗ ở chứ.”
Chú Nghĩa nói: “Lăn lộn nhiều lần là muốn chúng ta đút lót đó! Lão ta lòng dạ hẹp hòi, còn có thể vì cái gì?”
Tiêu Minh Dạ hỏi, “Hiệu trưởng Trịnh nói sao?”
Chú Nghĩa: “Hiệu trưởng Trịnh làm gì chịu, trực tiếp đi tìm thư ký tố cáo, thư ký mắng lão liền.”
Chung Ý Thu cảm thấy Lão Bàn Tính nhằm vào bọn họ là vì Trịnh Lão Tam, tuy
bọn họ không có trực tiếp xung đột, nhưng mỗi lần gặp mặt đều cơ hồ muốn đánh nhau.
Mưa càng lúc càng lớn, như là vừa mở được van, ào ào ào ào, một lát sau, trong viện biến thành một đầm nước mênh mông.
Một ngày oi bức biến mất cùng với cơn mưa, thời tiết rốt cuộc cũng mát mẻ
hẳn lên, nhưng mà muỗi lại chui vào nhà, chích Chung Ý Thu đứng ngồi
không yên.
Tiêu Minh Dạ nói: “Căng mùng đi.”
“Ừ.”
.….
“Anh đi lấy đi?”
Tiêu Minh Dạ: “Anh không có mùng.”
Chung Ý Thu: “Không có mùng mà anh còn nói căng mùng!”
“Em có.”
Chung Ý Thu: “……”
Cậu không chỉ có, mà còn đỏ rực nữa kìa!
Chung Ý Thu nghĩ tới cái mùng đỏ, lại nhìn người mua cái mùng trước mặt mình, nháy mắt bị đưa về cơn ác mộng rùng rợn lúc trước, bị kích thích rùng
mình một cái.
Tiêu Minh Dạ treo mùng
xong, nhìn nhìn, xác thật cảm giác có hơi chói mắt. Lúc ấy, Lục Tử lên
trấn đón hắn, chỉ nói thầy giáo mới tới muốn mua một cái mùng, chú Nghĩa còn dặn dò người ta là người thành phố, cần lấy lòng một chút.
Hắn đi tới quầy hàng tốt nhất, toàn là mùng màu trắng thôi, người bán hàng
nói màu đỏ mới tới, người thành phố ai cũng thích, cho nên hắn không hề
nghĩ ngợi mà mua luôn.
Lại không ngờ rằng, chưa tới một năm mà cái mùng đỏ này lại về tới tay mình, cả chủ nhân của nó nữa.
Ngoài phòng mưa to ngập trời, trong phòng màu đỏ kiều diễm. Mưa quá lớn, cửa
sổ dù đã đóng chặt, nhưng vẫn có gió chui vào từ khe hở, thổi cái mùng
đỏ bay bay.
Chung Ý Thu bị đè chặt ở trên giường, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, chui vào lỗ tai, ngứa ngáy khó chịu.
Tiêu Minh Dạ đau lòng không thôi, nghĩ thầm còn chưa chân chính bắt đầu mà cậu đã khóc rồi, khẳng định là đau lắm đây.
“Thôi vậy.”
Chung Ý Thu vừa nghe liền tức giận, đã không biết đây là lần thứ mấy Tiêu
Minh Dạ nói những lời này rồi, hai chân cậu đau đến run rẩy, nếu hiện
tại mà ngừng thì chẳng phải là công dã tràng à!
Chung Ý Thu giơ tay ôm lấy bả vai rắn chắc của hắn, sờ soạng hai cánh tay đầy mồ hôi, nhẹ giọng nói: “Em không khóc, đó là nước mắt sinh lý, anh đừng sợ.”
Tiêu Minh Dạ hôn cậu, nỗ lực khắc
chế dục vọng, hắn cảm giác linh hồn của mình như đang thoát ly khỏi thân thể, những điều tốt đẹp trước mặt mờ mờ ảo ảo, như là hắn đã đi vào cõi thần tiên mất rồi.
Một tia sấm sét xé
toạt màn đêm. Chung Ý Thu nếm được mùi tanh của máu, không biết là của
mình hay là của Tiêu Minh Dạ nữa, nháy mắt lóe sáng làm cậu thấy rõ
gương mặt của Tiêu Minh Dạ, dục vọng điên cuồng đan xen với tính khắc
chế, làm mặt hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn.
“Đau không?”
“Đau ——”
“Anh cũng đau.”
“Đau ở đâu?”
“Tim, sắp đau đến chết……”
“Tiêu Minh Dạ, em yêu anh.”
“Thu Nhi…… Thu Nhi……”
Tiêu Minh Dạ nghĩ đời này của mình có chết cũng đáng.
Mưa không ngừng rơi đến 3 giờ sáng, Chung Ý Thu thở dài một hơi, cảm giác
bản thân như đã tê liệt, trừ bỏ tròng mắt, thì toàn thân từ trên xuống
dưới chỗ nào cũng không dám động, vừa động là tan thành từng mảnh luôn.
Tiêu Minh Dạ trần trụi nửa người trên, bưng một chậu nước ấm bước vào, mưa
quá lớn không thể nấu nước, chỉ có thể bưng từng chậu nhỏ tiến vào
phòng.
Giúp Chung Ý Thu tắm xong, hắn lấy ra cái hộp sắt mà Phương Khoản Đông cho, như là chiên cá nhẹ nhàng lật người……
Chung Ý Thu mệt mỏi nhắm mắt lại, tùy hắn xử trí.
Nếu nói tối hôm qua cảm giác “Như là tê liệt”, thì ngày hôm sau chính là
“Thật sự tê liệt”. Chung Ý Thu cảm giác đến cả ngọn tóc cũng đau đớn,
nằm ở trên giường xoay người cũng lao lực, Tiêu Minh Dạ như là nhặt được bảo bối vẫn luôn ôm cậu không buông tay.
Đôi môi không ngừng khép mở bị đôi môi khác lấp kín.
Tiết mục lên thực đơn bữa sáng của Chung Ý Thu chính thức kết thúc.
Cố tình hôm nay là ngày khai giảng, Chung Ý Thu kéo thân thể nửa tàn phế
rời giường đi dạy học. Tiêu Minh Dạ không cho, một làm hai phải bắt cậu
nghỉ một ngày, Chung Ý Thu cũng không muốn đi, nhưng là chuyện của Trịnh Lệ Lệ vẫn luôn đè ở trong lòng cậu, vừa vặn hôm nay trời mưa, chắc là
cha mẹ con bé không thể xuống ruộng làm việc, nên Chung Ý Thu tính đi
cùng với Lý Hoành Phi tới thăm hỏi gia đình.
Kỳ thật nói như thế nào nhỉ, cậu không cảm thấy đau ngược lại còn rất
thoải mái, chỉ là Tiêu Minh Dạ có sức lực quá lớn, đặc biệt là lúc không khống chế được thì mạnh như muốn giết người, niết chặt xương cốt làm
Chung Ý Thu như bị cắt đứt, trên người như vừa bị đánh, trắng xanh tím
đỏ có đầy đủ.
Chỉ còn cách mặc áo sơ mi
tay dài đi dạy, cài nút đến tận cổ, cậu soi gương ở trong phòng bếp,
biên độ hoạt động nhỏ vẫn để lộ một chút làm cậu lại dựng cổ áo lên.
“Em làm vậy càng rõ ràng.” Tiêu Minh Dạ nói.
“Rõ ràng ở đâu, không nhìn ra mà.”
Tiêu Minh Dạ: “Giấu đầu lòi đuôi.”
“Rành thành ngữ quá ha.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chung Ý Thu nhìn ra ngoài, chú Nghĩa đang bận rộn ở trong phòng, cậu giơ tay
che lại đôi mắt của Tiêu Minh Dạ, nhỏ giọng nói: “Anh thu lại ánh mắt
đi, đừng có nhìn em kiểu vậy nữa.”
Tiêu Minh Dạ không rõ, “Ánh mắt gì?”
Chung Ý Thu thò người ra ngoài, gỡ xuống cái gương nhỏ trên tường, đặt song song với mặt mình, nói: “Anh tự xem đi.”
Tiêu Minh Dạ nhìn cậu, dư quang đảo qua gương, kinh hoàng sửng sốt, đó là
ánh mắt gì vậy? Mình chưa bao giờ có cũng như chưa bao giờ gặp qua ánh
mắt nào mà si cuồng, bá đạo chiếm hữu, dịu dàng sâu hoắm, ỷ lại, không
có em anh sẽ chết……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT