Lý Hoành Phi dạy xong tiết thứ ba thì về văn phòng, chưa kịp ngồi xuống ghế đã gọi Chung Ý Thu ra ngoài với mình.

Nhà hắn ở Lý gia trang, là thôn xa trường học nhất, mỗi ngày mất hơn nửa giờ để tới trường.

Lý Hoành Phi không biết đã mượn ai chiếc xe đạp màu đen có ghế ngồi đằng sau, dùng xích sắt khóa vào thân cây nhỏ ở bên cạnh văn phòng.

Ra khỏi cổng trường, hắn nghiêng người tính đạp xe.

Chung Ý Thu giữ chặt hắn, “Để tôi chở anh đi?”

“Ôi! Thầy Chung đừng ỷ vào anh cao hơn tôi nhé, tôi lái xe đạp siêu hơn anh nhiều!” Lý Hoành Phi làm vẻ mặt đừng xem thường tôi.

Chung Ý Thu vội vàng giải thích, “Không phải không phải, tôi sợ anh chở không nổi thôi.”

Nói xong lại nghĩ hình như mình nhắm vào chiều cao của người ta thật, thế là ngậm miệng lại, không nói nữa.

“Ha ha, không sao đâu, đường đất ở đây không dễ đi, anh chưa từng chạy xe ở đây, tôi chở anh tới đó trước, lúc về anh chở tôi là được.” Lý Hoành Phi cười an ủi.

Kết quả chứng minh là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Lý Hoành Phi không chỉ có kỹ thuật lái xe tốt, hơn nữa còn rất nhanh, hoàn toàn quên mất mình đang chở người ở sau, hai chân đạp nhanh như là có gắn thêm Phong Hỏa Luân vậy.

Đường đất gồ ghề lồi lõm, Chung Ý Thu bị xóc nảy nhiều lần, ê mông cả đoạn đường.

Ngừng lại ở trước cửa thôn, hắn nhấc chân khỏi bàn đạp, Chung Ý Thu tay mắt lanh lẹ, nhảy xuống xe, tránh thoát một kiếp.

“Sao, thấy tôi đạp xe giỏi không?” Lý Hoành Phi nhướng mày cầu khen ngợi.

“Quá giỏi luôn!” Chung Ý Thu khen từ kẽ răng.

Lý Hoành Phi không đi nữa, dựng xe xong rồi lại ngồi xổm xuống ở dưới bóng cây.

Chung Ý Thu buồn bực, hai người bọn họ cứ ra đường là ngồi xổm dưới tàng cây là sao, y như hai tên trộm cần bàn bạc kế sách trước khi đi ăn trộm vậy.

“Căn nhà ở đầu thôn kia kìa, tôi phải nói với anh chuyện này,” Lý Hoành Phi chỉ chỉ căn nhà lợp ngói đen, bảo Chung Ý Thu ngồi xuống cạnh mình.

Chung Ý Thu hôm nay mặc quần jeans, là do chị gái học ở Bắc Kinh mua cho, quần hơi bó chân, ngồi xổm xuống có chút khó khăn.

“Tối hôm qua tôi có ghé nhà Lý Vân Hoàn rồi, cha mẹ của trò ấy một mực nói trong nhà không có tiền để đóng học phí,” Lý Hoành Phi nói, thở dài, “Nhưng tôi thấy con bé muốn đi học, hỏi cũng không dám nói chuyện, nếu con bé đã có lòng, thì chúng ta phải đi thêm vài lần nữa để khuyên phụ huynh.”

“Gia đình thế nào?” Chung Ý Thu hỏi.

“Khẳng định là có tiền, bọn họ không có gánh nặng gì, hai người con gái lớn đã gả chồng, con trai thì đang học cấp hai ở trên trấn.” Lý Hoành Phi trả lời, “Nhưng mà Lý Vân Hoàn không phải là con gái ruột của họ, một người họ hàng xa muốn sinh con trai, trong nhà không thích con gái, nên đã gửi con cho họ, ở nông thôn không thiếu lương thực, nuôi con bé không thành vấn đề, nhưng chắc là tiếc tiền cho nó đi học.”

“Chúng ta có khuyên được không?” Chung Ý Thu cảm thấy rất khó.

“Cha nó hiểu đạo lý, hai mươi mấy năm trước tốt nghiệp cấp ba đó, ở thôn bọn tôi được xem là người có văn hóa nhất, nhưng ổng không phải là chủ nhà, mẹ nuôi của Lý Vân Hoàn mới là, dữ lắm, trong thôn không ai cãi thắng bà ấy đâu.” Lý Hoành Phi phân tích, cuối cùng quyết định, “Bọn mình xuống tay từ chỗ cha nuôi nó đi.”

Hai người thương lượng đối sách xong thì đẩy xe vào thôn.

Cửa nhà mở ra mà không có ai, trong phòng bếp truyền ra tiếng nấu cơm, hai người đi đến cửa phòng bếp, thì thấy một bé gái đen nhẻm đang đứng trên bục gỗ trước bếp, dùng lực khua sạn xào rau.

Lý Vân Hoàn ăn vận rất sạch sẽ, cột tóc đuôi ngựa, mặc áo thun trắng và quần đùi màu tím, thấy hai người xuất hiện ở cửa, vội vàng nhảy xuống, chạy tới tiếp đón.

Con bé bị hô rất nghiêm trọng, hàm răng trên cứ phô ra ngoài.

Bị người ta nhìn chằm chằm, nên con bé mất tự nhiên nỗ lực muốn che lại hàm răng hô, nhưng làm cách nào cũng không che lại được, ngược lại càng làm nó nổi bật hơn.

“Cha trò chừng nào về nhà?” Lý Hoành Phi hỏi.

“Hết việc thì cha sẽ ra sông tắm, còn mẹ sẽ sang nhà dì Hai.” Giọng cảa Lý Vân Hoàn rất lớn, mạch lạc rõ ràng.

“Đây là thầy giáo mới tới, sinh viên……”

“Thầy tên là Chung Ý Thu, dạy Toán học.” Chung Ý Thu cướp lời trước khi bị hắn giới thiệu là sinh viên đến từ thành phố.



“Thầy là sinh viên đến từ thành phố ạ, hèn chi! Hèn chi thầy khác với mấy người trong thôn quá!” Lý Vân Hoàn cười nói.

Chung Ý Thu có chút không thoải mái trong lòng, Lý Vân Hoàn nói chuyện và cử chỉ không giống trẻ con, hoàn toàn là dáng vẻ của người lớn, ra vẻ khách khí nhưng lại rất lạnh nhạt.

Còn chưa kịp hỏi con bé khác ở chỗ nào, thì cha của nó đã trở về.

Y hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền to với cái miệng rộng, lúc y cười to càng giống với một cái bồn tắm đầy máu.

“Chú Thủy ạ, đây là giáo viên dạy Toán mới của trường.” Lý Hoành Phi chào hỏi.

“Vào nhà ngồi, vào nhà ngồi.” Y nhiệt tình dẫn vào nhà.

“Vẫn là chuyện của Tiểu Hoàn ạ, con bé còn quá nhỏ, mới lên lớp hai nên vẫn cần đến lớp chú ạ?” Lý Hoành Phi đi vào thẳng vấn đề luôn.

Y lấy ra một điếu thuốc lá đã được cuộn sẵn mời Chung Ý Thu, Chung Ý Thu xua tay nói cảm ơn mình không hút thuốc.

Y ngậm điếu thuốc ở bên miệng, rồi lấy ra bật lửa, xong xuôi mới mở miệng nói, “Tôi hiểu mà! Học văn hóa quan trọng thật, nhưng tình hình nhà chúng tôi chẳng lẽ thầy không biết sao? Nuôi anh nó học cấp hai, còn nuôi thêm nó nữa, bọn tôi không có đủ khả năng.”

Chung Ý Thu cảm thấy một câu không có tiền quả thật là đã chặn đứng hết mọi con đường.

“Cháu biết nên mới đến đó ạ! Chú Thủy, cháu chưa nói chú giúp con bé học lên cấp hai hay cấp ba gì cả, ít ra hãy cho nó học hết cấp một, chờ con bé lớn hơn một chút rồi quay về giúp cô chú việc nhà cũng không muộn ạ.” Lý Hoành Phi thành khẩn kiến nghị.

Không đợi hắn nói chuyện, Chung Ý Thu bổ sung thêm, “Con bé mới học qua lớp một, còn chưa biết nhiều mặt chữ, tính toán cũng không tốt, sinh hoạt sau này sẽ gặp nhiều khón khăn lắm ạ.”

Biểu tình trên mặt cha nuôi của Lý Vân Hoàn dần dần thả lỏng, khẽ gật đầu, “Nói cũng đúng.”

“Ôi thầy giáo sao lại đến đây nữa! Tới lấy tiền học phí để cưới vợ à!” Bên ngoài vang lên một giọng nữ đanh đá.

Mẹ nuôi của Lý Vân Hoàn hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ đen ngắn tay chống nạnh bước vào, mặt bà thon dài, môi mỏng, mũi cao, không tính tới nếp nhăn trên mặt, thì khi còn trẻ hẳn là rất xinh đẹp.

“Thím Mai ơi cháu đã nói qua rồi, tiền học phí, sách vở và phụ thu đều giao cho trường, cháu không lấy một phân tiền nào đâu ạ.” Lý Hoành Phi phối hợp với bà làm bộ nói đùa.

“Không phải cậu thu mới là lạ, đi hết chuyến này đến chuyến kia cơ mà, còn không phải là vì tiền, thì trời nóng như đổ lửa còn dẫn người tới làm chi!” Cổ áo rộng không che nổi thân hình gầy gò bên dưới, khi nói chuyện bà vẫn luôn kéo kéo.

“Vân Hoàn là học trò năm nay của cháu, cháu dẫn thầy giáo mới tới thôi ạ.” Lý Hoành Phi gằn giọng.

“Đi học cái con khỉ, học nhiều về nhà cũng làm ruộng, đi học thì sẽ không làm việc nhà!” Bà trừng mắt với cha Lý Vân Hoàn, mượn cây dâu mắng cây hòe.

Chung Ý Thu ngồi thẳng dậy, tổng kết lời Lý Hoành Phi vừa nói, nghiêm túc nói, “Trẻ con tuổi này vẫn nên đi học thím ạ, chờ con bé hoàn thành giáo dục chín năm, thì hai người quyết định có cho nó học tiếp hay không vẫn chưa muộn ạ.”

Bà cầm lên cái chậu ở trên bàn, xoa nắn đồ vật ở bên trong, không nghe Chung Ý Thu nói gì, hùng hùng hổ hổ lầm bầm gì đó trong miệng không nghe rõ.

“Đúng vậy, pháp luật hiện giờ bắt buộc giáo dục chín năm! Thôn chúng ta chưa nói tới chín năm, ít nhất phải hai năm trở lên, biết không? Chú Thủy?” Lý Hoành Phi thăm dò chậm rãi dẫn đường.

Cha Lý Vân Hoàn từ lúc vợ vào nhà vẫn không nói câu nói, bắt chéo chân ngồi rít thuốc, nghe thấy Lý Hoành Phi nói như vậy, y tựa lưng vào ghế ngồi giơ tay nhả khói nói, “Là còn quá nhỏ, học thêm hai năm……”

“Học cái con mẹ mày!”

Chỉ nghe một tiếng mắng đầy tức giận, phanh —— cái chậu ném tới mặt cha Lý Vân Hoàn, đánh vào chỗ lưng ghế của y nảy ra ngoài!

Chung Ý Thu ngồi ở đối diện, cái chậu nảy ra từ lưng ghế hướng thẳng vào chỗ của cậu!

Cậu theo bản năng giơ tay phải lên che, cái chậu rơi xuống mặt đất, cơn đau lan toả từ tim đến toàn thân!

“Mẹ làm cái gì vậy?!”

“Con mẹ nó bà không muốn sống nữa sao?!”

“Thầy Chung không sao chứ?!”

.……

Chung Ý Thu hận cái quán tính đáng chết của mình, cách đây mấy tháng, lúc cha cậu cầm cây phang mình, cậu cũng theo bản năng nâng lên cánh tay phải, dẫn tới gãy xương.

Còn bây giờ thì hãy cầu ông trời là cái chậu không chạm vào vết thương cũ đi.



Phẫn nộ quay cuồng trong lòng, Chung Ý Thu cắn chặt răng bắt mình câm miệng.

Cậu rũ cánh tay đứng lên, Lý Hoành Phi hoảng loạn đỡ cậu muốn xem xét, cậu vội ngăn lại, lo lắng nếu là gãy xương, lộn xộn sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai.

Ra khỏi nhà Lý Vân Hoàn, toàn thân Chung Ý Thu đã ướt đẫm, trời nóng bức cộng với cánh tay đau nhức, làm mồ hôi lạnh mồ hôi nóng thi nhau chảy ra, xuôi theo thân thể chảy xuống mặt đất.

“Không sao đâu thầy Chung, để tôi mang anh đến phòng y tế xem sao.” Lý Hoành Phi nôn nóng lại tự trách, mồ hôi chảy vào mắt, làm nó đỏ bừng như là đang rơi lệ vậy.

Chung Ý Thu an ủi hắn, “Không sao đâu, đừng lo, hồi nãy bất ngờ nên đau thật, giờ thì không có cảm giác gì rồi.”

“Bà già đó ác quá, kệ đi, sau này mình không tới nữa!” Lý Hoành Phi tức giận bất bình.

Hắn vẫn là thanh niên hay thẹn thùng, ngày thường ở văn phòng cũng không thích nói chuyện với giáo viên khác, Chung Ý Thu lần đầu tiên nghe hắn mắng người, vậy mà lại là vì mình.

“Về nhà tôi ăn cơm trước đi, ăn xong tôi chở anh qua phòng y tế,” Lý Hoành Phi dẫn đường.

Chung Ý Thu không muốn đi, lần đầu tiên đi tới nhà đồng nghiệp, còn ở lại ăn cơm, cậu không có chuẩn bị gì cả.

“Để tôi về ký túc xá thì hay hơn, chú Nghĩa có để dành cơm cho tôi,” cậu làm bộ khẳng định nói.

“Đừng khách khí, đi thôi, cha tôi hai ngày nay cứ nhắc tới anh hoài đó?” Lý Hoành Phi cười nói.

“Cha anh?”

“Không biết anh còn nhớ hay không, hồi anh đứng ở trên trấn chờ chủ nhiệm Viên có ông bán cá mà anh đã gặp đó?”

“A! À! Thì ra cha anh là Lý —- Mao,” Chung Ý Thu nói được nửa câu thì phát hiện gọi trưởng bối bằng tên cúng cơm thì không lễ phép cho lắm, dừng lại một nửa, hàm hồ bỏ qua.

Lý Hoành Phi không để bụng, “Ha ha, chính là ông đó, nhà tôi nuôi nhiều vịt lắm, nên người ta đặt biệt danh này cho ông.”

“Vậy thì tôi phải chuẩn bị một chút gì đó, đi tay không thế này thì đường đột quá.” Chung Ý Thu nghiêm túc hẳn lên.

“Anh đừng có bận tâm việc này, ở nông thôn không câu nệ chuyện đó đâu, chỉ là ăn một bữa cơm xoàng thôi, đừng nghiêm túc như thế.” Lý Hoành Phi chỉ lo dẫn đường, không cho cậu từ chối.

Lý gia trang không lớn, chỉ có ba mươi mấy hộ, dàng trải đều dưới chân núi, trước cửa nhà Lý Hoành Phi có một cái hồ nước, lá sen dày đặc xen lẫn với đàn vịt ù ù cạc cạc.

Nhà ở làm bằng gỗ khá thấp, Chung Ý Thu khi vào cửa còn phải cúi đầu, nếu không sẽ đụng tới khung cửa. Trong phòng bài trí khá gọn gàng, trên bàn đối diện cửa là một cái TV, còn có một dàn máy ghi âm và hai chồng băng đĩa.

Mẹ Lý Hoành Phi hàm hậu giản dị, nhỏ con giống với Lý Hoành Phi, không thích nói chuyện, thấy Chung Ý Thu lại xấu hổ khách khí, chào hỏi vài câu xong liền trốn trở về phòng bếp.

Mới vừa định ngồi xuống thì ông Lý Áp Mao ôm cần câu vào nhà, Chung Ý Thu nhận ra đó là khung câu cá ngày trước.

Lý Áp Mao thấy Chung Ý Thu thì vô cùng vui mừng, hết cuộn thuốc rồi đi pha trà, còn long trọng lấy ra bộ ly tách pha lê ở trong tủ kính mà ăn Tết mới chiêu đãi khách ra để pha nước mật ong cho Chung Ý Thu nữa.

Chung Ý Thu được tiếp đãi nồng hậu thì ngại ngùng, từ lúc Lý Áp Mao vào cửa, mông cậu vẫn chưa đặt xuống ghế, luôn đứng lên gật đầu nói cảm ơn.

Hai bên khách khí bảy tám phần rồi mới chịu ngồi xuống.

Khi ăn cơm, Lý Áp Mao nhất định phải bắt Chung Ý Thu uống chút rượu, thiếu chút nữa Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi phải quỳ xuống xin tha thì ông mới cho qua, còn ép cậu phải dành ra một buổi chủ nhật để tới đây làm khách uống rượu.

Lý Áp Mao tự rót cho mình nửa ly rượu trắng, vừa uống vừa hỏi sinh hoạt của Chung Ý Thu như thế nào rồi.

“Chú Nghĩa có thể đỡ đần cho chú, có chuyện thì nói cho chú nghe, chú ấy dù gì cũng từng học ở thành phố mà,” Lý Áp Mao nói.

Chung Ý Thu cũng không ngạc nhiên, từ cách nói chuyện đến cả cử chỉ của chú Nghĩa là nhìn ra được chú là người có văn hóa, có tư tưởng, gặp qua việc đời, chỉ là không biết vì sao lại về nơi đây thôi.

“Anh hai Tiêu có khi dễ cháu không?” Lý Áp Mao hỏi tiếp.

Chung Ý Thu không thể hiểu được, “Không có, anh ấy không khi dễ ai cả.”

“Đừng có chọc nó, nó ác lắm đó!” Lý Áp Mao nghiêm túc cảnh cáo.

Chung Ý Thu: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play