Chung Ý Thu đạp cửa bỏ ra ngoài, đứng ở cửa ăn hết bánh gạo nếp, đợi vài phút, vậy mà Tiêu Minh Dạ không hề có chút động tĩnh nào, cũng không đuổi theo!

Soạt —— rầm

Chung Ý Thu lại mạnh mẽ đẩy cửa ra, đứng ở cửa không đi vào trừng mắt nhìn hắn.

Tiêu Minh Dạ quay đầu liếc cậu một cái, làm như không có việc gì hỏi, “Sao lại về rồi?”

Chung Ý Thu không thể nhịn được nữa, giơ tay đóng cửa lại, đột nhiên nhảy lên lưng Tiêu Minh Dạ, dùng sức nhéo lỗ tai hắn.

Tiêu Minh Dạ vững như bàn thạch, chân không lay động, trở tay ôm lấy mông cậu, cõng cậu đi tới đi lui như tản bộ ở trong phòng.

“Này! Em về là có chuyện muốn nói với anh, anh đừng có mà đắc ý vênh váo nhé!” Chung Ý Thu buông tay, ôm lấy cổ hắn nói.

Tiêu Minh Dạ đặc biệt hưởng thụ khoảnh khắc này, cho dù ở bên ngoài có mệt mỏi bao nhiêu, về nhà nhìn thấy Chung Ý Thu là nháy mắt được chữa khỏi, chẳng lo cậu có vô cớ gây rối mà bản thân mình lại vô cùng hạnh phúc.

Chung Ý Thu may mắn không có thuật đọc tâm, bằng không nếu biết Tiêu Minh Dạ cho rằng mình “Vô cớ gây rối” thì khẳng định sẽ thêm tức giận.

Cậu thít chặt cổ Tiêu Minh Dạ, hung tợn hỏi, “Anh nói thật với em, Viên Vinh Cử té bị thương có liên quan tới anh hay không?”

Tiêu Minh Dạ thản nhiên trả lời, “Có, là anh đánh.”

Chung Ý Thu sợ ngây người, cậu thầm nghĩ là do Tiêu Minh Dạ làm, chỉ là không ngờ hắn sẽ sảng khoái thừa nhận.

Cái này càng làm cho Chung Ý Thu muốn đánh hắn, tức giận chất vấn, “Chẳng phải anh đã đồng ý với em là không tới kiếm gã rồi mà?”

“Ừ.” Tiêu Minh Dạ trả lời.

Chung Ý Thu giận muốn đánh người mà lại luyến tiếc, chỉ có thể tự nghẹn, quát, “Vậy anh còn đi! Anh coi lời nói của em là gió thoảng bên tai à? Anh đang lừa em à?”

Tiêu Minh Dạ đặc biệt vô tội, để mặt cậu đang điên cuồng làm xằng làm bậy trên lưng mình nói, “Không có, anh vĩnh viễn sẽ không lừa em.”

Chung Ý Thu đờ đẫn, đấm hắn một quyền, “Vậy anh còn đi!”

Cậu động thủ ngược lại làm Tiêu Minh Dạ cười rộ lên, chẳng hề để ý đáp, “Em nói không cho anh tới nhà tìm gã, nhưng đâu có nói là không được tới chỗ khác đánh gã.”

Chung Ý Thu: “……”

—— mình có nói vậy à? Chung Ý Thu không nhớ nổi lúc đó mình đã nói gì.

“Tiêu Minh Dạ, anh là quỷ tâm cơ!”

Trong phòng vang lên tiếng Chung Ý Thu rống giận.

Chung Ý Thu giận lắm, âm thầm hạ quyết tâm muốn bạo lực lạnh với Tiêu Minh Dạ, tính toán hai ngày không để ý tới hắn!

Kết quả chỉ kiên trì đến buổi tối ngủ là thất bại, bị Tiêu Minh Dạ đè ở trên giường hung hăng thu thập một hồi. Chung Ý Thu nằm ở trên giường há mồm thở dốc, toàn thân trên dưới đều run nhè nhẹ, đôi mắt ẩm ướt đến đáng thương.



Tiêu Minh Dạ cầm khăn lông ướt lau khô giúp cậu, rồi duỗi cánh tay ra sau đầu, kéo cậu vào lòng ngực mình. Chung Ý Thu thở dài, nghĩ Tiêu Minh Dạ mới giúp mình thôi mà đã kích thích đến thế rồi, nếu đao thật kiếm thật tới, bản thân phải làm sao đây.

Hơn nữa Tiêu Minh Dạ thật sự đẹp trai quá đáng, cởi quần áo ra, mỗi một đường cong trên thân thể được đắp nặn hoàn mỹ, mỗi một khối cơ bắp đều tràn ngập sức mạnh, Chung Ý Thu nhìn đến mê muội, ngực nóng hôi hổi, máu thiếu chút nữa phụt ra từ mũi luôn.

Tiêu Minh Dạ sắp ngủ rồi, đột nhiên Chung Ý Thu nói: “Em nghe nói Viên Ngọc Lan cặp kè với Hồ Yến Bằng.”

Tiêu Minh Dạ mơ mơ màng màng thuận miệng hỏi, “Hồ Yến Bằng là ai?”

“Lãnh đạo cái hội giáo đó đó, hồi tết anh đẩy gã vào đồn công an đó.”

“À.” Tiêu Minh Dạ nhớ ra mà không nói gì.

Chung Ý Thu biết hắn không có cảm tình với người trong nhà, hoàn toàn không muốn dính tới bọn họ, nhưng Viên Ngọc Lan là em gái trẻ người non dạ, lỡ như bị người ta lừa thì phải làm sao đây?

Chung Ý Thu sờ lên eo hắn, mừng rỡ phát hiện khối cơ bắp này vừa bằng một nắm tay, sờ đã tay ghê. Thế là cậu xoay tròn ngón tay lên khối cơ này, lại hỏi, “Làm sao bây giờ? Hồ Yến Bằng không phải là người tốt.”

Tiêu Minh Dạ buồn ngủ lắm rồi, bị cậu trêu chọc ngứa ngáy toàn thân, nắm chặt ngón tay không thành thật đặt lên tim mình, nhàn nhạt đáp, “Mặc kệ nó.”

Chung Ý Thu không biết nên nói gì nữa, trước đừng nói Tiêu Minh Dạ quản hay là mặc kệ, dù có quản, Viên Ngọc Lan có cảm kích, có nguyện ý nghe lời hay không? Chỉ có thể đi một bước tính một bước, nghĩ đã rồi cậu chui vào ngực Tiêu Minh Dạ ngủ.

Hiệu trưởng Trịnh nói ông sẽ đi tới nhà Trịnh Lệ Lệ một lần nữa, nhưng vẫn chưa nói kết quả. Chung Ý Thu có chút nóng vội, Trịnh Lệ Lệ đã nghỉ học hơn nửa tháng rồi, đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa gặp qua con bé một lần nào cả, không biết con bé nghĩ sao nữa.

Trong trường học mặc kệ là giáo viên hay là học sinh, gần đây chẳng ai có tinh thần học tập cả, bởi vì lúa mì đã trưởng thành, lục tục bắt đầu mùa thu hoạch. Đây là vụ hè bận rộn nhất trong năm, vài mẫu lúa mì của họ cũng có thể thu hoạch rồi, Tiêu Minh Dạ xin ông chủ Vương nghỉ mấy ngày, hôm nay bắt đầu ở nhà thu hoạch lúa mì.

Chung Ý Thu lần đầu tiên biết trường học cho nghỉ để thu hoạch lúa mì, từ giáo viên đến học sinh được nghỉ cả mười ngày luôn!

Buổi chiều hôm đó, cậu muốn đuổi theo hỏi hiệu trưởng Trịnh chuyện của Trịnh Lệ Lệ giải quyết ra sao rồi? Lý Hoành Phi kéo không cho cậu đi, ở nông thôn, dù chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng bằng thu hoạch lúa mì, sau khi chúng trưởng thành thì phải gặt nhanh, bằng không chúng sẽ rớt hết hạt ở trên đất, mà mùa này lại dễ mưa, không thu hoạch tuốt lúa kịp thời, thì vụ mùa năm nay sẽ bị hủy bỏ.

Chung Ý Thu than nhỏ, nhưng với tình hình này, mỗi nhà mỗi hộ đều khí thế tranh đoạt thời gian với ông trời, chỉ có thể cho qua.

Cậu nhìn cánh tay vẫn còn bó bột của Lý Hoành Phi, hỏi: “Tay cậu làm sao bây giờ? Hay là hai ngày nữa tôi sang giúp nhé.”

“Không cần.” Lý Hoành Phi cảm động, cười nói: “Anh biết gặt lúa không? Anh mà đi cha em lại đãi thịt vịt cho xem.”

Chung Ý Thu buồn bực, bởi vì đúng là cậu không biết cắt lúa mì.

Thời tiết đầu hè, nắng sáng không tính là quá nóng, Chung Ý Thu mặc một cái áo khoác sơ mi tay dài cùng quần dài, tìm mũ rơm khắp nơi, dáng vẻ phải ra ruộng làm việc cùng mọi người.

Cơm nước xong Tiêu Minh Dạ ngồi xổm bên giếng nước mài lưỡi dao, Chung Ý Thu rửa chén xong chạy đi tìm, tới nơi thì phát hiện có chỗ không thích hợp.

“Sao chỉ có hai lưỡi hái thôi vậy? Chú Nghĩa không đi à?” Cậu ngồi xổm bên cạnh hỏi.

“Đi.” Tiêu Minh Dạ đáp xong lại bỏ thêm một câu, “Em không đi.”

Chung Ý Thu: “……”

Cậu nào chịu, đứng lên kháng nghị, “Vì sao không cho em đi? Em muốn đi! Ba người làm mới nhanh hơn chớ.”

Tiêu Minh Dạ mài xong rồi, dùng ngón tay thử lưỡi dao, nói, “Cực lắm, em ở nhà chơi, hai người bọn anh là đủ rồi.”



Chung Ý Thu ấm áp trong lòng, Tiêu Minh Dạ tốt với mình quá, rồi lại không ủng hộ cách nói của hắn, đứng lên tìm thêm lưỡi hái.

Tiêu Minh Dạ dù có lợi hại mấy cũng không lay chuyển được cậu, chỉ có thể giúp cậu mài dao, ba người mang hai bình nước lớn rồi xuống ruộng.

Thu hoạch lúa mì rất nhiều bụi, đầu lúa cứa vào người vừa ngứa vừa đau, chờ đến giữa trưa mặt trời nóng rát làm người ra đầy mồ hôi, toàn thân bực bội. Ba người cùng nhau cắt, Tiêu Minh Dạ thì không cần phải nói, không lâu sau đã bỏ xa bọn họ, Chung Ý Thu buồn bực là ngay cả chú Nghĩa mà mình còn đuổi không kịp nữa, chân cẳng chú Nghĩa bất tiện lại lớn tuổi, mà làm việc nhà nông lại rất lưu loát, thành thạo.

Tiêu Minh Dạ trở về kêu cậu uống nước, trong miệng Chung Ý Thu đầy bụi lúa, súc miệng trước rồi mới ừng ực ừng ực uống vào nửa bình. Tiêu Minh Dạ nhận lấy uống sạch, đưa bình nước cho cậu: “Về lấy nước đi.”

Chung Ý Thu không thèm nghe lời, trực tiếp vạch trần, “Anh không cho em làm việc thì có.”

Tuy rằng có đội mũ rơm, nhưng da mặt trắng nõn của Chung Ý Thu vẫn bị phơi đỏ bừng, bởi vì ra mồ hôi, trên mặt có vài dấu vết quẹt ngứa. Tiêu Minh Dạ đau lòng, nghĩ sau này bọn họ nhất định sẽ không trồng lúa mì ở trên núi, không bao giờ để Chung Ý Thu làm việc vất vả được.

Dưới ánh nắng chói chang đáy mắt Tiêu Minh Dạ lại như là hồ nước thâm sâu, Chung Ý Thu biết hắn đang đau lòng cho mình, cười vỗ lưng hắn, khiêu khích, “Đừng đứng ở đó nữa, đợi lát nữa em sẽ đuổi kịp anh cho coi!”

Bởi vì Tiêu Minh Dạ dẫn đường ở phía trước, cuộc thi tốc độ giữa ba người càng lúc càng nhanh, đến 12 giờ chỉ còn thừa một chút, Tiêu Minh Dạ bảo bọn họ về trước để nấu cơm, mình cắt xong sẽ về sau. Chung Ý Thu nói gì cũng không làm, kéo hắn về trước để nghỉ ngơi, Tiêu Minh Dạ ướt đẫm cả người, vì một người làm việc của cả hai người.

Trồng trọt vất vả vô cùng, gặt lúa xong còn phải kéo về, chọn thời tiết mát mẻ thì trải ra, dùng trâu dắt đồ nghiền nát hạt lúa, rồi nhờ gió cuốn trôi vỏ lúa, thì mới phơi khô kéo túi về nhà.

Buổi chiều cắt lúa mì xong, Tiêu Minh Dạ mượn xe đẩy tay, ba người một xe kéo lúa trở về. Bọn họ không có sân đập lúa, chỉ có thể mượn sân thể dục của trường học, chú Nghĩa đi đường không tiện, Tiêu Minh Dạ lại tiếc Chung Ý Thu làm việc, cho nên cả buổi trưa đều do hắn kéo xe, Chung Ý Thu theo ở phía sau đẩy.

Đến buổi tối tắm xong, Chung Ý Thu mát xa cho Tiêu Minh Dạ.

Chung Ý Thu cả ngày khó chịu trong lòng, cậu không thích Tiêu Minh Dạ chịu khổ, nhưng mà trồng trọt thì phải chịu thôi. Cậu vẫn luôn suy xét sau này phải làm gì? Có phải không nên ở lại thôn hay không, nếu sống cùng Tiêu Minh Dạ thì ở đâu mới tốt hơn chỗ này.

Tiêu Minh Dạ xoay người kéo cậu vào trong lòng ngực, hỏi: “Mệt không? Eo có đau hay không?”

Cắt lúa mạch vẫn luôn khom lưng, eo Chung Ý Thu xác thật đau lắm, mà không muốn Tiêu Minh Dạ lo lắng, nên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Nghĩ cái gì đó?” Tiêu Minh Dạ dùng ngón tay xoa chân mày đang nhíu chặt của cậu, nhẹ nhàng thổi.

Chung Ý Thu chua xót, sườn mặt dán lên ngực hắn, nói: “Đau lòng, cực cho anh quá.”

Tiêu Minh Dạ không dám nói với cậu rằng, việc này không tính là gì, dọn hàng ở chỗ ông chủ Vương còn mệt hơn nữa. Hắn có mệt cũng không sao, chỉ cần Chung Ý Thu không chịu khổ, thì có khó khăn mấy hắn cũng chịu được.

Chung Ý Thu ngẩng đầu hôn lên cằm hắn, do dự nói, “Nếu không chúng ta ra thành phố đi, hoặc là tìm Trần Viễn, anh ấy có thể tìm việc giúp bọn mình.”

Tiêu Minh Dạ nhíu mày, lạnh giọng nói: “Anh không cần người khác tìm việc giúp mình.”

Chung Ý Thu hối hận không nên đề cập tới Trần Viễn, tiếp tục nói: “Vậy mình đi nơi khác.”

“Em không muốn ở đây à?” Tiêu Minh Dạ hỏi.

Chung Ý Thu: “Không phải, em rất thích nơi này, nhưng trồng trọt quá mệt mỏi, em không muốn anh cực nhọc thôi.”

Ánh trăng lấp ló tiến vào phòng qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt trắng trẻo của Chung Ý Thu, Tiêu Minh Dạ mê muội, tay chui vào trong quần áo vuốt ve làn da bóng loáng, dịu dàng cắn môi cậu, nhỏ giọng nói: “Anh không mệt, nhưng em muốn đi đâu thì anh sẽ theo đó, ở chỗ này không thích thì mình dọn đi chỗ khác, cho dù là ở đâu, thì chỉ cần bọn mình ở bên nhau là được.”

Chung Ý Thu cảm động đến rơi nước mắt, ôm cổ hắn nỉ non nói: “Tiêu Minh Dạ, em yêu anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play