Hai mươi tuổi Chung Ý Thu, lần đầu tiên nếm thử mùi vị tình yêu kinh thiên động địa, thì ra
nó không oanh oanh liệt liệt lên xuống phập phồng như trong tiểu thuyết
hay trong TV, mà chân chính chấn động tinh thần làm người nguyện ý trả
giá hết thảy vì tình yêu, là sự trả giá ngọt ngào.
Cậu và Tiêu Minh Dạ chưa bao giờ nói tới tương lai, tình yêu của hai người
đàn ông tựa hồ không có tương lai. Một nam một nữ kết hợp sinh con tạo
thành gia đình, là cách sinh tồn được nhân loại bảo trì qua trăm ngàn
năm. Còn hai người đàn ông thì sao? Không có con cái thì làm gì để tạo
thành một gia đình đây? Nó thậm chí còn phạm vào giá trị đạo đức của con người nữa đó!
Chung Ý Thu từng trộm truy cứu qua rất nhiều tư liệu, họ nói rằng loại quan hệ của bọn họ thuộc về nhóm đồng tính luyến ái, bị người bắt được thì có khả năng sẽ bị phán
tội lưu manh. Đương nhiên cậu không sợ, Tiêu Minh Dạ sẽ càng không sợ,
chỉ là cậu không dám nghĩ bọn họ có thể đi được bao xa.
Tuy Tiêu Minh Dạ nói rằng cậu đi đâu thì hắn sẽ theo đó, nhưng mà quan hệ
của bọn họ có thể chạy được đến đâu? Đi đến đâu mà không bị người chỉ
điểm chửi rủa, dưới áp lực của hiện thật, tình yêu có thể kiên trì được
bao lâu?
Thì ra Tiêu Minh Dạ đã suy xét
hết mọi chuyện, câu nói này so với bất kì lời ngon tiếng ngọt nào cũng
êm tai hơn, hắn cho Chung Ý Thu một câu hứa hẹn đến nơi đến chốn, tính
toán cho cả cuộc đời của hai người. Nhận thầu 70 năm, ngọn núi này sẽ
thuộc về bọn họ, cho dù trong tương lai bọn họ có rời đi hay là ở lại,
mặc kệ bọn họ có đi bao xa, thì nơi này sẽ là nhà của bọn họ, tùy thời
có thể trở về, ở chỗ này tự do tự tại sinh hoạt, cho đến khi nhắm mắt
xuôi tay.
Tiêu Minh Dạ cho cậu một nơi chốn đào nguyên, để cậu có thể muốn làm gì thì làm.
Chung Ý Thu vẫn luôn cho rằng đàn ông mà rơi lệ thì không có tiền đồ, giờ
phút này đây lần đầu tiên bởi vì quá yêu một người mà không thể dùng
ngôn ngữ biểu đạt, cậu đã chảy xuống dòng lệ nóng ấm.
Tiêu Minh Dạ dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cậu, đau lòng dỗ nói,
“Được rồi, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu, anh bảo đảm.”
Chung Ý Thu lắc đầu, cậu muốn nói mình không phải bởi vì lo lắng mới khóc, mà là bị cảm động hóa thành nước mắt, nhưng mà giờ phút này một câu cũng
nói không nên lời.
“Đi lấy sổ tiết kiệm,
tối nay cần làm liền, kéo càng dài thì sẽ có người phát hiện không thích hợp.” Tiêu Minh Dạ giục cậu, đã hơn ba giờ chiều, mà 5 giờ ngân hàng
đóng cửa.
Chung Ý Thu không có quyết đoán như hắn, tim vẫn luôn bấn loạn, giọng nói khàn khàn: “Nếu không nghĩ
lại đi, một lúc lấy một đống tiền lớn…… Huống hồ tiền cũng không đủ……”
Tiêu Minh Dạ đã tính toán kĩ, “Không thể đợi thêm nữa, thư ký hôm nay chắc
chắn sẽ có áy náy với anh, muốn rèn sắt khi còn nóng. Anh sẽ gọi điện
thoại mượn tiền Chu Luật Thư.”
Chung Ý
Thu lấy ra túi giấy da trâu, lật một lớp rồi một lớp, do dự đưa sổ tiết
kiệm cho hắn, Tiêu Minh Dạ cảm nhận được cái run tay nhè nhẹ của cậu sau khi cầm lấy.
Thế là Tiêu Minh Dạ vội vàng ôm lấy cậu, kiên định bảo đảm, “Hãy tin anh!”
Chung Ý Thu dần dần yên lòng, nói, “Để em tìm Chu Luật Thư vay tiền, mười
ngàn đồng nhiều lắm, không biết anh ta có cho mình mượn hay không……”
“Không cần, để anh gọi, rồi nhờ anh ta đem tới, vì anh ta có xe.” Tiêu Minh Dạ thay đổi quần áo, cất sổ tiết kiệm vào túi giấy, cuốn bao nylon ở bên
ngoài, rồi nhét vào trong quần áo.
“Để em gọi điện thoại, anh ra ngoài trước đi.” Ra cửa, Chung Ý Thu lấy áo mưa mặc vào giúp hắn.
Tiêu Minh Dạ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, nhẹ giọng nói: “Anh gọi, em theo anh, không phải để vay tiền giúp anh.”
Hốc mắt Chung Ý Thu lại đỏ, cậu hận bản thân không tiền đồ, mít ướt quá, có lẽ là bị không khí khẩn trương ảnh hưởng.
Tiêu Minh Dạ xông vào màn mưa, cưỡi xe máy dặn dò nói: “Đi tắm rửa, đừng lo lắng, anh về ngay thôi.”
Một buổi chiều không ai yên phận, chú Nghĩa cũng xoay quanh, ngồi xuống rồi lại đứng lên, hoảng hốt không yên lòng.
Chung Ý Thu vô số lần muốn kể chuyện sửa đường cao tốc cho chú nghe, nhưng
chưa bàn với Tiêu Minh Dạ nên cậu không dám tự tiện mở miệng. Chú Nghĩa
tận tâm tận lực trợ giúp bọn họ, đối đãi hai người họ như người thân, họ không nên giấu diếm ông. Còn Viên Lão Hổ nữa, chân thành nhiệt tâm, vì
chuyện này chạy trước chạy sau, cũng cần báo đáp thật tình.
Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời âm trầm, chưa tới 5 giờ trời đã tối đen.
Tiêu Minh Dạ làm việc cẩn trọng, sợ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết
hắn ở Cung Tiêu Xã gọi điện thoại cho Chu Luật Thư, nên tới trên trấn
mới gọi. Cho nên khi hắn lấy tiền trở về, thì Chu Luật Thư cũng vừa vặn
lái xe tới nơi.
Tuy đã mặc áo mưa, nhưng
Tiêu Minh Dạ vẫn bị ướt, hắn vào nhà cởi quần áo ra trước, rồi mới móc
một chồng tiền đưa cho Chung Ý Thu, tổng cộng mười bốn ngàn đồng, toàn
bộ gia sản đánh cuộc vào lúc này. Tiền còn mang theo độ ấm của lòng
ngực, Chung Ý Thu phảng phất bị phỏng tay, rồi lại gắt gao nắm chặt.
Chu Luật Thư tới một mình, Tiêu Minh Dạ chỉ mượn mười ngàn mà hắn lại đem
tới mười lăm ngàn, tổng cộng có được hai mươi chín ngàn đồng, Chung Ý
Thu và chú Nghĩa lần đầu tiên nhìn thấy số tiền nhiều đến vậy, bốn con
mắt nhìn chằm chằm, sợ mình bị lóa mắt.
“Tôi về đây, ở nhà chỉ có mỗi Tùng Tùng.” Chu Luật Thư nghỉ cũng không nghỉ, xoay người đi ngay.
Chú Nghĩa cản hắn, “Sao mà không ngồi nghỉ một chút hả, cả nước cũng không uống.”
Chu Luật Thư nâng cánh tay vỗ vỗ Tiêu Minh Dạ, uyển chuyển từ chối nói, “Không được chú ơi, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
Tiêu Minh Dạ không bung dù dầm mưa đưa hắn ra xe, cách cửa sổ xe thành khẩn nói: “Cảm ơn anh, anh Chu.”
Chu Luật Thư giơ hai ngón tay lên Thái Dương làm tư thế chào tiêu sái, khóe miệng cong cong cười một cái liền bỏ đi.
Chung Ý Thu cảm động bởi tình cảm bạn bè, thời điểm mấu chốt không nói hai
lời liền ra tiền xuất lực, cậu cảm khái mình có tài đức gì, mà thu hoạch được tình yêu và tình bạn tốt đẹp đến thế.
Trời tối đen thì Viên Lão Hổ mới trở về, còn chưa vào cửa mà đã reo lên: “Nói tốt, đêm nay có thể ký, vẫn là ba mươi ngàn đồng!”
Ai cũng nghĩ không nấu cơm, Tiêu Minh Dạ mới vừa thay đổi một bộ quần áo,
mái tóc ngắn cũn bị ướt sau cơn mưa càng thêm vẻ cường hãn, cả người đầy tính công kích không dễ uy hiếp. Hắn đưa cái khăn lông khô cho Viên Lão Hổ, trực tiếp nói: “Được, hết mưa sẽ đi.”
Chung Ý Thu hoảng hốt, “Còn thiếu một ngàn đồng tiền lận! Sao mà vẫn phải đưa ba mươi ngàn cơ chứ, vị trí núi Ông Tiên Nhỏ không tốt.”
Viên Lão Hổ tùy tiện lau nước mưa trên mặt, quần áo ông ướt đẫm, hai chân
bọc đầy bùn, nhìn không ra đôi giày đâu. Môi bị đông lạnh đến tím tái,
đôi mắt vẫn tròn to, “Đồng ý nhận thầu 70 năm, ba mươi ngàn là rẻ lắm
rồi! Việc này thư ký cũng cảm thấy có lỗi với cậu, kêu mấy cán bộ tới
nhà nói vài câu là đồng ý ngay, cũng không làm giá gì hết.”
Tuy chú Nghĩa không biết Tiêu Minh Dạ vì sao kiên trì nhận thầu núi sau,
trong lòng ẩn ẩn đoán được có ẩn tình gì đó, lo lắng hỏi, “Thư ký không
nói gì thêm à?”
Viên Lão Hổ cười khổ,
“Sao không hỏi! Hỏi tôi vì sao anh hai Tiêu quyết tâm nhận thầu núi sau
vậy, tôi nói nó một thân một mình không nhà không cửa, sau này làm sao
cưới vợ sinh hoạt được, phải cho vợ tương lai một phần lễ hỏi chớ! Kể lể đáng thương dữ lắm, tôi còn khóc nữa mà!”
Tiêu Minh Dạ chớp chớp mắt với Chung Ý Thu, Chung Ý Thu trừng hắn, Viên Lão
Hổ chó ngáp phải ruồi vậy mà nói trúng, ngọn núi này xác thật là lễ hỏi
mà hắn dành tặng cho vợ tương lai của mình.
Chú Nghĩa móc ra một cái bao đen giấu sâu trong tủ quần áo, mở cái túi
ngoài ra bên trong còn một cái túi, làm trò trước mắt bọn họ lấy tiền
ra, tổng cộng hai trăm, đưa cho Chung Ý Thu, nói: “Thiếu một ngàn đồng,
hiện tại lấy tiền cũng không kịp, chú có thể giúp hai trăm thôi.”
Mũi Chung Ý Thu lên men, cố nén nước mắt hôm nay như tràn bờ đê, chỉ là không ngừng cúi đầu nói cảm ơn.
Viên Lão Hổ lập tức nói: “Nhà tôi còn 300 đồng, để tôi về lấy đắp vào.”
Tiêu Minh Dạ cảm ơn ông trước, còn nói thêm: “Chú, nhà chú có người bệnh,
tôi không thể dùng tiền của chú được. Chú chờ ở đây một lát để tôi đi
tìm Lục Tử, nó còn giữ tiền từ hôn ở nhà, chưa để vào ngân hàng đâu.”
Thân thể mẹ của Viên Lão Hổ không tốt, uống thuốc chích thuốc quanh năm, nhà lão dù có tiền thì Tiêu Minh Dạ cũng không đành lòng mượn.
Thời gian khẩn cấp, Tiêu Minh Dạ mang ủng vào, bung dù ra cửa ngay, bên
ngoài đen nhánh một mảnh làm Chung Ý Thu không yên tâm muốn đi cùng với
hắn, Tiêu Minh Dạ không cho, ở dưới mái hiên nhẹ nhàng sờ soạng mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, em chờ ở đây đi, nấu món gì đó cho mọi người
ăn.”
Chung Ý Thu đồng ý, mắt thấy hắn không lấy đèn pin, một mình xông vào đêm mưa tăm tối.
Nấu nồi mì sợi, xào một đĩa rau xanh, ba người ăn lót dạ, Viên Lão Hổ chạy
một buổi trưa vừa mệt vừa đói, ăn một lúc ba chén lớn, Chung Ý Thu tính
làm thêm mì, mà lão xua xua tay nói ăn lửng dạ là được.
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ trở về rất nhanh, mượn được một ngàn đồng tiền từ hôn của Lục
Tử, nên Chung Ý Thu trả lại hai trăm đồng cho chú Nghĩa.
“Đi thôi!” Viên Lão Hổ đứng lên thở phào một hơi.
“Ăn cơm trước đi?” Chung Ý Thu hỏi Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ sửa sang lại sấp tiền, lấy báo che lại ở trong ngực, “Không được, trở về rồi ăn.”
Hai người chú Nghĩa và Chung Ý Thu như là tiễn bọn họ đi xa nhà, biểu tình
lo lắng muốn nói lại thôi, đưa đến bậc thang bị màn nước không ngừng
tuôn xuống dưới mái hiên ngăn lại, dõi theo thân ảnh bọn họ biến mất
trong màn đêm.
Vượng Vượng dẫn theo Tiểu
Hoa từ phòng bếp lại đây, hoàn toàn bị mưa xối ướt đẫm, buổi tối bận rộn quên mất hai mẹ con nhà này, chúng nó đói kêu ư ử miết.
Chung Ý Thu giống như phạm phải sai lầm, nhỏ giọng nói: “Tiêu Minh Dạ sở dĩ kiên trì nhận thầu núi sau, là có nguyên nhân……”
Chú Nghĩa quay đầu nhìn cậu, ánh đèn từ phía sau chiếu lên nửa mặt của ông, nhuộm rèm mi buông rũ thành màu vàng ấm áp.
Chung Ý Thu nhìn về phía chú Nghĩa, tiếp tục nói: “Bọn cháu không nên giấu
chú, nhưng chuyện này còn chưa chứng thực không dám lộ ra, cháu xin
lỗi.”
Chú Nghĩa cười, “Chuyện gì? Hấp tấp đến vậy.”
Chung Ý Thu khẩn cầu nói: “Chờ Tiêu Minh Dạ trở về để anh ấy nói với chú được không?”
“Ừ, vào nhà đi.” Chú Nghĩa đồng ý nói.
Chờ đến hơn mười một giờ, Chung Ý Thu và chú Nghĩa đều ngủ không được,
trước kia thức đêm chỉ cần không phải dùng mắt, thì sẽ tắt điện đốt nến. Hiện tại hai người ngồi chờ mà vẫn để đèn sáng, chỉ có dựa vào điểm này mới có thể xua tan nội tâm hoảng loạn của hai người.
Bên ngoài Vượng Vượng kêu lên, Chung Ý Thu bắn người lao ra cửa, hơn 12 giờ đêm mà Viên Lão Hổ vẫn thần thái sáng láng, từ xa đã nghe tiếng cười to hào sảng của ông.
Ông hưng phấn đến mức
không từ nào diễn tả được, nâng bàn tay to như quạt hương bồ vỗ bạch
bạch lên lưng Chung Ý Thu, Tiêu Minh Dạ theo sau vừa đau lòng vừa buồn
cười.
“Sao rồi?” Chú Nghĩa đuổi theo vội hỏi.
“Thành!” Viên Lão Hổ phất tay khí thế mười phần.
Chú Nghĩa dẫn lão vào trong, Chung Ý Thu đứng ở dưới mái hiên si ngốc nhìn
Tiêu Minh Dạ chậm rãi đến gần, hung hăng ôm hắn một phen rồi lại nhanh
chóng tách ra.
“Thế nào?” Chung Ý Thu hỏi lại một lần nữa.
Tiêu Minh Dạ duỗi tay móc ra một tờ giấy đặt lên tay cậu, trịnh trọng nói: “Núi Ông Tiên Nhỏ từ nay là của em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT