Thay đổiVương Văn Tuấn nóng tính, nghe Lục Tử nói xong là nổi giận đùng đùng, chỉ vào mũi mắng hắn là kẻ bất lực.

Chung Ý Thu ngại y mắng quá khó nghe, nên đẩy y một cái ý bảo ngậm miệng lại đi. Lục Tử thiện lương mềm lòng, không rành từ chối, cũng không đành lòng xé rách mặt với người nhà cô gái đó. Chủ yếu cũng là sợ ồn ào huyên náo, mẹ hắn vốn đã mẫn cảm, đến lúc đó càng tin rằng người khác đang chê cười bà.

Chú Nghĩa nói: “Cho má Đỗ thêm chút tiền, nhờ bà ta đứng giữa hòa giải.”

“Bà ấy nói nhiều lần lắm, mà đối phương chính là không chịu, còn muốn đánh người……” Lục Tử buồn bực nói.

Vương Văn Tuấn giận đến mức mặt mũi trắng bệch, thở dốc hổn hà hổn hển không nói nên lời, làn da y vốn không đen lắm, mùa hè giúp trong nhà làm việc ở bên ngoài phơi đen, qua một mùa đông liền dưỡng trắng.

Chung Ý Thu có đôi khi cảm thấy rất kỳ quái, ngày thường Vương Văn Tuấn và Lục Tử không thân thiết gì cho lắm, hai người thường xuyên cãi nhau, ai cũng không nhường ai. Nhưng chỉ cần Lục Tử vừa xảy ra chuyện là y sốt suột hơn bất cứ ai, nói không thiết quan tâm, mà vẫn tức muốn hộc máu mắng người, dáng vẻ hận sắt không thành thép.

Chú Nghĩa thấy hai người cãi nhau đáng thương quá, nên khuyên nhủ, “Mấy đứa đừng động vào, để ngày mai chú đi tìm chú bác của Lục Tử xem sao.”

Lục Tử như là lập tức có người tâm phúc, dần thả lỏng cảm xúc.

Lục Tử có mấy người chú bác, nhưng từ khi cha hắn qua đời, rồi bởi vì tranh chấp trong nhà mà mọi người cãi nhau túi bụi, nên nhiều năm không ai lui tới, tuy giờ đã hòa hoãn, nhưng cũng chỉ là ngoài mặt, trên thực tế cũng không bằng lòng, không muốn giúp đỡ gì hết.

Ở nông thôn, hoặc nói không chỉ ở nông thôn, một gia đình mất đi người đàn ông chủ gia đình, thì tương đương với mất đi người tâm phúc, rất nhiều thời điểm sẽ bị đánh đồng với quần thể yếu kém, dễ dàng bị người khác khi dễ. Tuy rằng Lục Tử đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn là một đứa trẻ, không thể làm chủ gia đình. Tục ngữ nói vợ góa con côi, nghe tới là biết cảm giác đáng thương đến bất lực biết nhường nào.

Lần này sở dĩ nhà gái dám làm không kiêng nể gì, cũng do dựa vào điểm này, cho rằng nhà Lục Tử không thể so với bọn họ, trong nhà không có đàn ông, nhóm chú bác cũng không muốn đại diện, không khi dễ hắn thì khi dễ ai?

Chung Ý Thu không biết chú Nghĩa sẽ bàn bạc với nhóm chú bác như thế nào, có thể lay động được bọn họ hay không. Cậu vừa đến trường học là gặp ngay một sự kiện mà năm ngoái hiệu trưởng đã tiên đóan, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Lớp 6 có ba học sinh không tới báo danh, nói đúng hơn là không đi học, hiệu trưởng Trịnh nổi trận lôi đình, không chỉ bởi vì mấy học sinh này, mà còn có hai giáo viên không đi làm, có một người mùng năm đã ra ngoài làm việc, mấu chốt là không tới trường xin từ chức, mà chỉ tùy tiện nhờ người tới truyền lời thôi.

Các giáo viên đều im như ve sầu mùa đông không dám nói lời nào, ngay cả lão Cao cũng dựng điếu thuốc ở ven tường. Hiệu trưởng Trịnh mới vừa pha một ly trà nóng, bị cơn giận khống chế đầu óc lỡ tay cầm lên uống, Chung Ý Thu ở bên cạnh tính nhắc nhở mà không kịp mở miệng!

“Phi ——” Hiệu trưởng Trịnh bị bỏng miệng càng tức giận, loảng xoảng một tiếng đặt mạnh cái ly lên bàn, nước trà nóng văng ra phỏng tay, làm hiệu trưởng Trịnh tức muốn hộc máu mắng thô tục, “Con mẹ nó ——”

Không biết là mắng chén trà hay là mắng hai vị giáo viên kia.

Một vị giáo viên ở thôn Trương tên là Trương Uy Vũ, dạy Toán lớp một kèm luôn chủ nhiệm lớp, Chung Ý Thu có ấn tượng rất sâu với y, bởi vì cái tên chẳng hợp với dáng vẻ của y tí nào cả, y cao không cao, mà lùn cũng không lùn, xấp xỉ 1m60, lại còn gầy gò, hơn nữa y mới 20 tuổi, nhưng con gái đã hai tuổi, kết hôn vô cùng sớm.

Người còn lại ngồi đối diện với bàn của chú Nghĩa, song song với Tiêu Minh Dạ, dạy môn Tự nhiên lớp 4, 5 và 6. Cũng là người trẻ tuổi tên Lý Khắc Vĩ, nhưng thường ngày rất ít nói, thường cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, hắn cùng thôn với Lý Hoành Phi, vậy mà hai người cũng không nói lời nào.

Hiệu trưởng Trịnh mắng xong, mặt đen như đáy nồi, ông nhìn chung quanh một vòng nghiêm khắc hỏi, “Tiêu Minh Dạ đâu?”

Tim của Chung Ý Thu đập thình thịch, sáng nay Tiêu Minh Dạ nói có việc ra cửa, mà Chung Ý Thu cũng không hỏi là chuyện gì, hôm nay khai giảng ngày đầu tiên cứ nghĩ chỉ cần tới báo danh, quét tước vệ sinh thôi, cho nên cậu không cản, ai mà biết vừa vặn đâm trúng họng súng chứ.

Cậu nhanh chóng tìm cớ để cho người ta tin, còn chưa nghĩ được gì, thì hiệu trưởng Trịnh lại hỏi, “Vương Văn Tuấn đâu?”

Chung Ý Thu: “……”

Vương Văn Tuấn cũng không tới ha! Buổi sáng không chú ý y đi khi nào nữa, vừa đến văn phòng là mở họp ngay, nên cậu không nhìn xung quanh làm gì.

Chú Nghĩa bình tĩnh nói: “Tiêu Minh Dạ có chút việc phải làm, còn Vương Văn Tuấn ngày hôm qua tới đây quên mang mấy món đồ nên về nhà lấy rồi.”

Rầm —— Hiệu trưởng Trịnh đấm bàn, lạnh giọng quát, “Con mẹ nó đừng đi làm nữa! Đánh rắm đâu ra nhiều vậy hả! Muốn tới thì tới, không nghĩ tới thì không tới, xem nơi này là nơi nào? Đây là trường học! Không muốn làm thì nghỉ hết đi, một mình lão tử đây thầu hết!”

Ông dùng hết sức lực nên tiếng đấm bàn rất to, Chung Ý Thu cảm giác bên tai vẫn luôn chấn động, cậu nghĩ nếu đổi lại là mình thì chắc mình cũng giận dữ vậy lắm, hai người này rốt cuộc đi đâu rồi?



Chén trà trên bàn bị đổ, nước trà theo cạnh bàn tí tách tí tách chảy xuống mặt đất, văn phòng chìm vào lặng im, làm tiếng nước nhỏ xíu bỗng nhiên vang dội thành tiếng thác nước. Trịnh Tiểu Bình đứng dậy nâng cái chén, rồi nhích tới phích nước nóng pha một ly mới, nghiêm túc nói: “Một người làm không được, đoàn đội muốn dạy ca hát khiêu vũ, thầy làm được không?”

Phụt —— các giáo viên đều nở nụ cười, hiệu trưởng Trịnh cũng không nhịn nổi, bất đắc dĩ cười khổ.

Chung Ý Thu cảm kích chớp chớp mắt với Trịnh Tiểu Bình, quả nhiên phụ nữ mềm mỏng như nước, cho dù ngọn lửa có lớn đến bao nhiêu thì vẫn vô thanh vô tức tiêu diệt được.

Một câu vui đùa phá vỡ không khí giằng co, hiệu trưởng Trịnh xoa mặt, sắp xếp nói, “Thầy Diêm chủ nhiệm lớp 1, thầy Chung dạy Toán lớp 1……” Nói xong ông giơ tay chỉ hướng Chung Ý Thu, “Chuyển lời cho Tiêu Minh Dạ, bảo cậu ta dạy ba lớp Tự nhiên cho tôi! Xem có còn rảnh rỗi nữa không!”

Chung Ý Thu xấu hổ, không biết có nên đồng ý giùm hay không, Viên Vinh Cử lại đột nhiên mở miệng, “Cậu ta dạy được à? Lớp bọn tôi sắp tốt nghiệp, tùy tiện sắp xếp một người chỉ biết nhảy nhót tới dạy, thì quá vô trách nhiệm ấy chứ?”

Ý gã là Tiêu Minh Dạ dạy thể dục thôi mà, đa số phụ huynh ở nông thôn không hiểu bộ môn này cho lắm, cho rằng thể dục chính là ăn chơi, cho bọn trẻ nhảy nhót, mệt muốn chết.

Viên Vinh Cử là giáo viên, gã nói như vậy rõ ràng là kỳ thị, cười nhạo Tiêu Minh Dạ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển. Nhưng trên thực tế Tiêu Minh Dạ có trình độ văn hóa cao hơn gã nhiều, gã chưa tốt nghiệp cấp ba, còn Tiêu Minh Dạ đã tốt nghiệp rồi mới tham gia quân ngũ, vẫn luôn học tập trong lúc đi lính.

Chung Ý Thu tính phản bác, nhưng chú Nghĩa như là đã sớm dự liệu, lập tức giữ chặt cánh tay cậu lại không cho cậu nói chuyện. Hiệu trưởng Trịnh vẫn đang nổi nóng, vất vả tạm chấp nhận điều phối người, nghe xong lời nói âm dương quái khí này lập tức lại tạc lông, “Quyết định vậy đi, nếu ai thực sự có năng lực, có thể nghĩ biện pháp nào tốt hơn, thì tôi giao lại chức hiệu trưởng này cho người đó luôn!”

Nói xong đứng lên bỏ đi, để lại một phòng người đủ loại tâm tư, Chung Ý Thu không tự chủ được muốn cho hiệu trưởng Trịnh một tràng vỗ tay.

Tiêu Minh Dạ và Vương Văn Tuấn đến tối mới trở về, theo sau là Lục Tử với vẻ mặt phức tạp.

“Hai người các anh đi đâu vậy, hôm nay hiệu trưởng Trịnh giận lắm á.” Chung Ý Thu nói.

Vương Văn Tuấn xoay đầu, vênh váo hống hách nói, “Làm chuyện lớn!”

Chung Ý Thu hỏi: “Chuyện gì lớn?”

Nói xong cảm thấy không thích hợp cho lắm, lại hỏi Tiêu Minh Dạ, “Hai người các anh cùng nhau ra ngoài à?”

Tiêu Minh Dạ gật gật đầu, từ phía sau trộm móc lấy ngón tay của cậu, rồi xoay người vào phòng bếp nấu cơm.

Tim của Chung Ý Thu đập loạn, vội vàng quét sắc mặt của từng người một lần, sợ người khác thấy. Nhưng mà Vương Văn Tuấn chỉ lo khoe khoang, Lục Tử còn chưa hoàn hồn, còn chú Nghĩa thì không biết bọn họ bán hủ nút gì đang dò hỏi, không ai chú ý đến thao tác của Tiêu Minh Dạ.

Lục Tử lẳng lặng nói: “Bọn họ giúp tôi đòi tiền đính hôn về, hơn một ngàn đồng.”

Chung Ý Thu: “……”

Chú Nghĩa: “……”

Ngày hôm qua còn bàn luận cơ mà, chú Nghĩa nói sẽ đi tìm nhóm chú bác của Lục Tử, để mọi người cùng nhau ra ý kiến, còn chưa kịp hành động nữa, vậy mà hai người đã đòi tiền về rồi.

“Các anh đòi thế nào? Động thủ sao?” Chung Ý Thu thấp thỏm hỏi.

Vương Văn Tuấn khinh thường nói, “Dùng tay á? Vừa đứng trước nhà là họ đã vội chạy đi lấy tiền rồi!”

Chung Ý Thu: “Sao lại đi nguyên một ngày luôn?”

Vương Văn Tuấn: “…… Trong nhà không đủ tiền, phải ra ngân hàng lấy tiền.”

Thổi phồng quá đáng làm Chung Ý Thu nghe không nổi, chỉ có Lục Tử làm vẻ mặt sùng bái phối hợp với y.



Chú Nghĩa lo lắng nói: “Sao muốn một ngàn, tiền đính hôn 600, cộng thêm đồ vật này nọ thì một ngàn có hơi nhiều, đừng để lại nhược điểm.”

“Bọn cháu tính hết rồi, một ngàn còn chưa đủ á! Thằng ngốc này làm không công cho người ta suốt mấy tháng liền, còn chưa tính tiền công nữa đó!” Vương Văn Tuấn không phục.

Chú Nghĩa nói, “Mấy đứa tụi cháu không hiểu, không thể so đo mấy việc nhỏ này được, lúc đính hôn Lục Tử chính là con rể, làm đồ cho nhà gái là đúng, chỉ là mấy người đó nổi lòng tham thôi. Tuy nhiên chúng ta cũng cần tránh làm hại thanh danh của Lục Tử, có điều vẫn phải lấy tiền về.”

Chung Ý Thu vào phòng bếp chất vấn Tiêu Minh Dạ, “Sao anh rủ Vương Văn Tuấn đi cùng mà không rủ em?”

Tiêu Minh Dạ cắt một miếng thịt bỏ vào trong miệng cậu, như có như không cười nói: “Thầy Tiểu Chung là thầy giáo hoàn mỹ, không thể đi làm việc này được.”

Chung Ý Thu: “……”

“Tiêu Minh Dạ, em phát hiện anh thay đổi rồi.” Cậu trịnh trọng nói.

“Nhai nuốt rồi hẳn nói.” Tiêu Minh Dạ như đang dạy dỗ trẻ con.

Chung Ý Thu nghe lời, nhai xong nuốt xuống, rồi nhỏ giọng nói, “Từ sau khi chúng ta ở bên nhau anh thay đổi liền.”

“Chỗ nào?” Tiêu Minh Dạ lại nhét thêm một miếng.

Chung Ý Thu: “…… Trước kia không thành thật, bây giờ lại không đứng đắn.”

“Hối hận rồi à?” Tiêu Minh Dạ tiếp tục đút đồ ăn.

“Có hơi…… Em thích anh trước kia hơn……” Chung Ý Thu vừa nói vừa ăn.

“Đáng tiếc, em hối hận cũng không kịp.” Tiêu Minh Dạ lại nhét thêm một miếng lấp kín cái miệng đang muốn phản đối đó.

Chung Ý Thu: “…… Này! Vương Văn Tuấn mang về món này ăn ngon ghê, cắt cho em thêm mấy miếng nữa đi.”

Lục Tử rốt cuộc cũng nhận lấy tin tức tốt từ trên trời rớt xuống này, bị hai người anh em làm cho cảm động, ồn ào muốn mời khách, bảo mọi người tối mai đến nhà làm khách.

“Các anh đòi tiền thế nào vậy?” Chung Ý Thu hỏi Tiêu Minh Dạ.

Vương Văn Tuấn khoác lác đủ rồi, bắt đầu nói đứng đắn, “Anh hai Tiêu ngồi ở ngay giữa nhà, nói tới nói lui đòi tiền đính hôn cho Lục Tử, không nói nhiều, mấy người anh trai vốn muốn động thủ, nhưng mặt anh hai Tiêu đen thui, lại cao to, hung hãn, khoanh tay như tôi là trùm xã hội đen…… Vừa thấy là biết đánh không lại, ngồi tới giữa trưa hắn còn đòi ăn cơm, bắt người ta nấu cơm cho hắn, chờ đến chiều thì bọn họ chịu hết nổi!”

Chung Ý Thu: “……”

Hành vi này quá lưu manh, nhưng đúng là rất có hiệu quả.

Lục Tử hỏi, “Vậy anh làm gì?”

Vương Văn Tuấn rống giận, “Cậu có ý gì!”

“Cậu ta ngồi ở ngoài thôn canh gác.” Tiêu Minh Dạ nhàn nhạt nói.

Vương Văn Tuấn: “……”

Chung Ý Thu nhìn gương mặt nữa hồng nữa trắng của y, lập tức hỗ trợ giải vây, nói với Tiêu Minh Dạ: “Hiệu trưởng Trịnh bắt anh dạy Tự nhiên cho lớp 4, 5 và 6, thầy Lý nghỉ việc rồi.”

hóa ra thằng hề là tôi, Vương Văn Tuấn said.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play