6 giờ rưỡi Trương Hoàn thức dậy như bình thường, trước tiên chuẩn bị bữa sáng trước, sau đó nhặt phân cho Đại Ninh Ninh, thay nước, thêm đồ ăn cho mèo, hầu hạ xong hoàng thượng thì mình mới đi rửa mặt tắm rửa.

Thẩm Trường Ninh cũng có thói quen tắm buổi sáng, cho nên chờ lúc hắn ăn mặc chỉnh tề đi ra thấy Trương Hoàn đang dọn bát đũa với đồ ăn lên bàn, lúc ngửi thấy mùi sữa tắm với hơi nước trên người anh, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng.

Mặc dù chính hắn cũng không biết mình hài lòng cái gì.

Bữa sáng là cháo gạo lứt, bánh bao, bắp, còn có một đĩa trái cây, bình thường Trương Hoàn đều ăn sáng như vậy, nhưng giờ bày lên bàn lại nhìn có chút đơn sơ.

Trương Hoàn cảm thấy hơi xấu hổ nói, “Có phải ít quá không, anh ăn vậy có đủ no không, anh có muốn ăn thêm cái gì nữa không, tôi làm cho.”

“Có người nấu cho ăn là tốt lắm rồi, tôi không kén chọn, nấu gì ăn nấy.” Thẩm Trường Ninh thật ra rất thích như vậy, ngày nào Triệu Văn Đào cũng mua cho hắn sandwich với cà phê, cái tên chết não kia ngay cả nhân sandwich cũng không đổi mà chỉ mua mãi một loại, má nó chứ ăn nguyên một năm ai mà chịu nổi, haiz, vậy mới thấy ăn cháo là ngon nhất.

Đại Ninh Ninh cũng chạy ỏn ẻn từ trong phòng ra, vẻ mặt Thẩm Trường Ninh rõ ràng biến sắc, “Cậu cho nó lên giường ngủ chung?”

“Đúng vậy.” Trương Hoàn không hiểu cái này thì có gì mà hỏi.

“Bẩn quá đi, nó cả ngày lăn qua lộn lại trên đất, lại còn rụng lông nữa.” Thẩm Trường Ninh thật sự không hiểu sao người ta có thể cho thú cưng lên giường được.

Trương Hoàn hoàn toàn hiểu rõ rồi, Thẩm Trường Ninh là cái tên ghét lông ưa sạch, “Yên tâm đi, tôi sẽ không cho nó chạy vào phòng anh đâu.”

Thẩm Trường Ninh dường như vẫn chưa yên tâm lắm, lại dặn dò thêm: “Nhất định đừng để nó chạy lên giường tôi nhé!”

Trương Hoàn liên tục gật đầu.

Ăn sáng xong Trương Hoàn đứng dậy chuẩn bị dọn bàn, Thẩm Trường Ninh lại nói với anh: “Cậu vào thay đồ đi làm đi, công ty tôi gần, lát nữa tôi đi làm cũng không muộn.”

Trương Hoàn thấy cũng được, nhanh chóng vào phòng thay đồ.

Thẩm Trường Ninh rửa chén xong Trương Hoàn đã đi làm rồi, hắn quay đầu nhìn thấy Đại Ninh Ninh đang nằm trên sô pha, đầu còn kê một cái gối ôm.

Hắn lập tức phát điên, “Mày xuống nhanh cho tao!”

Đại Ninh Ninh không thèm để ý đến hắn, bắt đầu liếm lông trên bụng.

“Tao cảnh cáo mày, nhanh chóng xuống cho tao!”

Đại Ninh Ninh vẫn phớt lờ hắn.

Thẩm Trường Ninh tức chết mất, ôm lấy nó đặt ngoài ban công, rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh rửa tay.

Chờ lúc hắn chuẩn bị ra cửa lại phát hiện Đại Ninh Ninh đã chạy lên ghế sô pha nằm rồi,còn nhìn hắn đầy khiêu khích, Thẩm Trường Ninh trừng mắt với nó hai phút, cuối cùng lặng lẽ thu quân, nhận thua, thôi muốn nằm trên sô pha thì cứ nằm, cũng không thể nhốt ngoài ban công được.

***

Tiểu Hạ cảm thấy từ khi mình đi làm đến nay chưa từng thấy chủ nhiệm nhà mình vui vẻ thế này bao giờ, mặc dù vẫn là Trương mặt liệt, nhưng cảm giác anh mang đến cho người ta ngày hôm nay giống như gió xuân vả vào mặt vậy, phơi phới.

Lúc ký tên, cậu không nhịn được mà mở mồm hỏi một câu: “Chủ nhiệm Trương, anh có chuyện gì vui à?”

Trương Hoàn sửng sốt, còn tưởng mình che giấu tốt lắm chứ.

Tiểu Hạ yên lặng đi ra, đứng ở cửa ôm tim, ôi má ơi dáng vẻ ngơ ngác lúc nãy của chủ nhiệm Trương, sao mà đẹp trai mà đáng yêu quá vậy.

Cậu đi tìm Tiểu Vương tám chuyện, “Tôi đột nhiên phát hiện ra chủ nhiệm Trương của chúng ta thật là đẹp trai!”

Tiểu Vương khịt mũi coi thường, “Cậu không biết chủ nhiệm Trương được bầu là ủy hoa của cơ quan à?”

委花: giống như hotboy ý, mà nghe ủy hoa nó dễ thương hơn.

Nani (cái gì)?

“Cậu không biết hồi chủ nhiệm Trương mới đến đã chấn động cả cơ quan thế nào đâu, đơn vị chúng ta chỉ toàn đàn ông trung niên đầu hói bụng bia, chủ nhiệm Trương chẳng khác gì hạc trong bầy gà, khiến cho bao cô gái chưa lập gia đình phải sáng mắt thèm thuồng, nhìn cái khí chất kia, chân dài kia, eo mông kia đi, chẳng lẽ cậu không nhận ra hầu hết những người đến đưa văn kiện cho phòng chúng ta đều là nữ hay sao, chính là đến để gặp anh ấy đấy,” nói xong còn vỗ vai Tiểu Hạ, “Cậu còn non lắm, gà con ạ.”

Tiểu Hạ giận dữ, “Cô mới là gà con ấy!”

Mà bạn ‘ủy hoa’ – Trương Hoàn của chúng ta lần đầu tiên biết đến cảm giác suốt ruột muốn về nhà, vừa đến 5 giờ đã xách cặp táp chạy xuống bãi đỗ xe, Thẩm Trường Ninh hầu như tối muộn mới về nhà, cho nên anh không cần phải làm cơm phần hắn. Anh chuẩn bị đi siêu thị mua chút tôm học làm món măng tây xào tôm nõn, ngày đó ở sơn trang anh có để ý Thẩm Trường Ninh ăn món này nhiều nhất.

Nhưng mà tôm thật sự không dễ nấu, đặc biệt là loại tôm nõn này, nấu không kỹ thì có mùi tanh mà nấu chín quá thì có mùi khét.

Trương Hoàn xào xong lại nêm nếm, anh phát hiện con đường học nấu ăn của mình có hơi khó khăn, cuối cùng yên lặng nấu mì.

Thẩm Trường Ninh hôm nay về nhà cũng được tính là sớm, chưa đến 9 giờ, phòng khách sáng đèn nhưng không có ai, lúc đi ngang qua phòng Trương Hoàn hắn đột nhiên vui vẻ.

Trương Hoàn ngồi trên tấm thảm cạnh giường đọc sách, mèo còn thì nằm ễnh bụng trên chiếc sô pha duy nhất trong phòng mà ngủ, tư thế cực kỳ phóng túng, giống như người nằm ngửa, bốn chân chổng vó lên trời, đầu còn gối lên gối ôm.

Thẩm Trường Ninh cảm thấy thú vị không thôi, lập tức cầm điện thoại mở camera lên chụp ảnh, Trương Hoàn liếc hắn một cái, không hiểu cái này thì có gì hay mà chụp.

Thẩm Trường Ninh chụp tới chụp lui được một đống ảnh mới lưu luyến cất điện thoại chuẩn bị đi thay quần áo, trước khi ra ngoài còn lấy điện thoại mà mình đưa từ công ty về cho Trương Hoàn.

“Cái gì vậy?… À, di động hả.”

Trương Hoàn mở hộp ra, sau đó loay hoay nửa ngày cũng không biết nhét thẻ sim vào đâu.

Đến lúc Thẩm Trường Ninh thay đồ xong đi ra nhìn, quả nhiên Trương Hoàn vẫn đang cầm điện thoại mân mê lật tới lật lui.

Hắn nhìn ra rồi, đây là tên ngốc mù công nghệ.

Hắn ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Trương Hoàn, thầm cảm thấy may mắn vì đã mua thêm một cái máy cắt sim.

Lúc đăng ký ID Thẩm Trường Ninh hỏi, “Có mail đúng không?”

Trương Hoàn cảm thấy đây quả thật là vũ nhục trắng trợn, anh lập tức phản bác, “Đương nhiên là có, tôi cũng đâu phải đồ cổ.”

Thẩm Trường Ninh nhướng mày thầm nghĩ, chẳng lẽ lại không phải.

Sau đó hắn chỉ cho Trương Hoàn cách vào app store tải ứng dụng, thuận tiện tải wechat cho anh luôn, lại chuẩn bị đăng ký tài khoản giúp anh.

Trương Hoàn vừa thấy lập tức nói “Tôi có tài khoản”, giọng điệu dõng dạc hệt như cái gì đó lớn lắm, còn nhanh chóng cầm lấy điện thoại vùi đầu nhập tài khoản của mình.

Thẩm Trường Ninh rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.

Wechat của Thẩm Trường Ninh là Trường Ninh, ảnh đại diện là hình chụp một cây cầu, Trương Hoàn nhìn tới nhìn lui cũng không biết đây là chỗ nào.

Vòng bạn bè của hắn rất ít, hầu hết là chia sẻ mấy bài đăng của công ty, Trương Hoàn vừa mới bấm vào trang chủ của công ty Thẩm Trường Ninh lại phát hiện! Vậy mà! Có ảnh chụp Thẩm Trường Ninh!

Anh lập tức phấn khích như phát hiện ra kho báu.

Mãi đến một hai giờ sáng mới lưu hết những tấm hình chụp Thẩm Trường Ninh có trong trang chủ công ty hắn, bao gồm cả hình chỉ có bóng lưng mơ hồ vào máy.

Đêm đó, Trương Hoàn ôm điện thoại đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play