Tết Trung Thu Lê Sinh hẹn Trương Hoàn đến nhà mình cùng nhau ăn tết, lúc Trương Hoàn đến mới phát hiện Thẩm Sùng Minh cũng ở đó, Lê Sinh cầm lấy giỏ trái cây trong tay anh thì bị Trương Hoàn trừng mắt một cái.
Lê Sinh vờ như không thấy, đưa đôi dép lê cho anh.
Trương Hoàn cuối cùng cùng cũng chính thức được nhìn thấy bạn nhỏ Thái Thái, lần trước ở thư viện chỉ gặp thoáng qua, lần này tiếp xúc gần mới biết tại sao Lê Sinh lại thích cậu nhiều như vậy.
Thái Thái chính là kiểu người cho dù mười hay hai mươi năm nữa bạn vẫn có thể cảm nhận sức sống thiếu niên trên người cậu, hơn nữa vừa nhìn là biết kiểu người có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh sống, mà cũng đúng, nếu không phải tính cách này phỏng chừng cũng không chịu nổi kiểu người cuồng khống chế như Lê Sinh, Trương Hoàn âm thầm xỉ vả.
“Cậu ngồi một lát đi, còn mấy món nữa là xong, bé cưng rót nước giúp anh với.” Lê Sinh đứng trong bếp vừa xào rau vừa nói vọng ra.
Thái Thái rót nước chanh cho Trương Hoàn xong cũng lủi vào phòng bếp, Trương Hoàn cách cánh cửa kính nhìn hai người sóng vai đứng cạnh nhau trong bếp, Thái Thái nhặt hành giúp Lê Sinh, hai người vừa làm vừa nói chuyện thỉnh thoảng lại hôn một cái.
Trương Hoàn làm vẻ ghét bỏ, nhưng Thẩm Sùng Minh bên cạnh nhìn lại thấy cảm giác hâm mộ sắp tràn ra khỏi đáy mắt anh rơi từng giọt từng giọt xuống ngực mình.
Trương Hoàn quay đầu lại mới phát hiện Thẩm Sùng Minh nãy giờ vẫn luôn nhìn mình, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Thẩm Sùng Minh lại vờ như không có gì, vẫn chăm chú nhìn Trương Hoàn, giọng nói mang ý cười: “Lê Sinh vốn không mời tôi, là tôi nghe Thái Thái nói cậu cũng tới nên mới chạy đến đây, cậu đừng trách cậu ta.”
Lời này nói ra Trương Hoàn càng thêm xấu hổ.
Thẩm Sùng Minh là người không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ra vấn đề mình muốn biết, “Lê Sinh hẳn cũng đã nói với cậu, tôi có hảo cảm với cậu, là kiểu hảo cảm muốn ở bên nhau cả đời, tôi cảm thấy hai chúng ta rất hợp, nhưng hình như cậu không có ý như vậy, cho nên ngày hôm nay tôi tới đây muốn hỏi cậu một chút, cậu có phải còn băn khoăn gì không, nếu được có thể nói cho tôi biết không?”
Trương Hoàn sống nhiều năm vậy rồi chưa từng gặp ai nói chuyện trực tiếp như này, đương nhiên anh không ghét, ngược lại còn cảm thấy khâm phục, anh nghiêm túc tự hỏi một lúc, quyết định nói thẳng, “Không phải băn khoăn gì hết, cũng không phải cảm thấy anh không đủ tốt,” Trương Hoàn cân nhắc, lại nói, “Nguyên nhân là ở tôi, hiện tại tôi chưa tính yêu đương.”
Là vì có người mình thích rồi sao? Thẩm Sùng Minh tựa hồ đoán ra được gì đó, nhưng không hỏi thành lời, Trương Hoàn đã từ chối thẳng thắn như vậy rồi, lòng tự tôn không cho phép hắn tiếp tục hỏi.
Hai người nhất thời đều im lặng, may thay Lê Sinh đã nấu xong đồ, kêu bọn họ lại ăn cơm, Trương Hoàn như được đại xá, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ lấy bát đũa.
Trước đó Trương Hoàn hoàn toàn không biết Lê Sinh nấu ăn ngon như vậy, trên bàn có ít nhất bảy tám món, mấy món cá sóc chua ngọt, đầu cá kho tiêu ớt bằm, Trương Hoàn cảm thấy đến kiếp sau mình cũng không nấu được, quả nhiên chân nhân bất lộ tướng.
Bởi vì còn lái xe nên mọi người không uống rượu, bốn người thay bằng nước ngọt cùng nhau cụng ly, chúc nhau trung thu vui vẻ.
Lúc ăn cơm Lê Sinh với Thái Thái lại dính lấy nhau tình tứ, người này bóc tôm cho người kia, người kia nhặt xương cá cho người này, Trương Hoàn hai mắt nhìn thẳng tâm lặng như nước.
Ngược lại Thẩm Sùng Minh chướng mắt nhìn không nổi, “Hai người đủ rồi đấy, có thể để ý đến cảm xúc của chó độc thân chúng tôi với được không.”
Lỗ tai Thái Thái đỏ bừng, Lê Sinh đút con tôm mới bóc đến bên miệng cũng chịu không ăn, bắt hắn phải để vào trong chén.
Lê Sinh làm theo, còn không quên cãi nhau với Thẩm Sùng Minh, “Lỗi của tôi, yêu thương chó độc thân là trách nhiệm của mọi người, tôi thành thật xin lỗi đảng và nhà nước.”
Trương Hoàn không hùa theo bọn họ, anh bận ăn còn không kịp, đặc biệt là món salad hoa quả kia, anh ăn rất nhiều, dưa hami, dưa hấu, thanh long, đào,.. trái cây gọt vỏ cắt thành từng miếng vừa ăn rồi bỏ chung vào trong vỏ dưa hấu, không biết còn bỏ thêm nước gì, ăn vào thoang thoảng mùi rượu, anh vừa ăn vừa nghĩ món này hẳn là hợp khẩu vị Thẩm Trường Ninh.
Bữa này mọi người đều ăn đến no căng, Trương Hoàn cảm thấy đã nhiều năm rồi mình không ăn nhiều như vậy, bốn người nằm sõng soài trên ghế không muốn động, giống như bốn con ếch nằm phơi bụng.
Nghỉ ngơi một chốc, Lê Sinh kiên quyết từ chối ý định muốn rửa chén của Trương Hoàn, “Làm gì có chuyện khách tới nhà ăn cơm còn phải rửa chén, sau này tôi tới nhà cậu tôi cũng không làm cái gì đâu.”
Trương Hoàn cũng không lăn tăn nhiều, thấy sắp 10 giờ rồi, dạo gần đây tiểu khu có rất nhiều xe, lần nào về trễ là không còn chỗ để đỗ xe, xung quanh tiểu khu lại không có bãi để xe, lần trước Trương Hoàn nơm nớp đỗ xe ở ven đường gần đó, sáng ra quả nhiên bị dán giấy phạt.
Anh ngồi thêm một lúc chuẩn bị tạm biệt ra về, trước khi đi còn không quên hỏi Lê Sinh đang rửa chén cách làm món salad hoa quả, Lê Sinh nhìn anh đầy ẩn ý, hắn biết Trương Hoàn tuyệt đối không phải kiểu người thấy đồ ăn ngon sẽ học cách làm để mình ăn.
“Thật ra cũng rất đơn giản, đầu tiên lấy hết ruột dưa hấu ra, sau đó bỏ những loại trái cây mà cậu thích ăn vào trong vỏ dưa hấu, lại đổ thêm một ít rượu hoa quế, nho khô, bọc màng giữ tươi ướp lạnh hai ba tiếng, lát nữa tôi gửi hình rượu kia cho.”
Trương Hoàn chân thành nói cảm ơn, “Nghe có vẻ cũng không khó lắm, cảm ơn anh.”
Thẩm Sùng Minh cơm nước xong thì vẫn luôn ngồi trên sô pha, Lê Sinh đi qua vỗ vai hắn, không nói gì, Thẩm Sùng Minh thở dài, cười khổ.
Trương Hoàn đã gần hai tháng không nhìn thấy Thẩm Trường Ninh, cũng không biết chuyên bên hắn đã giải quyết đến đâu rồi, nhưng rất nhanh anh không rảnh để lo lắng cho hắn nữa.
Chủ nhà gọi điện thoại cho anh nói xin lỗi, “Tiểu Trương này, ngại quá, phòng của cậu vốn còn 5 tháng nữa mới hết hạn hợp đồng thuê, nhưng cha tôi mới bị chuẩn đoán là nhiễm trùng đường tiểu, ngày nào cũng phải đến bệnh viện điều trị bằng hóa chất, chỗ chúng tôi chỉ có căn hộ kia là gần bệnh viện nhất, cho nên thành thật xin lỗi cậu, tôi sẽ đền tiền vi phạm hợp đồng với tiền cọc cho cậu.”
Trương Hoàn nhìn điện thoại gọi đến là biết có điềm xấu, chuyện này anh cũng thông cảm, cho nên không lấy tiền vi phạm hợp đồng, chỉ nói lấy tiền cọc là được, còn hi vọng chủ nhà có thể cho anh thời gian một tuần để tìm nhà với chuyển nhà.
Chủ nhà phỏng chừng không nghĩ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy, vội vàng nói, “Không vội không vội, cậu cứ tìm nhà mới đã.”
Trương Hoàn sau khi chúc ông cụ mau khỏi bệnh thì cúp máy, quay đầu mắt to trừng mắt nhỏ với Đại Ninh Ninh, anh gãi cằm Đại Ninh Ninh, thở dài.
Trương Hoàn vốn định tiếp tục tìm nhà trong tiểu khu này, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, anh không thể cứ ở gần Thẩm Trường Ninh cả đời được, thói quen này cũng nên thay đổi dần đi thôi.
Quá trình tìm nhà mới không được thuận lợi lắm, không phải vị trí không thích hợp thì cũng là bị cho leo cây, Tiểu Hạ lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhiệm Trương yêu nghề kính nghiệp mấy ngày liên tiếp chưa tới 4 giờ đã về rồi.
Lúc gia đình họp mặt Tiểu Hạ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hỏi, “Mẹ này, căn nhà ở khu quốc tế Lệ Đô mẹ cho thuê rồi ạ?”
“Bán lâu rồi, năm ngoái ấy, sao Bảo Bảo lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?”
“Chủ nhiệm Trương bọn con mấy ngày nay vẫn đang tìm nhà, hình như không tìm được, cho nên con mới hỏi chút.”
Tâm tư Lý Thịnh Nam xoay vòng, nhìn thấy Tiểu Hạ chỉ ăn mỗi thịt, chừa lại cà rốt với bông cải xanh trong chén, thì nổi giận, “Ăn hết rau trong chén đi, lớn như vậy rồi còn kén ăn.”
Tiểu Hạ ấm ức chọc chọc cà rốt trong chén, thấy Lý Thịnh Nam cau mày thì nhanh chóng ăn hết.
Trương Hoàn về đến nhà bắt đầu dọn dẹp từ phòng bếp, trước tiên dọn hết đồ vào trong thùng, chờ tìm được nhà thì chuyển qua là được.
Lúc anh đang đứng trong bếp buồn bực tự hỏi sao lại lắm đồ thế này thì đột nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Trường Ninh, anh ngẩn người mất một lúc.
Thẩm Trường Ninh hỏi: “Có phải dạo này cậu đang tìm nhà không?”
Trương Hoàn kể lại đại khái chuyện của chủ nhà.
Thẩm Trường Ninh nghe xong thì nói một câu: “Đừng tìm nữa, nhà tôi có một phòng để trống, cho cậu thuê.”
Trương Hoàn đột nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ, lúc về quê chơi, sân của hàng xóm cạnh nhà ông ngoại có một cây lựu, cây lựu kia nở hoa kết quả, quả sai trĩu cành đỏ rực, Trương Hoàn mỗi ngày ngồi trên ghế đẩu nhỏ ngắm nhìn trái lựu đỏ nhất to nhất trên cây, mường tượng ăn nó thì sẽ ngọt thế nào. Nhưng nhà hàng xóm đó trước giờ không thích qua lại với người khác, còn nuôi một con chó săn lớn, thấy người đi ngang qua sẽ bổ nhào vào hàng rào sủa như điên, mặc dù biết có cửa sắt chặn lại, nhưng Trương Hoàn vẫn chưa bao giờ dám đi ngang qua cửa nhà bọn họ.
Khoảnh khắc này anh đường như lại thấy cây lựu kết quả đỏ rực kia, muốn đến hái nhưng lại sợ chó săn.
Thẩm Trường Ninh lại tiếp tục nói “Tôi thường xuyên vắng nhà, đúng lúc muốn tìm một người giúp tôi tưới hoa tưới cỏ, lúc tôi say thì đỡ tôi vào phòng, cậu sẽ không phiền chứ.”
“Cảm ơn anh.”
Trương Hoàn gần như dùng hết dũng khí tích góp bao nhiêu năm qua, quyết định đến gần quả lựu đỏ nhất to nhất ấy, có lẽ anh vĩnh viễn sẽ không biết nó ngọt như thế nào, có lẽ ngày mai sẽ có người hái nó đi, nhưng anh chỉ muốn nhìn một cái, lại nhìn thêm một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT