Quân Nam giao thủ với Lục Quang Triết đến khuya, cả hai cùng hết sức lực, liền dừng tay ngồi nghỉ. Lúc này Quân Nam mới giải thích cho sư phụ sự tình giữa y và Ngọc Yên. Nhưng tất nhiên là y sẽ không nói thật. Y chỉ nói là ngày trước vô tình nhìn thấy Ngọc Yên tắm, cho nên nàng ta đến khóc lóc nói muốn gả cho y, nếu không gả được cho y cũng không muốn sống. Y thêm mắm dặm muối kể lòng vòng một hồi, Lục Quang Triết cũng hết biết đường suy diễn nên thôi không hỏi đến nữa, chỉ lạnh lùng nói:

- Không ngờ tên nhãi ranh ngươi lại đào hoa đến như vậy. Nhưng ta cũng không thể ép ngươi quá. Nam nhi tam thê tứ thiếp, đó cũng là chuyện của ngươi. Chỉ là ta xem Thiện Nhã là mới là đồ nhi thê hợp lẽ. Ngươi mà có gan phụ bạc nàng, sư phụ nhất định moi tim ngươi!

Quân Nam thở phào, chỉ sợ ông lo xa:

- Sư phụ yên tâm. Đồ nhi cũng chỉ xem Nhã Nhã là thê tử hợp pháp duy nhất. Còn vị Vương cô nương kia, con sẽ tìm cách chạy thoát!

Lục Quang Triết chau mày:

- Hợp pháp duy nhất, ngươi dùng từ thú vị đó. Nhưng sư phụ cũng không phải là kẻ vô tình. Nếu vị tiểu thư kia bị ngươi nhìn thấy, nàng làm sao gả cho người khác? Ngươi nạp nàng làm thiếp thì được rồi.

Ác, sư phụ sao đổi tông nhanh vậy? Quân Nam lè lưỡi. Một Nhã Nhã còn không biết phải ứng phó sao. Nếu thêm một Vương Ngọc Yên nữa thì mệt chết. Huống chi, Vương Ngọc Yên này thật là....không bình thường!

Quân Nam trở về, chỉ có mình Thiện Nhã trong phòng. Ngọc Yên đã đi từ lâu. Y nhẹ nhàng an ủi, hỏi han Thiện Nhã rồi bảo nàng thu dọn chuẩn bị đến nhà mới. Lục Quang Triết không hứng thú xem nhà của Quân Nam, nhận sách xong, ông ta liền đi ngay.

Quân Nam đưa Thiện Nhã vào biệt viện mà Hồ Nguyên Trừng tặng. Nhìn thấy nàng, các gia nô, nô tì xúm xít vây quanh muốn giúp đỡ chăm sóc nàng. Thiện Nhã lo lắng liền quay sang kiếm Quân Nam. Nhìn bộ dạng của nàng lúc ấy, Quân Nam hận không thể lập tức ôm lấy nàng hôn thật lâu. Nàng đúng là càng lúc càng đáng yêu. Quân Nam vẫn chưa nói với nàng chuyện mười ngày nữa sẽ xuất chinh. Nàng ở lại trong biệt phủ, có các gia nô chăm sóc, y cũng an tâm phần nào. Tình cảm đã đến nước này, y cũng không nghĩ mình có thể rút chân ra được. Chỉ sợ một ngày nàng biết được sự thật về y, nàng sẽ không chấp nhận. Tuy nhiên, y cũng chỉ có thể là làm sao để giấu, giấu thật kĩ để nàng mãi mãi ở lại bên cạnh.

Ngày đầu tiên Quân Nam đến doanh trại, đã thấy một hàng hơn năm mươi binh sĩ đang bị phạt trượng hình. Người chấp trượng là một thiếu niên, tầm hai mươi tuổi đang cởi trần, thân hình vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn đang từng nhát đại trượng giáng xuống mông của các binh sĩ. Một trượng đánh xuống, vải quần của binh sĩ kia liền nhuốm hồng, trượng thứ hai thì toét thịt, trượng thứ ba đẫm máu trên người. Đến gậy thứ năm thì binh sĩ kia liền ngất đi. Quân Nam quay người sang hỏi nhỏ với một binh sĩ bên cạnh:

- Mấy người kia tội gì mà bị đánh vậy?

Binh sĩ kia nhìn thấy y phục trên người của Quân Nam là y phục dành cho quân tiên phong, biết y cũng là phẩm cấp cao hơn liền lễ độ nói:

- Bẩm tiên phong, mấy huynh đệ kia đêm qua gác đêm, lại không phát hiện Nhật Đôn đại tướng quân vào doanh, cho nên bị phán tội lơ là chức trách, phải chịu hình.

Quân Nam liếc nhìn thân thể của người đang xuất trượng, tỉ mĩ đánh giá một lượt. Người này võ nghệ quả thật không thường. So với Lâm Kỳ Hiên chỉ hơn không kém. Nhưng so với Quân Nam ta thì...thật sự không nên so. Quân Nam nghĩ vậy, rồi lại tự cười mình. Chợt nhiên, một binh sĩ đang nằm chịu hình, mới được một trượng, liền co chân muốn bỏ chạy. Người chấp trượng nổi giận liền giơ trượng muốn đánh vào đầu binh sĩ kia. Trượng hình bản to lại nặng như thế, nếu giáng vào đầu chắc chắn là vỡ sọ. Quân Nam nóng ruột vội khinh công nhảy đến, chặn lấy trượng kia trước khi giáng vào đầu binh sĩ kia:

- Binh sĩ dù phạm tội cũng chính là mạng người. Ngươi không được tùy ý lạm sát!

Người chấp trượng trừng mắt:

- Ngươi là ai? Dám ngăn cản bổn tướng quân dụng hình? Ngươi muốn chết sao?

Quân Nam rất ghét kiểu đe dọa đó, liền dứt khoát đoạt lấy trượng tên tay người kia, một nhát ấn xuống, đại trượng gãy làm bốn đoạn. Người kia tái mặt, nhìn vào những khúc trượng bị đoạn mà không dám tin vào mắt. Loại trượng hình trong quân ngũ đều là gỗ cứng, bản to, vừa dày vừa nặng. Một người bình thường muốn dùng binh khí chặt đứt trượng cũng không phải đơn giản, huống chi kẻ này dùng bàn tay, một nhát mà chặt mà trượng gãy làm bốn. Hắn không phải có phép màu thì cũng là một cao thủ nội công. Người chấp trượng hít thở một hơi trấn tỉnh, liền hỏi Quân Nam:

- Ngươi là ai?

Quân Nam ngẩng mặt cao giọng đáp:

- Trịnh Quân Nam, ngày đầu tiên đến doanh trại nhận chức tiên phong.

Chỉ thấy người kia nhếch môi như cười, sau đó chắp tay sau lưng hỏi:

- Ngươi biết ta là ai không?

Quân Nam lắc đầu:

- Ta mới đến lần đầu, cái gì cũng không biết.

Người kia tự hào nói:

- Ta là Trần Nhật Đôn, Tướng quân ở tả doanh này. Ngươi làm tiên phong, tức là thuộc hạ của ta. Ngươi không biết lễ của một thuộc cấp với thượng cấp của mình hay sao?

Quân Nam khẽ thở ra, cúi đầu chắp tay, quì một gối xuống nói:

- Thuộc hạ Trịnh Quân Nam, tham kiến tướng quân!

Trần Nhật Đôn thấy Quân Nam đã quì, cũng tỏ ra vừa ý, khẽ nhếch môi, vỗ vai y:

- Tốt, rất ngoan ngoãn. Nhưng lúc nãy ngươi bất kính với ta. Ngươi có phải cũng nên chịu quân pháp hay không?

Quân Nam không nghĩ kẻ này lại muốn gây khó dễ. Thật là không muốn nhịn mà!

- Bẩm tướng quân, lúc nãy là ta không biết ngài mới vô lễ với ngài. Thỉnh ngài đại lượng bỏ qua cho ta!

- Nếu ta không bỏ qua thì sao? - Trần Nhật Đôn vẫn bước tới.

Quân Nam thở dài, đứng dậy:

- Vậy thì phải xem ngài đủ bản lĩnh thi hành trượng hình với ta không?

- Ngươi...

Trần Nhật Đôn tức xanh mặt, liền phất tay ra lệnh cho binh sĩ:

- Người đâu, đè hắn xuống, đánh hai mươi trượng cho ta!

Ngay lập tức hơn mười binh sĩ vây quanh, giữ Quân Nam lại. Quân Nam cũng không muốn dùng sức làm tổn thương những binh sĩ kia, để cho họ giữ, nhưng không để cho họ đè nằm xuống. Trần Nhật Đôn thấy Quân Nam bị giữ chặt, y liền giành lấy trượng, từ phía sau đánh vào mông Quân Nam. Chỉ nghe rắc một tiếng, trượng lại bị gãy làm đôi. Quân Nam vận nội lực chống đỡ, nếu không e rằng cái mông xịt máu thật rồi.

Đám binh sĩ thấy nội lực của Quân Nam kinh hoàng liền hoảng sợ lùi ra xa. Quân Nam rãnh tay liền bước đến chỗ Trần Nhật Đôn. Trần Nhật Đôn bị khí thế của y ép phải lùi lại mấy bước. Quân Nam nhếch môi nói:

- Ngươi có bản lĩnh thì ra chiến trường so cao thấp với quân địch. Thân làm tướng quân, chỉ biết bắt nạt binh sĩ dưới trướng của mình. Ngươi xứng là tướng quân sao? Ta không thích nói nhiều, cũng không thích đánh nhau. Điều ta thích chính là gϊếŧ người. Nhất là những người xem ta là kẻ địch. Hi vọng tướng quân hiểu cho tâm tình của ta. Đừng dồn ép ta.

Trần Nhật Đôn đổ mồ hôi lạnh. Cũng may Quân Nam hai tay để sau lưng, nếu không, chắc y phải né tránh thì mất mặt trước binh sĩ. Ngay lúc đám binh sĩ đang nhốn nháo. Một giọng nói uy nghiêm vang lên:

- Các ngươi làm loạn gì ở đây?

Tất cả binh sĩ đều quì xuống. Trần Nhật Đôn cũng quì xuống. Quân Nam quay đầu nhìn lại, thấy trước mặt là một lão tướng hơn năm mươi, râu dài, mặt vuông vô cùng uy nghiêm. Y cũng bắt chước binh sĩ quì xuống. Trần Nhật Đôn chắp tay hướng lão tướng kia nói:

- Bẩm thái bảo đại nhân, tên tiên phong mới vào này ỷ vào võ công muốn làm loạn doanh trại, bất kính với thuộc hạ.

Vị lão tướng thái bảo kia nhìn sang Quân Nam, gật gù đánh giá:

- Ngươi là tân khoa võ trạng nguyên Trịnh Quân Nam sao?

Trần Nhật Đôn cùng các binh sĩ đều nhìn sang Quân Nam. Tân khoa võ trạng nguyên sao không làm một võ quan trong cung, hoặc là quan trấn thành mà lại làm một tiểu tiên phong?

Quân Nam với vị lão đại nhân thì lễ phép hơn:

- Bẩm thái bảo đại nhân, chính là thuộc hạ.

Vị thái bảo đó liền ra lệnh cho Quân Nam cùng Trần Nhật Đôn tiến vào soái trướng của ngài:

- Nhật Đôn, ngươi và Trịnh tiên phong vì sao lại sinh ra xung đột?

Nhật Đôn chắp tay nói:

- Bẩm thái bảo đại nhân! Kẻ này vừa vào đến doanh, đã đoạt trượng hình của thuộc hạ khi đang chấp hình các binh sĩ phạm lỗi. Sau đó, thuộc hạ muốn phạt y do đã có hành vi ngang ngược với thượng cấp. Y lại ngang nhiên chống cự. Còn buông lời đe dọa với thuộc hạ.

Thái bảo đại nhân liền nhìn sang Quân Nam. Quân Nam không chối, chỉ chắp tay nói:

- Bẩm đại nhân, Nhật Đôn tướng quân sức khỏe hơn người bình thường. Bản thân đứng ra chấp hình, đúng lý nhưng cũng nên có tình. Huống chi tội trạng của các binh sĩ ấy cũng không lớn. Ngài ấy ra tay nặng như vậy, chịu hình xong không chết cũng bị tàn tật. Ta hỏi ngài, họ là binh sĩ, chứ không phải phạm nhân. Ngài đánh chết họ, ai sẽ ra chiến trường cùng ngài?

Trần Nhật Đôn cố cãi:

- Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá. Bọn chúng thân là binh sĩ, giữ doanh trại mà ta đi vào, họ hoàn toàn không biết. Như vậy nếu kẻ địch vào được doanh thì sao?

Quân Nam chỉ cười:

- Đó là bởi vì ngài. Thân thủ của ngài, các binh sĩ bình thường làm sao có thể phát hiện? Ngài bắt tội như vậy quả thật không thỏa đáng. Nếu đổi lại là ngài canh cửa, ta vào doanh, ngài cũng sẽ không phát hiện.

Câu này của Quân Nam rõ ràng là xem thường Nhật Đôn. Nhật Đôn sôi máu, liền nhìn sang thái bảo dò xét thái độ. Thái bảo cũng thoáng chút bất bình nhìn Quân Nam. Kẻ này tuổi trẻ, không ngờ ngạo mạn vậy. Quân Nam cũng đoán được ý nghĩ của hai người, liền nói tiếp:

- Hay là chúng ta làm một cuộc đánh cược đi. Đêm nay, Nhật Đôn tướng quân gác đêm. Quân Nam sẽ lẽn vào doanh, lấy một món đồ trên người của tướng quân. Nhưng nếu tướng quân phát hiện, Quân Nam xin thua, tùy ý tướng quân xử phạt. Còn nếu Quân Nam lấy mất mà tướng quân không phát hiện. Quân Nam xin tướng quân bỏ qua cho Quân Nam hôm nay, cũng như đừng truy cứu các binh sĩ kia nữa.

Nhật Đôn còn chưa lên tiếng, không ngờ thái bảo bật cười sang sang:

- Ha ha, ta không ngờ, đến tận hôm nay mới lại nghe được khẩu khí này. Trịnh Quân Nam, khẩu khí của ngươi hơn bốn mươi năm trước, một vị huynh đệ mà ta tôn kính đã từng nói qua. Chỉ tiếc, sau trận chiến tiêu diệt Huyền Ngọc Môn, ta và huynh đệ ấy không có cơ hội tương chiến lần nữa. Trần Nguyên Hãng ta trong đời chưa từng nợ ai. Vậy mà nhờ huynh ấy mới nhặt được cái mạng này.

Quân Nam nghe đến từ Huyền Ngọc Môn liền chú ý. Nhưng sực nghe thái bảo xưng là Trần Nguyên Hãng liền giật mình:

- Ông là Trần Nguyên Hãng?

Lão tướng Trần Nguyên Hãng nhìn y:

- Phải. Ngươi biết ta sao?

Quân Nam cẩn thận đánh giá, ông già trước mặt này đã gần sáu mươi rồi. Không thể nào còn tiếp tục chờ mấy chục năm sau làm khai quốc công thần cho Lê Lợi được? Nói vậy Trần Nguyên Hãng này chỉ là cùng tên với Trần Nguyên Hãng y biết thôi?

Thấy lão tướng nhìn mình, Quân Nam khẽ cười đáp:

- Là thuộc hạ có mắt không biết thái sơn. Trần Nguyên Hãng đại nhân vang danh thiên hạ là lão tướng quân. Tất nhiên là Quân Nam đã được nghe qua.

Y vuốt trán vét mồ hôi. Ánh mắt của lão già này thật là đáng sợ. May mà sư phụ Lục Quang Triết có dặn, y mới chưa hỏi đến Huyền Ngọc Môn. Nếu không chắc là có chuyện thật.

Trần Nguyên Hãng cho phép Quân Nam và Nhật Đôn đánh cược. Quân Nam giao hẹn canh ba sẽ vào quân doanh trộm đồ trên người của Nhật Đôn. Nhật Đôn biết thân thủ của Quân Nam không đơn giản. Nhưng y đã báo trước giờ giấc, xem ra là lợi thế cho Nhật Đôn, tất nhiên gã vui vẻ đồng ý. Với một kẻ cao ngạo như Quân Nam, Nhật Đôn thật sự quyết tâm phải hạ nhuệ khí của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play