Sau một đêm tuyết rơi,trời đất chỉ còn sót lại một màu trắng thuần.
Nồi thuốc trên bếp lò phát ra tiếng vang "ục ục". Hai tiểu nha hoàn phụ trách trông coi,sắc thuốc ghé vào nhau lẩm nhẩm nói chuyện. Đột nhiên hai người hầu trông có vẻ cao lớn đi tới, không nói lời nào lấy đi ấm thuốc.
Tiểu nha hoàn vội giữ người lại nói:"Này!Các ngươi làm gì đấy?Đây là thuốc của đại thiếu gia!"
Nàng không chú ý tới,càng ngày càng tới gần chủ viện,nha hoàn phía sau nàng gương mặt càng ngày càng lộ rõ biểu tình hoảng loạn.
Cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt,một thanh niên khoác áo lông chồn màu tuyết trắng nửa nằm nửa ngồi trên đầu giường, thi thoảng "khụ" hai tiếng. Tóc dài đen nhánh theo gương mặt nhẹ trượt xuống, màu da trắng nõn đến gần như trong suốt.
"Thân thể khá hơn chút nào không?Gần đây thời tiết lạnh, ngươi mặc nhiều quần áo chút." Trưởng tử cuối cùng cũng tỉnh, Trấn Bắc Hầu nhẹ nhàng thở ra.
Nếu trưởng tử xảy ra chuyện ở thời điểm này, hậu quả phủ Trấn Bắc Hầu không thể gánh vác nổi.
"Hiện tại không có người ngoài, phụ thân không cần làm bộ làm tịch, ta rốt cuộc là bởi vì điều gì mà bệnh, phụ thân thật sự không rõ sao?" Thanh niên nghiêng đầu nhìn Trấn Bắc Hầu liếc mắt một cái, ngữ điệu chậm rãi nói. "Huống chi, phụ thân đến tột cùng là lo lắng cho ta hay lo lắng vị kia trách tội, chỉ sợ chỉ có ngài hiểu rõ trong lòng."
Một câu đã thành công khơi lên sự tức giận trong lòng Trấn Bắc Hầu.Ông quát lớn:"Thẩm Úc!"
Nếu là kiếp trước, Thẩm Úc sẽ cố kỵ việc cùng Trấn Bắc Hầu cãi nhau mất đi tình cảm cha con, sống lại một đời, Thẩm Úc không tính toán vì bất luận người nào mà ủy khuất bản thân.
"Chuyện này không phải do ngươi nói là được,hoàng cung không phải nơi ngươi muốn đến là đến muốn đi là đi. " Trấn Bắc Hầu miễn cưỡng ngăn chặn tức giận trong lòng, khuyên nhủ: "Vi phụ biết ngươi trong lòng không muốn, nếu là việc khác, ngươi không muốn liền thôi, nhưng việc này là bệ hạ chính miệng hạ chỉ......"
Thẩm Úc chớp mắt,thầm nghĩ Trấn Bắc Hầu nói thật đường hoàng, cũng không che giấu được chuyện hắn vì tiền đồ đem trưởng tử đưa vào hậu cung hoang là sự thật.
Đại Hoàn hoàng đế Thương Quân Lẫm đăng cơ bảy năm, hậu cung vẫn trống vắng đến bây giờ,chiếu khuyên đế vương đưa mỹ nhân vào cung nhiều đếm không xuể,nhưng Thương Quân Lẫm chỉ vờ như không nhìn thấy. Các đại thần vốn dĩ đã không còn ôm hy vọng, ngày nọ lúc thượng triều Thương Quân Lẫm đột nhiên hạ chỉ, muốn con trai của Trấn Bắc Hầu vào cung.
Thương Quân Lẫm sau khi đăng cơ, hành vi càng thêm thô bạo, không ai dám đụng tới, Trấn Bắc Hầu đến hỏi cũng không dám hỏi,dưới sự ghen ghét,hâm mộ của đồng liêu hay ý định xem kịch vui trong mắt họ vội vàng hồi phủ.
Ngoài Thẩm Úc, Trấn Bắc Hầu còn có một đứa con vợ lẽ, tuy rằng Đại Hoàn thịnh hành nam phong,nhưng đích trưởng tử(con trai đầu của vợ cả)gả chồng làm vợ loại sự tình này lại chưa từng thấy, về tình về lý, vào cung nên là con vợ lẽ của Trấn Bắc Hầu, nhưng hắn lại có một người mẹ tốt là Như phu nhân, ở bên tai Trấn Bắc Hầu thổi gió,thổi cho đến khi hắn nổi lên tâm tư,đem Thẩm Úc vào cung thay.
Ai cũng không ngờ tới, Trấn Bắc Hầu thật sự có thể đem đứa con duy nhất của vợ cả đưa vào hậu cung,biết được tin tức này Thẩm Úc lửa giận công tâm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Úc nhớ rõ kiếp trước cũng như vậy một lần, chỉ là khi đó chính mình không cam lòng Trấn Bắc Hầu bất công, thiết kế làm Như phu nhân ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo, cuối cùng người tiến cung vẫn là vị thứ đệ kia, trọng sinh một đời......
Trấn Bắc Hầu còn đang thao thao bất tuyệt, hắn biết rõ chuyện này Thẩm Úc khó có thể tiếp thu. Đương kim hoàng đế hậu cung không có một bóng người là sự thật, nhưng hoàng đế hỉ nộ không chừng, thích giết chóc thành tánh cũng là sự thật, Thẩm Úc là đích trưởng tử Trấn Bắc Hầu phủ, nếu không vào cung cũng có thể tiền đồ như gấm, trái lại vào cung, nhìn như có thể độc sủng một mình, nhưng ai cũng không biết hoàng đế nghĩ gì trong lòng.
Thẩm Úc nghe trong chốc lát, càng cảm thấy nhàm chán, Trấn Bắc Hầu có thể không biết vào cung nguy hiểm thế nào sao? Hắn chỉ là không thèm để ý thôi, so với tiền đồ chính mình, một nhi tử không bỏ trong lòng từ nhỏ đến lớn chả là gì.
"Ta đã biết,"Thẩm Úc đánh gãy lời Trấn Bắc Hầu nói, "Phụ thân nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn cho ta ngoan ngoãn vào cung, được thôi, nhưng ta có một yêu cầu."
Không nghĩ tới Thẩm Úc có thể nhanh như vậy đã thông chấp nhận, Trấn Bắc Hầu sửng sốt một chút rồi nói: "Ngươi nói."
"Ta trong viện có một nha hoàn tay chân không sạch sẽ, nếu phụ thân tới, liền giúp ta xử lý đi." Thẩm Úc nằm ở trên giường, ngữ khí không rõ.
"Nha hoàn có vấn đề chính ngươi xử lý là được, như thế nào lại để cho ta xử lý?" Trấn Bắc Hầu không rõ tại sao đề tài đột nhiên nhảy tới việc xử lý nha hoàn, hơi có chút mờ mịt.
Đích trưởng tử của hắn xưa nay là người có chủ kiến, những loại sự tình này trước nay đều là tự mình xử lý, nhờ hắn hỗ trợ vẫn là lần đầu tiên, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Thẩm Úc thầm nghĩ đề cập đến Như phu nhân, đương nhiên muốn ngươi tới xử lý. Đời này hắn lựa chọn tự mình vào cung, nhưng không đại biểu rằng mẹ con Như phu nhân làm những việc gì đều được tha thứ.
"Thiếu gia, thuốc đã tới." Gã sai vặt bưng dược tiến vào nói.
Mùi thuốc tràn ngập, Trấn Bắc Hầu không khỏi nhíu mày, tránh xa một bước, để cho gã sai vặt bưng thuốc cho Thẩm Úc uống rồi nói "Ngươi trước hết uống thuốc đã, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau"
Thẩm Úc từ nhỏ thân thể đã không tốt, uống thuốc đã thành quen, ngửi được mùi thuốc, thần sắc không đổi cầm lấy thuốc,lấy thìa đảo đảo chén thuốc.
Trấn Bắc Hầu thấy Thẩm Úc bưng thuốc nhưng không uống, mày lại càng nhăn, vừa muốn nói gì đó, Thẩm Úc đã buông cái muỗng xuống.
Cái muỗng cùng chén thuốc chạm vào phát ra tiếng vang thanh thuý, Thẩm Úc thanh âm lạnh lẽo nói: "Đem người bên ngoài tiến vào."
Hai nha hoàn bị mang vào, một gã sai vặt trong tay cầm ấm thuốc.
Trấn Bắc Hầu không rõ nguyên do: "Làm sao vậy?"
"Phụ thân không ngại hỏi xem các nàng đã làm cái gì." Thẩm Úc cười như không cười nhìn hai người quỳ gối phía dưới.
Trấn Bắc Hầu dời tầm mắt về phía hai nha hoàn, hai nha hoàn tuổi đều không lớn, nha hoàn tuổi có vẻ ít hơn chút mặt đầy vẻ mờ mịt, một người khác trên mặt biểu có chút ý vị sâu xa.Vừa sợ hãi, co rúm lại, đầy vẻ bất an.
Trấn Bắc Hầu biểu tình liền nghiêm túc lên: "Nói, các ngươi đã làm cái gì."
Nhìn như đang hỏi hai người,nhưng ánh mắt lại trước sau dừng ở trên nha hoàn vẻ mặt không được tự nhiên kia.
Nha hoàn Xuân Vũ cúi đầu, dùng dư quang quét mắt về phía thanh niên nửa nằm trên giường, chạm đến ánh mắt không mang theo chút tình cảm của đối phương vội dời đi tầm mắt.
"Nô, nô tỳ không phải cố ý, là Như phu nhân dùng người nhà uy hiếp nô tỳ, làm nô tỳ trong thuốc đại thiếu gia thêm chút đồ vật," Xuân Vũ vừa nói vừa vội vàng dập đầu, "Nô tỳ không phải tự nguyện, cầu hầu gia, thiếu gia minh giám, tha cho nô tỳ một mạng."
Trấn Bắc Hầu quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Úc, con hắn tựa hồ đối với kết quả này không hề ngoài ý muốn,khép hờ mắt, không rõ biểu tình.
Quay đầu lại, Trấn Bắc Hầu lạnh lùng nói: "Ngươi cũng biết, bôi nhọ chủ tử là trọng tội! Ngươi nói là Như phu nhân uy hiếp ngươi hạ dược thiếu gia, ngươi có chứng cứ?"
"Nô tỳ không dám nói dối," Xuân Vũ dập đầu mạnh đến rớm máu, run rẩy từ trong lồng ngực móc ra một đôi vòng tay bằng ngọc, đôi tay nâng vòng lên đỉnh đầu rồi nói "Đây là đồ Như phu nhân ban cho nô tỳ."
Trấn Bắc Hầu nghiêng nghiêng đầu, phía sau người hầu vội tiến lên lấy vòng tay, cung kính trình lên Trấn Bắc Hầu.
Đó là một cặp vòng ngọc tốt nhất,một nha hoàn như Xuân Vũ sao có thể có? Trấn Bắc Hầu liếc mắt một cái liền nhận ra cái vòng ngọc từng được Như phu nhân đeo vài lần.
"Phụ thân nếu không tin, có thể tìm đại phu tới kiểm tra thuốc." Nhìn ra sự do dự của Trấn Bắc Hầu, Thẩm Úc nói.
Nếu muốn làm khó dễ, Thẩm Úc đương nhiên đã chuẩn bị tốt tất cả,nha hoàn kia giúp Như phu nhân hạ dược vào thuốc của hắn không phải một hai lần. Kiếp trước khi phát hiện thân mình đã thiếu hụt hơn phân nửa. Trọng sinh trở về,chuyện đầu tiên Thẩm Úc làm chính là sai người tìm ra người bị Như phu nhân khống chế và sai khiến, sau đó chờ Xuân Vũ ra tay.
Không ngờ Xuân Vũ lại cắn ngược Như phu nhân một ngụm, nếu Xuân Vũ chịu vì người nhà mà hạ dược hắn, đương nhiên cũng có thể vì người nhà mà đem lưỡi dao sắc bén đẩy về hướng Như phu nhân.
Khi thấy rõ vòng tay kia, Trấn Bắc Hầu trong lòng đã có đáp án, hắn nhìn về phía trưởng tử của mình.Bừng tỉnh nhận ra, chính mình trước nay cũng không quá hiểu rõ hắn.
"Ngươi nghĩ như thế nào?"
"Lời này không phải nên hỏi phụ thân ngài sao, nhi tử chỉ hy vọng ngài có công bằng xử lý, nhi tử lập tức sẽ vào cung, tin tưởng rằng phụ thân cũng không hy vọng nhi tử sẽ mang theo oán hận với hầu phụ tiến cung đi." Thẩm Úc đem vấn đề vứt trở về cho Trấn Bắc Hầu. Hắn sủng ái Như phu nhân mười mấy năm như một. Thẩm Úc thật ra muốn nhìn một chút, khi cùng tiền đồ của mình so sánh, Trấn Bắc Hầu sẽ chọn bên nào.
"Đúng rồi, phụ thân cũng đừng làm cho con đợi lâu, hy vọng ngài có thể trước lúc nhi tử tiến cung cho nhi tử một cái công đạo." Thẩm Úc cười như không cười nhìn Trấn Bắc Hầu, rõ ràng là bộ dáng ốm yếu,nhưng lại làm người nghe lạnh cả người.
Cách thời gian tiến cung còn có hơn mười ngày, Thẩm Úc không nghĩ đem việc này kéo dài tới lúc tiến cung.Chỉ vì hắn chiếm vị trí đích trưởng tử, Như phu nhân mấy năm nay nhưng không thiếu những lần âm thầm ám hại, nếu không phải Thẩm Úc cảnh giác, sớm đã bị nàng hạ thủ.
Trấn Bắc Hầu nặng nề nhìn Thẩm Úc, có trong nháy mắt, hắn cảm thấy chính mình sắp không quen biết đứa con trai này, áp xuống trong lòng đủ loại ý tưởng, gật đầu: "Nếu lúc này thật cùng Như phu nhân có quan hệ, bản hầu tuyệt không sẽ nuông chiều."
Trấn Bắc Hầu mang theo hai nha hoàn cùng ấm thuốc rời đi.Không bao lâu sau, Thẩm Úc nghe tin Trấn Bắc Hầu âm thầm mời đại phu đến.
"Thiếu gia vì sao lại đem sự việc Như phu nhân giao cho hầu gia xử lý, thiếu gia biết rõ hầu gia đối Như phu nhân......"
Hầu phủ ai chẳng biết, Trấn Bắc Hầu sủng Như phu nhân có thể nói là muốn ngôi sao không cho ánh trăng, nếu luật pháp Đại Hoàn không được đem thiếp thất lên làm chính thất,vị trí Trấn Bắc Hầu phu nhân cũng không đến mức bỏ trống đến nay.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Như phu nhân coi Thẩm Úc như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Thẩm Úc khi còn nhỏ, không biết ăn phải bao nhiêu ám chiêu của đối phương.
Hơi hơi ngẩng đầu,nhìn nha hoàn vì mình đắp lên áo choàng, Thẩm Úc ôm bình nước nóng, nhẹ nói: "Trấn Bắc Hầu nếu thực sự sủng ái Như phu nhân, cũng sẽ không rối rắm lâu như vậy."
Sau khi đem chính mình bao đến kín mít sau, Thẩm Úc ra cửa.
"Thẩm Úc!"
Thẩm Úc quay đầu lại,thấy rõ bộ dáng người tới không khỏi hoảng hốt một chút.
Nam nhân mặc bộ bạch y, dung mạo xuất chúng, so với trong trí nhớ bộ dáng ngây ngô hơn không ít, Thẩm Úc ngơ ngẩn nhìn hắn cách chính mình càng ngày càng gần, các tư vị nảy lên trong lòng.
Đó là người kiếp trước chính mình trả giá hết thảy theo đuổi. Đến cuối cùng lại phát hiện hết thảy bất quá là một hồi âm mưu, thâm tình là giả, khắc cốt ghi tâm cũng là giả...... Thẩm Úc vĩnh viễn sẽ không quên,khi âm mưu bại lộ, đối phương chật vật đến nhường nào.
Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, Thẩm Úc có thể điên đến như vậy, trăm điều không một sơ suất.Thế nhưng thời điểm cuối cùng lại có thể xoay chuyển càn khôn, trước đêm đăng cơ cùng kéo hắn xuống vực sâu.
"Gặp được chuyện lớn như vậy, ngươi thế nhưng không nói với ta?"
Bạch y nam tử biểu tình ôn nhu, ánh mắt lộ sự quan tâm, Thẩm Úc thấy, chỉ cảm thấy buồn cười. Đường đường là một Vương gia, không tiếc tự hạ thấp thân phận cùng hắn tương giao, dùng ôn nhu đổi lấy tình yêu.Vì chức vị lập nên thiên la địa võng nhốt hắn lại, cũng khó trách kiếp trước chính mình sẽ vì hắn đầu rơi máu chảy.
Bất quá...
Nếu đối phương đã tự đưa chính mình tới cửa,nào có đạo lý lại buông tha.
Tác giả có lời muốn nói: Tác phẩm mới~
Khu bình luận phát bao lì xì nhỏ ^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT