Nhà họ Tề vội vàng gọi xe cấp cứu cùng nhau vào bệnh viện. Một lúc sau bác sĩ báo tin xấu: Tề lão bị xuất huyết não, lành ít dữ nhiều, nếu nhất định muốn chữa trị, ở độ tuổi này cũng sẽ phải nằm liệt giường.

Bà nội Tề ở một bên nghe thấy vậy, lập tức khóc, sau đó nhìn về phía Tề Cửu Tư, "Tất cả đều là lỗi của mày, nếu không phải mày lão gia tử sẽ không ngã thành như vậy!" càng nói càng kích động, vươn tay đánh Tề Cửu Tư.

Vẫn may Tề Chí Cương phản ứng kịp thời nắm lấy cổ tay lão thái thái, Tề Chí Cương nói: "Mẹ, chuyện này Cửu Tư cũng không muốn thấy".

Bà nội Tề nghe vậy càng bức xúc hơn, oán trách: "Nó là sao chổi, ngay từ đầu sao lại phải nhặt nó về? Cứ để nó trực tiếp chết cóng!"

Nghe bà nội Tề càng nói càng quá phận, Tề Chí Cương vội vàng che miệng đối phương, sau đó nói với Lưu Tiểu Hoa: "Bà ở đây trông coi, tôi với mẹ qua đó nói chuyện".

Mới đây không lâu Lưu Tiểu Hoa biết được nguồn gốc thật sự của Tề Cửu Tư từ miệng của Tề Chí Cương, lúc này cũng không dám như trước, gật đầu đồng ý. Sau khi Tề Chí Cương đưa Tề lão thái thái rời đi, bà cẩn thận liếc nhìn Tề Cửu Tư, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi không thể che dấu, an ủi Tề Cửu Tư, "Cửu Tư, không phải lỗi của con, con đừng để tâm lời bà nội nói".

Lúc này Tề Cửu Tư hoàn toàn không nghe vào chút nào, trong đầu đều nghĩ chuyện của ông nội. Người khác muốn đánh mắng sao cũng được, hắn chỉ mong ông nội được bình an và khỏe mạnh.

Tề Chí Cương đưa bà nội Tề đến cầu thang bệnh viện nói: "Mẹ, người bình tĩnh chút! "

Tề lão thái thái nghe ông nói vậy càng tức giận, "Ba anh đã bị hắn hại thành như vậy, anh bảo tôi làm sao có thể bình tĩnh lại? Ngay từ đầu sao các người lại đưa nó về? giờ thì tốt rồi một nhà chúng ta vì nó mà thành như vậy..."

"Cửu Tư không phải do chúng ta nhặt" Tề Chí Cương ngắt lời Tề lão thái thái, "hắn là được quỷ ủy thác giao cho chúng ta nuôi".

"Cái gì cơ? Anh đang nói cái quỷ gì vậy?"

"Những gì con nói đều là sự thật, khi Tiểu Hoa ngã chảy rất nhiều máu..." Tề Chí Cương kể lại cho bà lão nghe những chuyện đã xảy ra đêm đó.

Tề lão thái thái nghe xong sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cảm thấy chuyện này quá quỷ dị, có chút không tin, "Con trai, con đang đang lừa mẹ phải không?"

Tề Chí Cương hôm nay cũng đã kể chuyện này cho Lưu Tiểu Hoa, đối phương cũng có thái độ tương tự vậy. Tề Chí Cương trong vòng một ngày đã phải kể chuyện này hai lần, nhưng đối phương lại tỏ ra ngờ vực, cũng có chút buồn bực, "Đây đều là sự thực, người cho rằng con sẽ đem chuyện này ra đùa giỡn sao?"

Tề lão thái thái sửng sốt một chút, sau đó vô thức túm lấy áo con trai mình, "Con trai, vậy bây giờ phải làm sao?"

Tề Chí Cương sắc mặt ngưng trọng, "dù sao cũng đừng làm khó nó, đối nó tôn trọng một chút. Hôm nay ba nói quỷ chủ lại xuất hiện sắp xếp một buổi xem mắt cho Tề Cửu Tư. Theo con, quỷ chủ vẫn rất coi trọng Tề Cửu Tư".

Tề lão thái thái gật đầu, sau đó bắt đầu thổn thức, vẫn có chút ai oán, "Nhưng ba anh thì phải làm sao..."

"Cứ để bác sĩ điều trị cho ông ấy trước, vạn nhất có thể chữa khỏi! Nếu ông ấy thực sự bị liệt, con sẽ thuê một bảo mẫu chăm sóc ông ấy...". Đó là tất cả những gì có thể làm bây giờ.

Sau khi Tề Chí Cương an ủi mẹ mình xong, nghĩ đến Tề Cửu Tư, liền mua vài chai nước mang về, hướng Tề Cửu Tư nói: "Cửu Tư, bà nội con vừa rồi quá kích động đã nói những lời khó nghe, con đừng để trong lòng".

Tề Cửu Tư lắc đầu, lúc này hắn không quan tâm người khác nói gì, chỉ mong Tề lão gia bình an vô sự. Nhưng mọi chuyện đều không như ý muốn, Tề Cửu Tư đợi trong bệnh viện đến nửa đêm, chỉ đợi được một tiếng thở dài và một lời xin lỗi. Tề lão gia đã cứu được, nhưng người ông lão bị liệt. Nghe được tin này Tề Cửu Tư khóe mắt cay cay, cố gắng kìm lại nước mắt.

Sau đó Tề Gia Thời cũng đến đưa Tề lão thái thái và Lưu Tiểu Hoa về, Tề Chí Cương và Tề Cửu Tư ở lại chăm sóc.

Đến rạng sáng Tề Chí Cương không nhịn được nữa liền ngủ thiếp trên giường chăm bệnh bên cạnh. Tề Cửu Tư nhìn ông nội nằm trên giường, trong lòng cảm thấy khó chịu, không ngủ được. Tề Cửu Tư lòng đau khổ, liền muốn hút một điếu thuốc. Vì vậy hắn rời khỏi bệnh viện mua một bao thuốc lá ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, tìm một nơi hẻo lánh, núp dưới bóng mát, ngồi hút thuốc.

"Mua một bao thuốc, trong túi còn lại bao nhiêu tiền?"

Tề Cửu Tư nghe tiếng ngẩn đầu nhìn, thấy Lã Khánh Hầu nghiêng đầu nhìn mình trên mặt mang theo ý cười. Tề Cửu Tư vì chuyện của ông nội mà tâm tình không tốt, giờ lại nhìn điệu cười đắc ý của Lã Khánh Hầu, liền bực mình, trực tiếp cấp cho đối phương gương mặt cau có, không thèm đáp lời.

Nhìn Tề Cửu Tư dám tỏ ra khó chịu với mình, Lã Khánh Hầu cũng không hài lòng liếc đối phương một cái, sau đó đột nhiên giơ tay lên, cầm hộp thuốc lá mà Tề Cửu Tư đúc trong túi, anh lắc nhẹ hộp thuốc lá, rút một điếu thuốc ra, vẻ mặt chán ghét nói: "thuốc lá này hơi tệ".

"Tất cả gia sản của tôi đều dùng để trả cho bữa ăn hôm qua rồi" Tề Cửu Tư nghĩ đến chuyện này liền tức giận, âm dương quái khí nói: "Cũng không biết là do ai hại".

"Anh có từng nghĩ đến, là do anh kiếm được quá ít tiền không?" Lã Khánh Hầu nhẹ nhàng đâm một nhát dao vào tim Tề Cửu Tư.

Tề Cửu Tư đứng dậy nhìn anh nói: "Anh không phải quỷ sao?Đặc biệt đến đây để chế giễu tôi?"

"Xem như là vậy đi. Suy cho cùng ma quỷ không cần phải đi làm, cũng không cần ngủ". Lã Khánh Hầu nói xong đưa điếu thuốc không thích vào miệng, một tay giữ vai Tề Cửu Tư, Tay kia nhét hộp thuốc vào túi Tề Cửu Tư. Sau đó anh kiễng chân châm điếu thuốc trong miệng với điếu thuốc Tề Cửu Tư đang ngậm.

Nắng ấm ban mai rơi trên vai Lã Khánh Hầu, nhưng không thể chiếu sáng gương mặt anh. Tề Cửu Tư nhìn tia sáng chiếu qua gương mặt thanh tú của đối phương, có chút xuất thần. Cảm giác giống như con thú thoát khỏi lồng.

Sau khi Lã Khánh Hầu châm thuốc xong, anh ta quay người đứng bên cạnh Tề Cửu Tư, lười nhác dựa vào tường nói: "Tôi đến đây tìm A Tô?"

"Ai cơ?"

Lã Khánh Hầu dường như vẫn không thích nổi chất lượng của điếu thuốc, vì vậy anh ta hút một hơi rồi không động nữa, chỉ kẹp trên tay để nó tự cháy, "đó là con mèo màu cam"Tề Cửu Tư sửng sốt "Con mèo màu cam kia là của anh?". Lúc này hắn mới nhớ ra khi họ gặp nhau trưa hôm qua, đối phương đang cho con mèo cam ăn. Bởi vì mèo màu cam rất phổ biến, nên Tề Cửu tư gặp nó trong công viên, hắn không nghĩ tới nó chính là mèo của Lã Khánh Hầu.

Lã Khánh Hầu ậm ừ, "Nó hiện tại đang ở đâu?"

"Được tôi đưa đến trạm cứu hộ thú cưng rồi".

"À" Lã Khánh Hầu gật đầu, sau khi biết nó ở đâu cũng không vội đi tìm.

Thấy vậy, Tề Cửu Tư do dự hỏi: "Anh có định triệt sản cho mèo không?"

Lã Khánh Hầu khó hiểu nhìn Tề Cửu Tư.

"Khi tôi đưa mèo đến, nhân viên ở đó nói rằng nó sẽ được triệt sản".

Nghe vậy Lã Khánh Hầu nhíu mày, sau đó ném tàn thuốc trong tay, "là trạm cứu hộ nào, đưa tôi đến đó".

Nhìn phản ứng của anh ta, Tề Cửu Tư nghĩ có lẽ anh ta không muốn triệt sản cho con mèo cam. Tề Cửu Tư nói: "Ở gần nhà hàng đó, tôi cũng không thể nói chính xác nó ở đâu...."

Lã Khánh Hầu nhíu mày.

"Tôi sẽ đưa anh đến đó" Tề Cửu Tư đề nghị nói.

Lã Khánh Hầu hít vào một hơi, "Được". Nói xong xoay người bước đi.

Tề Cửu Tư theo sát nói "Chúng ta đi bộ à?" Khoảng cách từ đây tới đó cũng không ngắn. Đối phương là quỷ, hắn là người, nhưng cũng sẽ mệt. Nghĩ tiền trong túi chắc cũng đủ tiền taxi, "sao không bắt taxi qua đó".

Lúc này Lã Khánh Hầu dừng trước chiếc xe sang trọng của mình, từ trong túi móc ra một chùm chìa khóa, quay đầu lại nhìn Tề Cửu Tư một cái, "lên xe".

Tề Cửu Tư tiến vào ghế phụ bên cạnh, "Chiếc xe này có phải là thật không?"

Lã Khánh Hầu đảo mắt nhìn hắn nói: "Nếu không phải thật, thì làm bằng giấy chắc?"Kỳ thật trong lòng Tề Cửu Tư cũng nghĩ như vậy, dù sao đối phương cũng là quỷ.

Lã Khánh Hầu cũng đoán được hắn nghĩ gì, khó chịu nói: "Tôi là quỷ, nhưng không giống những ma quỷ khác". Nhưng anh ấy không nói điểm khác là gì. Lã Khánh Hầu khởi động xe hướng nhà hàng đi tới.

Hai người im lặng một lúc, Tề Cửu Tư cảm thấy bầu không khí có chút trầm mặc nên chủ động hỏi: " Chúng ta đã gặp nhau mấy lần, anh còn chưa giới thiệu anh tên gì..."

"Lã Khánh Hầu"

"Cái tên nghe khá ngầu" Tề Cửu Tư cảm thấy cái tên này có chút quen tai, liền nhíu mày suy nghĩ một chút, "Tôi khi còn nhỏ có từng gặp qua anh không?"

"Đồ ngốc"

"...Tôi thấy anh khá thích mắng người".

Lã Khánh Hầu vẻ mặt không vui, "Tôi chỉ thích mắng anh, mèo còn có trí nhớ tốt hơn anh".

Tề Cửu Tư sờ cằm nói: "Mèo có trí nhớ không tốt sao?"

"Rất tệ" Lã Khánh Hầu suy nghĩ một chút bổ sung thêm, "Nhưng tốt hơn anh".

Tề Cửu Tư cảm thấy Lã Khánh Hầu càng lúc càng tức giận với mình, rồi tự hỏi kiếp trước mình có mạo phạm đối phương không, mà khiến đối phương mang hận tới kiếp này.

Tề Cửu Tư nói: "Con mèo đen cũng là của anh à? Nó đâu rồi?"

"Lạnh quá, còn chưa dậy"

"Mèo anh không phải ma quỷ sao?" Tề Cửu Tư tò mò hỏi.

"Đúng vậy".

Tề Cửu Tư có chút kinh ngạc: "Vậy mà còn sợ lạnh?"

Lã Khánh Hầu liếc hắn một cái: "Ai bảo anh ma thì không sợ lạnh?"

Tề Cửu Tư nhìn quần áo mỏng trên người Lã Khánh Hầu, nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy anh không sợ lạnh".

Lã Khánh Hầu hừ lạnh một tiếng, có chút kiêu ngạo nói: "Đó là vì tôi tu vi cao"

"Anh tu vi cao như vậy, mục đích mà anh làm phiền một người bình thường như tôi là gì?" Tề Cửu Tư một lần nữa hỏi lại.

Lần này, Lã Khánh Hầu vẫn không trả lời, coi như không nghe thấy hắn hỏi, vừa tập trung lái xe vừa nhìn phía trước.

Sau nửa giờ lái xe, cuối cùng cả hai cũng đến trạm cứu hộ thú cưng. Sáu giờ sáng, trạm cứu hộ vẫn chưa mở cửa. Nhìn trạm cứu hộ đóng cửa. Tề Cửu Tư nói: "Đợi một lát, tầm khoảng tám, chín giờ sẽ có người đến".

Lã Khánh Hầu lộ vẻ không kiên nhẫn, sau đó trực tiếp đi xuyên qua cửa. Suýt chút nữa thì quên đối phương là quỷ! Tề Cửu Tư ngẩn người nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play