"Bạch Tinh, điển lễ đó là gì a?" Kiến Nguyệt dựa vào trong lòng nàng, thắc mắc hỏi.

Sau ngày gặp Lý Dự, hôm sau các nàng cũng rời đi. Trên đường đi, Kiến Nguyệt thấy gặp nơi đều treo đèn lồng được cắt dán hình rồng, hỏi một người trên đường, hắn nói là "Điển Lễ Thỉnh Long Vương" năm năm một lần.

"Trước đây ta nói qua với em. Tứ Đại Đế Quốc được sự bảo hộ của Tứ Đại Ma Thần, ma thần bảo hộ cho Nam Đường chính là Long tộc. Vì để thể hiện lòng biết ơn, điển lễ này bắt đầu từ lúc lập quốc cho đến hiện tại." Bạch Tinh cười nhạt nói, nàng muốn xem xem, con rồng kia nghe tin đồn về Ma Đế, liệu có dám bước chân xuống nhân gian không.

"Ô, em muốn xem." Kiến Nguyệt hào hứng nói, rồng chỉ được nghe trong truyền thuyết, vì thế nàng rất tò mò bộ dạng của nó có giống như truyền thuyết.

Có khác gì thằn lằn đâu mà xem, Bạch Tinh thầm nghĩ.

"Em có muốn tập cưỡi ngựa không?" Bạch Tinh không muốn nghe nàng ca ngợi mấy con thú kia nữa, liền đổi đề tài.

"Khó không?" Kiến Nguyệt nghe thấy nàng hỏi, đương nhiên là muốn, nhưng lại sợ mình bất cẩn sẽ ngã ngựa.

Bạch Tinh lắc đầu, đưa dây cương cho nàng cầm, "Hãn Huyết rất lành tính, miễn là nó không bị kích động, thì không có gì khó khăn."

"Đừng cầm dây quá chắc, nó sẽ khó chịu."

Để Bạch Tinh hướng dẫn một hồi, Kiến Nguyệt cũng dần biết cách điều khiển ngựa, nàng có chút kích động, không kìm được mà nở nụ cười. Bạch Tinh thấy nàng vui vẻ, cũng nhàn nhạt cười, nâng cằm người kia lên, hôn lấy.

"Bạch Tinh, khi nào thì chúng ta đến nơi." Kiến Nguyệt ngồi ngựa cả ngày, người có chút mỏi, lười biếng đem toàn bộ trọng lượng dựa lên người Bạch Tinh.

"Cũng không còn lâu nữa, em mệt rồi?" Bạch Tinh đưa tầm mắt đi xa, tìm kiếm xem xung quanh có nơi để dừng chân không. Dù sao hoàng hôn cũng sắp tắt, chẳng trách vì sao nàng mệt.

"Cách đây không xa có một nhà trọ nhỏ, chúng ta tạm ở đó." Bạch Tinh xác định nơi đó không có gì kì lạ, mới nói với Kiến Nguyệt.

Mặt trời đã lặn, gió lạnh từ rừng núi kéo đến. Xung quanh một mảng đen tối, thậm chí còn nghe thấy tiếng hú của sói.

Kiến Nguyệt kéo áo chặt hơn, nhìn về phía Bạch Tinh, thầm cảm thấy may mắn, nếu lúc này nàng ở một mình, nhất định sẽ bị không khí hoang vu này doạ sợ.

Bạch Tinh đang đọc sách, ngẩng đầu thấy Kiến Nguyệt đang nhìn mình, liền đóng sách lại, bước đến, "Lạnh sao?"

"Lạnh, người mau ôm em đi." Kiến Nguyệt mở rộng vòng bàn tay ra, vươn tay hướng đến Bạch Tinh.

"Không phải bảo người ta rất lạnh à." Bạch Tinh buồn cười nói, cũng ôm lấy nàng. Từ sau khi các nàng nói ra tâm tình, nàng phát hiện Nguyệt nhi so với trước đây là hai người khác nhau, dường như rất thích làm nũng.

Kiến Nguyệt chui vào lòng Bạch Tinh, chôn vào cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương độc hữu kia, "Lạnh của người và lạnh bên ngoài khác nhau."

Khi nàng đi học, giáo sư có trêu đùa rằng, nếu ngửi thấy mùi cơ thể của một người, nghĩa là gen của mình đã chọn người ấy. Đến nay nàng cảm thấy, câu này là thật a, càng ngày nàng càng ngửi thấy rõ mùi hương trên người Bạch Tinh rõ ràng.

"Có gì khác?" Bạch Tinh nén cười nói, một tay ôm lấy nàng, một tay tiếp tục đọc sách.

"Người nhưng khiến lòng người cảm thấy ấm áp, còn gió lạnh ngoài kia chỉ khiến lòng người càng thêm lạnh." Kiến Nguyệt không biết ngượng nói thẳng.

"Dẻo miệng."

"Đây là lời thật tâm của người ta mà."

Sáng hôm sau các nàng xuống dưới nhà, thấy xung quanh có rất nhiều nam tử thô lỗ, cả người đầy sẹo, cầm những thanh đao lớn, lại có những người trông như thương nhân, đứng cạnh bọn hắn trông bé nhỏ đi hẳn, tất cả đều là khách trọ ở đây, có lẽ cũng đang trên đường đi đâu đó.

Mặc dù các nàng đã đi rất xa, nhưng vẫn ở trong lãnh thổ của Nam Đường, vẫn còn những lời bàn tán về điển lễ.

"Nghe nói năm nay kinh thành bất thường, Long Vương không hạ phàm, cũng không cho mưa."

Bạch Tinh bình thản uống trà, trà có chút đắng.

"Bạch Tinh, hình như em quên mất đồ trên phòng." Kiến Nguyệt lục lọi túi của mình, phát hiện thiếu mất đồ.

"Mau đi lấy đi, ta ở đây chờ."

Đợi Kiến Nguyệt chạy lên lấy, Bạch Tinh cũng thất thần nhìn ra bên ngoài, hôm nay trời có nhiều sương, tự hỏi nên tiếp tục khởi hành không, nếu như Kiến Nguyệt dính cảm thì sao.

"Này, bên kia có tận hai đại mỹ nữ đấy."

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ, đột nhiên có một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ, mặc dù thanh âm đã đề thấp đi, bất quá Bạch Tinh vẫn nghe rất rõ.

"Ta thấy các nàng không dễ động, ngươi đừng hồ đồ." Một người còn có lý trí nói.

"Ngươi sợ gì chứ, đợi các nàng biết chúng ta là người của Đỗ gia, khi ấy lại cầu xin được đi cùng ấy chứ." Thanh niên kia ngả ngớn nói, đã có nhiều nữ nhân thấy hắn là thương nhân của Đỗ gia, đều không nhịn được mà sà vào lòng hắn.

Bạch Tinh sắc mặt bình thản, rót trà vào chén, khoé miệng nhấc lên, có lẽ sắp có chuyện vui.

Quả như nàng nghĩ, thanh niên kia thấy đám người mặc kệ hắn, có chút bực mình, liền đập bàn đứng lên, để lão tử dạy các ngươi thế nào là bản lĩnh nam nhân.

"Này cô nương." Hắn đi đến, tự nhiên không đợi người mời ngồi xuống cạnh nàng nói.

Bạch Tinh không để tâm đến hắn, tiếp tục nhìn ra bên ngoài.

Nam nhân kia thấy mình bị làm lơ, khẽ khinh thường, lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, về sau biết hắn là ai lại thay đổi bộ dạng, "Không biết cô nương muốn đi đâu? Bản thiếu gia có thể đưa nàng đi."

"Địa ngục."

Hắn không ngờ đến nàng sẽ trả lời thế này, ho khan vài cái, mặt dày nói tiếp, "Làm sao có thể, nhìn thấy nàng mỹ nhân nghìn năm mới gặp, có lẽ đến Đế Quân cũng phải động lòng, Thánh Thượng cũng phải ưu ái."

"Thế nhưng ta thích Ma Đế, ngươi nói xem." Bạch Tinh buồn cười nói, cũng không buồn liếc hắn một cái, chỉ nhìn lá trà đang chìm dưới đáy chén.

Lần này ngược lại hắn có chút lúng túng, nhưng cũng không mất mặt mà trở về, trực tiếp nói, "Ma Đế cũng khó có thể sánh ngang với ta, nàng biết ta là ai không?"

"Không muốn biết." Bạch Tinh nghe thấy tiếng động, là Kiến Nguyệt đã lấy được đồ.

"Ngươi..." Nam nhân này tính khí rất kém, lại hay tự ái, rất nhanh đã nổi giận.

"Này tiểu huynh đệ." Bỗng có bàn tay đó vỗ mạnh lên vai hắn, tựa như Ngũ Hành Sơn đè Tôn Ngộ Không, khiến hắn cảm thấy vai mình sắp gãy, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người trông rất hung hãn nhìn hắn.

"Ta thấy ngươi trêu ghẹo tiểu cô nương đây vô cùng ngứa mắt, nàng cũng đâu có để ý ngươi, vì sao tự chuốc lấy nhục?" Khác hẳn với bề ngoài, nam nhân kia lại còn biết nói đạo lý hơn hắn bộ dạng tri thức.

Thanh niên kia thấy y đã nói thế, lại có chút sợ đám người đi chung với y đang hậm hực nhìn chằm chằm mình, đành ngậm ngùi chịu nhục quay trở lại.

Nam nhân kia thấy hắn trở về, cũng quay trở về chỗ ngồi, cả bàn tiếp tục cười nói ầm ĩ.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Bạch Tinh thầm khen ngợi. Không tệ, kẻ mạnh chân chính là phải biết bảo vệ chính mình và người xung quanh, không phải ăn nói khoác lác chỉ biết tìm kẻ yếu mà ra oai.

"Bạch Tinh, chuyện gì thế?" Lúc Kiến Nguyệt xuống, thấy hai nam nhân một lớn một nhỏ xúm lại chỗ nàng, rất nhanh cũng trở lại chỗ cũ, mà bộ dạng của nàng thì lại trông như đang xem kịch hay.

"Chỉ là chuyện về nhân tâm mà thôi." Bạch Tinh trả lời, "Lấy được đồ rồi?"

Kiến Nguyệt gật đầu, "Chúng ta đi thôi."

"Đợi đã." Trong tay áo của Bạch Tinh lấy ra một cái áo khoác, khoác lên vai nàng, "Trên đường nhiều sương, có chút lạnh, cẩn thận kẻo cảm lạnh."

Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra, mùa thu cũng bắt đầu rồi, sương cũng tự nhiên nhiều lên, trời cũng bắt đầu se lạnh. Kéo áo khoác lại, dựa vào trong lòng Bạch Tinh, làm sao lại thấy thân nhiệt của nàng trở nên ấm áp rồi?

"Bạch Tinh, trời đã sang thu."

Kiếng Nguyệt ngẩng đầu nhìn con ngươi xám kia, giống như hồ nước mùa thu bị sương mù phủ lấy mà ảm đạm, nhưng cũng tĩnh lặng khiến người bình yên. Nàng túm lấy vạt áo Bạch Tinh, kéo nhẹ xuống, đặt môi của mình lên bờ môi mềm thơm kia.

Bóng lưng dần ẩn vào trong màn sương mờ, tiếng vó ngựa cũng xa dần. Chỉ còn hơi thở nồng ấm phất phảng lại, hoà vào núi rừng đã bắt đầu ngả vàng, lan đi khắp chốn. Có con ong đậu lên bông hoa ngả người vì nặng sương, hoa khẽ rung, giọt nước cũng chậm rãi chảy xuống. Đàn chim nhạn mổ vào cánh, chuẩn bị cho cuộc hành trình di cư về phương Nam.

"Em không nghe mùa thu

Dưới trăng mờ thổn thức?

Em không nghe rạo rực

Hình ảnh kẻ chinh phu

Trong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thu

Lá thu kêu xào xạc

Con nai vàng ngơ ngác

Đạp trên lá vàng khô?*"

*Trích bài thơ "Tiếng thu" của Lưu Trọng Lư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play