Nội chiến Kinh Bắc tạm thời đi vào hồi kết, nhưng các hoàng tử đều rất giỏi giang, thông thái giống như Đinh Công Tiễn, cũng vì quá giỏi nên ai cũng khát khao thể hiện mình, không muốn mình chỉ mang một thân phận nhỏ nhoi phụ thuộc vào người khác, vậy nên đất nước bị chia cắt thành nhiều nước khác nhau do mỗi người bọn hắn cai quản. Khương Thái uý hoàn thành việc duy nhất được giao là giúp đỡ Thái tử đăng cơ, còn việc sau này nàng không can dự đến, khi bị Hoàng đế Kinh Bắc hỏi thì lại đáp:
"Hoàng đế phải tự mình thống nhất đất nước thì dân chúng mới theo."
Các nàng trở về nước, được Yêu Đế đích thân ra đón, lại thưởng tiệc riêng ở trong dưỡng tâm điện. Khương Húc Nguyệt về tả yến tiệc được Yêu Đế trao thưởng trong một chữ, nghèo.
"Yêu Đế không có ghế ngồi, y phục lại vừa mỏng vừa ít, Yêu Đế và Yêu Hậu dùng chung bát đũa, buồn thay cho Đại Yêu lâu nay được khen ngợi là giàu có."
Đương nhiên là nàng chỉ viết cho những người trong bữa tiệc đó cùng đọc. Yêu Đế đọc được, lập tức bật cười nói, "Lần sau trẫm sẽ thường xuyên ban thưởng yến tiệc cho ái khanh."
"Bệ hạ, hạ thần biết sai rồi." Khương Húc Nguyệt ăn năn nhận lỗi.
Khương Húc Nguyệt đang đi dạo trong nhà, thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa nên tiện đi mở cửa luôn, lại thấy Bạch Tinh đến một mình, kinh ngạc ngó nghiêng xung quanh, sau đó mời nàng vào.
"Nàng ấy đang ở đại điện, hôm nay chỉ có riêng ta đến đây thôi."
"Không biết Ma Đế đến tìn Húc Nguyệt là muốn căn dặn chuyện gì?" Khương Húc Nguyệt thấp thỏm.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu để chắc chắn thôi."
Khương Húc Nguyệt ngơ ngác, cũng gật đầu chờ nàng hỏi.
Bạch Tinh nhìn nàng, lạnh nhạt nói, "Ngươi muốn để Kinh Bắc rơi vào hỗn loạn cấu xé lẫn nhau nên mới từ chối vua Kinh?"
Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên, biểu cảm này đủ để Bạch Tinh tìm ra đáp án.
Bạch Tinh cười nhạt, "Ta hơi ghen tị với nhân khí của Nguyệt nhi khi tìm được kẻ tận trung như ngươi đấy."
Khương Húc Nguyệt mím môi, được Bạch Tinh khen nàng không dám vui. Lúc nàng ngẩng đầu lên đã không thấy người ở đâu nữa, nàng hốt hoảng ngó quanh, xác định khách đã đi mới vỗ ngực thở phào, không phải nàng không muốn nói, mà không dám nói, nàng không thể giống Kiến Nguyệt đứng trước Bạch Tinh vô tư cười đùa, vì Kiến Nguyệt là ngoại lệ của Bạch Tinh. Mỗi lần Khương Húc Nguyệt nhìn thấy Bạch Tinh là sẽ dâng lên nỗi khiếp sợ không tên, khiến cả người cứng ngắc, huống chi lần này nàng đến một mình.
Khương Húc Nguyệt cảm giác mỗi bước đi thận trọng của mình đều bị Bạch Tinh nhìn thấu.
Kiến Nguyệt tung tăng trở về thấy Bạch Tinh đang ngồi ở xích đu đợi mình, liền chạy đến che mắt nàng, "Ai đây?"
"Không biết."
"Không biết thì phải đoán chứ."
"..."
"Người chẳng thú vị gì cả." Kiến Nguyệt buông tay ra, lại chui vào trong lòng nàng ngồi.
"Ồ, là Nguyệt nhi à."
"..."
"Hôm nay đi chơi thế nào?" Bạch Tinh nhéo má nàng nói.
"Người ta bận làm chưa xong, người lại bảo đi chơi." Kiến Nguyệt bất mãn phản đối.
"Thế thì ta có thứ này cho Nguyệt nhi."
Kiến Nguyệt tò mò, thấy Bạch Tinh lấy một con hồ ly bông từ tay áo, khiến Kiến Nguyệt ngơ ngác.
"Chúng ta không thể để nó một mình được, đúng không?" Bạch Tinh chỉ vào con hồ ly bông ở trên giường, "Ta thấy nó nhớ em nên đem về."
Kiến Nguyệt cầm lấy con hồ ly bông có bộ lông nâu, mặt được làm theo giống mình. Bạch Tinh còn cố ý mua loại nhỏ hơn, nàng bật cười khúc khích, "Thái nhi đáng yêu quá."
"Thích không?"
"Thích."
"Thơm ta một cái để chứng minh, không thể nói suông thế được."
"Chỉ thế thôi thì không đủ đâu." Kiến Nguyệt nắm lấy vạt áo nàng, cười nói.
Phượng Hoàng Vương trở về kinh thành, nàng định đến tìm Yêu Đế, nhưng lại bị kết giới chặn lại, tuy không rõ chuyện gì, cũng không vào nữa mà đi dạo khắp nơi, nàng thấy một tên lính, liền hỏi đại, "Nơi đây có chỗ nào chơi?"
Lính gác điện ngơ ngác gãi đầu, nàng vào đây từ bao giờ sao hắn không biết, nhưng cũng biết đây là ai, nên thành thật đáp, "Trong thành có rất nhiều chỗ, đại vương có thể đến chợ mà bệ hạ hay Yêu Hậu hay đến đó, ở đó có rất nhiều trò vui, ngoài ra có rừng bạch dương, còn có điện thờ Cửu Vĩ Vương, hay gọi là Quốc Tự."
"Yêu Đế và Yêu Hậu đi chợ sao?" Phượng Hoàng Vương nheo mắt nhìn hắn, hoàn toàn không tin được lời này.
"Tiểu nhân không dám gạt đại vương."
Nàng lại ra ngoài thành đi dạo, đi đến đâu người quay ra nhìn đến đấy, bởi vì đôi cánh của nàng quá bắt mắt, tựa như gấm vóc trên người. Nàng ngược lại cũng ngó nghiêng khắp nơi, quả không hổ danh Cửu Vĩ tộc, người nào cũng là quốc sắc thiên hương, ngọc thụ phong lâm, cứ như lạc vào xứ sở thần tiên, nhưng đẹp cũng là hoạ, dễ dẫn đến sự ghen tị.
Nàng đi lang thang một hồi, đến tận ngoại thành, chợt nghe thấy tiếng chuông chùa vang vọng. Phượng Hoàng Vương theo bản năng nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy trên núi có một ngôi chùa lớn, nếu nàng không lầm thì đó là Quốc Tự.
Phượng Hoàng Vương bay thẳng lên núi, thấy nơi đó lập kết giới trên không, có lẽ muốn những người đến đây đều phải leo bộ lên.
Bậc thang đá cũng đã mòn, nhưng lại được quét dọn sạch sẽ, chỉ có vài chiếc lá vừa mới rụng trên đó. Ngôi chùa xây theo kiểu một con hồ ly chín đuôi đang nằm nghỉ, trông rất thư thái, con hồ ly còn đang gác tay lên một viên ngọc, viên ngọc đó cũng là chính điện, nơi các tín đạo thường đến ngồi thiền, đọc kinh pháp, hoặc để người ngoài vào dâng hương.
Phượng Hoàng Vương chậm thong dong đi ngắm cảnh, thấy các tín đạo đang quét sân, bọn họ dù là nam hay nữ thì đều cạo trọc đầu, nàng tò mò hỏi, "Vì sao các ngươi lại cắt tóc?"
"Bần đạo cắt tóc là để buông bỏ những chấp niệm, si mê ở thế tục, để lại phiền não mà xuất gia tu hành." Tín đạo hơi khom lưng, đáp.
Phượng Hoàng Vương ngạc nhiên, cũng không nói thêm gì nữa. Nàng đi vào trong chính điện, thấy một nữ tử đang ngồi quỳ tượng Cửu Vĩ Vương, mái tóc đen tuyền như thác suối đổ xuống, mùi trầm hương thoang thoảng bên mũi, nàng làm sao cảm thấy bóng lưng này có chút quen, giống như Yêu Đế, vì thế cũng nhẹ nhàng đi đến.
Chợt nữ tử kia ngoái đầu lại, khiến mạng che mặt cũng nhẹ nhàng lướt theo, Phượng Hoàng Vương ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, đôi mắt nàng tựa như có ngôi sao lấp lánh ở trong, hàng lông mày lá liễu hơi nhướng lên. Tuy mạng che mất nửa khuôn mặt, thế nhưng cũng đủ để khiến hồn người bị lôi cuốn, nhớ mãi không quên.
"Ngươi là..." Nàng cảm thấy người này rất quen, nhíu mày suy nghĩ, "Ngươi có chút giống Yêu Đế."
"Bần đạo là hoàng tỷ của người, nên chúng ta có nét giống nhau." Yêu Yến Uyển khẽ cười, nói.
"Ngươi là Trưởng công chúa?" Phượng Hoàng Vương lúc này mới nhớ ra, kinh ngạc nói.
Yêu Yến Uyển thấy biểu cảm khoa trương của nàng, gật nhẹ đầu.
Phượng Hoàng Vương giờ càng khiếp hãi hơn, chẳng trách vì sao thiên hạ điên đảo vì hai tỷ muội này. Lần trước nàng gặp Yêu Đế cùng lần này gặp Trưởng công chúa đều có sinh ra cảm giác như thế này, trái tim đều rung động, bản thân nàng là nữ tử nhưng khi gặp các nàng cũng muốn làm cho mỹ nhân trước mắt vui lòng, huống chi mấy kẻ đa tâm kia.
Nếu như ví Yêu Đế là bông hoa hồng đầy gai độc, khiến người khác thưởng thức lại không dám lại gần, thì Trưởng công chúa giống như tử đinh hương, nhẹ nhàng và thơm ngát, lại mang theo man mác buồn. Yêu Yến Uyển gợi cho Phượng Hoàng Vương cảm giác đối phương là thần tiên trên trời, tránh xa sự đời, không tham lam sân si, không cầu mong điều gì, thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, buộc nàng phải xuống đây, trải qua nỗi bi ai của thế nhân.
"Hai tỷ muội các ngươi quả thực khiến người khác ăn không ngon ngủ không yên, chẳng trách Yêu Kiến Phúc không muốn các ngươi ra đường." Phượng Hoàng Vương nói thẳng.
Yêu Yến Uyển cười nhạt, lâu nay chỉ nghe người khác miêu tả bằng những từ mỹ miều, lần đầu thấy có người nói thô nhưng thẳng thế này, "Yêu Đế quả thực kiều diễm đến khiến người kinh tâm."
"Ngươi cũng thế, chỉ là Yêu Đế khiến người khác cảm giác xa cách, lo sợ mà chỉ dám đứng từ xa ngắm, còn ngươi thì ngược lại, ôn hoà nhu thuận, khiến người khác muốn lại gần."
Yêu Yến Uyển mỉm cười, Yêu Đế chỉ lộ vẻ nhí nhảnh hoạt bát như hài tử với một người mà thôi, nàng nghĩ đến đây, lại cụp mi xuống.
"Đúng rồi, ngươi vì sao lại ở đây?"
Yêu Yến Uyển thở dài, từ tốn nói, "Mối tình đã đoạn, âm dương cách biệt nên bần đạo nghe lời khuyên của Yêu Đế và mẫu hậu, học cách buông bỏ chấp niệm, tránh chìm trong đau khổ, vì thế bần đạo lên đây hầu Cửu Vĩ Vương."
Phượng Hoàng Vương lúng túng, nàng đương nhiên là biết mối tình đối phương nhắc đến là với ai, vì nàng chính là một trong những người năm xưa ngăn cản đôi uyên ương này, nay thấy người trước mặt mình hình như không nhận ra nàng là ai, lại càng áy náy chột dạ. Nàng tự hỏi nếu Yêu Yến Uyển biết mình là ai thì có bỏ qua cho nàng không hay là sẽ xa cách nàng vì mối thù oán ănm đó.
"Tình này đứt nghĩa là tơ duyên không có, vì sao lại phải cố chấp?"
"Có lẽ chung thuỷ đôi khi cũng là một nỗi buồn, vì đó cũng là chấp niệm." Yêu Yến Uyển mỉm cười, nhớ đến chín hoàng tử, công chúa còn lại đều giống Tiên Vương si tình.
Yêu Yến Uyển nhìn nàng đang bối rối, tuy không biết tại sao, cũng nói, "Thế khách là người của Phượng Hoàng tộc sao?"
"Đôi cánh của thế khách quả thực rất đẹp, tựa như gấm vóc lấp lánh trên người, lại như ánh chạng vạng rực rỡ."
Phượng Hoàng Vương lúc này mới nhớ ra, thầm mắng mình ngốc, "Ta lần đầu mới đến đây nên không hiểu rõ mọi thứ lắm."
"Thì ra là thế, nơi này tôn thờ Cửu Vĩ Vương, nếu thế khách muốn dâng hương, bần đạo có thể giúp." Yêu Yến Uyển gật nhẹ đầu.
Phượng Hoàng Vương thấy nàng không truy hỏi thân phận mình, liền nói, "Ngươi dẫn ta đi quanh đây được không?"
Yêu Yến Uyển nhướn mày.
"Thôi, ta tự đi cũng được." Nàng vội xua tay nói.
"Không sao, vừa hay bần đạo đang nhàn rỗi, để bần đạo đưa thế khách đi." Yêu Yến Uyển cười nói, cũng chậm rãi đứng dậy, "Thế khách, bên này."
Phượng Hoàng Vương ngơ ngẩn nhìn nàng, cũng vội bám theo. Nàng đột nhiên hối hận năm đó không tác thành cho đôi bên, không ngờ Trưởng công chúa Cửu Vĩ lại là người hiểu lễ nghĩa, nhất định sẽ là một Hoàng Hậu thương dân, một mẫu thân dạy ra những đứa con biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Nếu như năm đó nàng nhìn thấy Yêu Yến Uyển, chắc chắn sẽ đưa đoá hoa này vào trong cung để tiện cho mình ngắm.
Phượng Hoàng Vương cả đường đi theo nàng, nàng đưa đi đâu thì mình đi theo đấy, chỉ gật đầu lia lịa khi nghe nàng nói, nhưng chẳng có chữ nào lọt vào đầu. Lý do không nghe vào đầu là vì thanh âm của Yêu Yến Uyển rất dễ nghe, ôn nhu ấm áp, tựa như khúc nhạc du dương, chim tiên hót bên tai, dù nghe không hiểu nhưng vẫn thích nghe, thoải mái vô cùng, nàng đột nhiên hy vọng đối phương sẽ nói nhiều hơn.
"Thế khách."
Nàng vẫn chưa hoàn hồn.
"Thế khách." Yêu Yến Uyển kiên nhẫn gọi nàng thêm một lần nữa.
"Hả? Ừm." Phượng Hoàng Vương hoàn hồn, thấy mình đã trở về chính điện, "Ngươi phải đi rồi sao?"
"Đã đến giờ giới, bần đạo phải trở về đọc kinh thư." Yêu Yến Uyển cười nhạt, làn gió thoảng thổi qua tấm mạng che mặt.
Phượng Hoàng Vương giờ phút này muốn cởi mạng che mặt của nàng ra, nhưng lại kìm chế lại, chẳng trách Trưởng công chúa luôn che mặt, còn Yêu Đế trước đây ít khi rời cung, bởi vì hai nàng đi đến đâu cũng khiến lòng người rối loạn.
"Bần đạo phải đi rồi, thế khách cứ thong thả thăm quan kinh thành. Đại Yêu luôn cởi mở, mong sẽ được thế khách yêu thích." Yêu Yến Uyển nói xong, xoay người rời đi.
"Đợi, đợi đã."
"Thế khách có gì căn dặn?" Nàng quay đầu lại, hỏi.
"Ta ở đây không có bằng hữu, lại có chút buồn chán, có thể thường xuyên đến tìm ngươi không?" Phượng Hoàng Vương bối rối.
Yêu Yến Uyển gật nhẹ đầu, "Có thể, mỗi ngày bần đạo đều ở chính điện đọc kinh."
"Thế thì quá tốt rồi." Phượng Hoàng Vương nở nụ cười, vui vẻ nói, sau đó nhớ ra gì đó, lại nói, "Ta họ Khương tên Phượng Giai, ngươi sau này gọi ta là Phượng Giai là được."
Yêu Yến Uyển ngẩn người, nàng cười nhạt, nói, "Bần đạo đã nhớ, phượng hoàng múa lượn chín tầng mây, giai nhân đến tấu chín khúc nhạc, quả thực là cái tên hay." Sau đó cũng lui về sau rời đi.
Khương Húc Nguyệt thấy Khương Phượng Giai suốt ngày ra vào phủ mình, thầm nghĩ người này thực rảnh rỗi, chẳng trách vì sao nàng lại đưa Phượng Hoàng tộc đến đây, ra là để Yêu Đế thay mình cai quản tộc nhân.
Nàng thấy Khánh Vy trở về sau nhiều ngày đi vắng, cười nói, "Luyện quân trở về rồi?"
"Ừm, mau vào nhà đi kẻo lạnh." Khánh Vy dắt nàng vào trong nhà, nhìn thấy Khương Phượng Giai, ngạc nhiên nói, "Chúng ta có khách sao?"
"Nàng ấy nhàn rỗi, lại từ Phượng thành đến đây chơi, ta cũng mời nàng ấy đến đây nghỉ ngơi."
Khương Phượng Giai ở đây lâu ngày, dần phát hiện ra ngoài Yêu Đế yêu thích nữ tử, còn có Yến Thế Huân cùng Cố Nghiên Hi, có hôm nàng vô tình thấy hai người ở tiểu viện tình tứ, môi dán môi. Giờ thấy Khương Húc Nguyệt cùng Khánh Vy, tuy hai nàng chưa làm gì thân mật, chỉ ngồi trò chuyện cũng tự hiểu, xem như tầm mắt được mở mang.
Còn về Kiến Nguyệt gần đây đang phải nghe các quần thần, bao gồm Khương Húc Nguyệt ẩn ý về Kinh Bắc, muốn nàng nhân cơ hội này mượn danh ơn của Tiên Hoàng mà đánh những nước vừa mới tách lẻ, tuy không ai nói thẳng, nhưng nàng hiểu bọn họ là muốn mở mang lãnh thổ. Kiến Nguyệt trải qua chiến tranh liên miên, đâm ra uể oải mà lảnh tránh chuyện này, trừ khi có người gây sự trước, nàng không hề muốn gây chiến.
Kiến Nguyệt mệt mỏi ngâm mình trong dục trì, nhàn nhã nghịch những cánh hoa hồng đang nổi lềnh bềnh trên nước như những con thuyền kia, hơi nước nghi ngút che mất tầm nhìn.
"Gần đây mệt lắm sao?"
"Ừm, vì phải khắc phục chiến tranh, chưa kể lãnh thổ càng lớn, lại nhiều chuyện cần lo." Kiến Nguyệt nhắm mắt lại nói.
"Lại đây, ta bóp vai cho em." Bạch Tinh kéo nàng lại gần, xoa bóp cho bờ vai đang căng cứng kia, dần dần thấy nó mềm lại.
Kiến Nguyệt tận hưởng để Bạch Tinh xoa bóp, vai cũng bớt nhức mỏi hơn, cả người thấy thoải mái, nhưng tay của nàng bắt đầu dời đi đâu đó, khiến Kiến Nguyệt vốn còn đang trong sáng chỉ muốn tắm rửa kia lại thấy ngứa ngáy, ngọn lửa dục vọng bắt đầu bùng cháy.
"Người đang chạm vào đâu thế?"
"Ta đang giúp em thả lỏng thôi." Bạch Tinh híp mắt cười nói, kéo nàng ngồi vào lòng mình, còn bản thân ngồi lên thềm bậc, "Cứ thư giãn đi."
Nàng nhìn tay Bạch Tinh dần nhắm tới đôi gò bồng đào của mình kia, ngay lập tức đã bị kích thích, đầu v* lập tức dựng đứng lên, hai hạt đậu cứng tròn, cả người nóng ran đến má ửng hồng.
"Ta còn chưa làm gì, vì sao dòng suối kia đã chảy rồi?" Ngón tay nàng đùa nghịch với hai hạt đậu.
Kiến Nguyệt bị nàng liếm vành tai, kích thích tới rùng mình, nàng ngày càng mẫn cảm với từng cái đụng chạm của Bạh Tinh. Đến khi Bạch Tinh nắm lấy ngực nàng, vô tình thoải mái rên lên một tiếng, vang ra cả phòng.
"Nơi này đã nhớ chủ rồi sao?"
"Im lặng đi." Kiến Nguyệt cắn môi, bị nàng đùa bỡn đến đỏ mặt ngượng ngùng.
"Em vừa bảo gì cơ?" Bạch Tinh tựa cằm lên vai nàng, cố ý thổi vào tai nàng.
"Thái nhi, đừng đùa nữa." Kiến Nguyệt nhìn bàn tay gầy đang mơn trớn khắp người mình, duy nhất chỗ cần chạm thì lại né tránh, làm nàng khó chịu không thôi, "Khó chịu..."
"Hửm? Ta không hiểu."
"Đáng... Ghét... Ư hư." Hơi thở của Kiến Nguyệt dồn dập, nàng muốn bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, nhưng lại bị đối phương né tránh.
"Cầu xin ta đi." Bạch Tinh thì thầm, còn cố ý cắn nhẹ vành tai nàng.
"Xin người..."
"Xin ai?"
"Chủ nhân, em cầu xin người..."
"Ngoan." Bạch Tinh nở nụ cười chiến thắng, hôn nhẹ lên cổ nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT