Thuế Tử Duyệt vẫn bóp cổ Mộ Dung Lam. Hoàn cảnh của nàng lúc này thật không ổn. Dù Thuế Tử Duyệt rất thông minh nhưng nàng vẫn chưa nghĩ ra cách thoát khỏi đây.
Đây hoàn toàn là một cục diện chết, Thuế Tử Duyệt chưa biết làm gì để thoát khỏi nó. Nàng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng việc tiếp tục bóp cổ Mộ Dung Lam sẽ giúp nàng thoát khỏi hoàng cung Hồ Quốc. Nếu nàng vẫn khỏe mạnh, nội lực tràn đầy, có lẽ việc bắt Mộ Dung Lam làm con tin sẽ giúp nàng có thêm con đường sống. Thực tế, trọng thương chưa lành, nội lực bị phong bế, cao thủ được bố trí khắp nơi. Dù Thuế Tử Duyệt có tự tin bằng trời, nay cũng nên biết tự lượng sức.
"Cô hét thử đi!" Dù rơi vào tuyệt cảnh, Thuế Tử Duyệt quyết không thể bạc nhược trước mặt Mộ Dung Lam.
Vì xúc động nhất thời mà bắt Mộ Dung Lam ra ngoài chẳng khác tìm đường chết. Thuế Tử Duyệt không sợ chết nhưng nàng không muốn chết cũng không tùy tiện tìm đường chết. Nàng tin Mộ Dung Lam sẽ không cầu cứu. Nếu Mộ Dung Lam thực sự cầu cứu, đám thị vệ sẽ xong vào bắt giữ nàng. Dĩ nhiên, sau đó thứ chào đón nàng không bao giờ là một kết cục tốt đẹp.
Thoáng chốc, Thuế Tử Duyệt chợt nhớ lại lời ám chỉ của Tô Quân Nhụy: Mộ Dung Lam có ý với nàng. Trước giờ, nàng luôn nghĩ đó chỉ là chuyện hoang đường cũng chưa bao giờ để tâm đến nó. Hiện tại, tình thế nguy ngập, nàng đành đánh cược một phen. Điều nàng cược chính là: Mộ Dung Lam thực sự có ý với nàng. Ả sẽ không để nàng rơi vào kết cục không thể vãn hồi.
Quả nhiên, Mộ Dung Lam không mở miệng cầu cứu. Có lẽ, cung nữ đứng ngoài cửa đã nhận ra điều bất thường đang diễn ra trong phòng nhưng không dám xông vào. Cô ta đứng ngoài cửa gọi: "Cửu phu nhân?"
Mộ Dung Lam nhìn Thuế Tử Duyệt, chớp chớp mắt, sau đó trả lời bằng tông giọng hết sức bình thường: “Chuyện gì?”
Cung nữ nghe xong liền đáp: "Nô tỳ chỉ muốn hỏi, tối nay Nhị điện hạ muốn Cửu phu nhân thị tẩm, khi nào Cửu phu nhân sẽ sửa soạn?
Mộ Dung Lam nghiến răng, theo bản năng liếc nhìn Thuế Tử Duyệt: "Bây giờ không vội, khi nào cần ta sẽ nói với ngươi, ngươi lui đi."
"Dạ” Cung nữ tuân lệnh lui xuống.
Đợi cung nữ lui đi, Mộ Dung Lam mới nói với Thuế Tử Duyệt: "Phu nhân thấy chưa? Tôi đã biểu lộ thành ý của mình rồi, còn cô thì sao?"
Mắt Thuế Tử Duyệt đảo quanh. Một lát sau, nàng bỏ tay ra khỏi cổ Mộ Dung Lam.
Tay mới vừa buông xuống, Mộ Dung Lam đã ôm eo Thuế Tử Duyệt kéo nàng vào lòng. Đôi môi của Mộ Dung Lam tiến về phía vành tai của Thuế Tử Duyệt. Khi thấy đôi môi lạ sắp chạm vào vành tai, Thuế Tử Duyệt lập tức xoay người tránh đi, tay nàng nhanh chóng giữ chặt hàm dưới của Mộ Dung Lam ngăn cản động tác của ả. Thuế Tử Duyệt nói: “Cửu phu nhân, tuy tôi không sử dụng được nội lực nhưng chiêu thức võ công vẫn còn, đủ để đối phó với Cửu phu nhân. Mong Cửu phu nhân tự trọng.”
Hai mắt Mộ Dung Lam nheo lại đầy nguy hiểm. Ả thoát khỏi sự kìm kẹp của Thuế Tử Duyệt và nói: "Đừng gọi tôi là Cửu phu nhân."
Nãy giờ, Thuế Tử Duyệt luôn dùng tinh thần để gắng gượng. Nội thương của nàng quá nặng, cơ thể vốn đã kiệt sức từ lâu. Khi Thuế Tử Duyệt thấy Mộ Dung Lam đã ngoan ngoãn đứng im, nàng liền ôm ngực ngồi xuống giường.
“Cô không muốn thị tẩm." Thuế Tử Duyệt hỏi Mộ Dung Lam.
Mộ Dung Lam nhìn Thuế Tử Duyệt bằng cặp mắt hung ác, khiêu khích nàng: "Hay cô thử một lần đi! Xem thử cô có muốn không!"
Thuế Tử Duyệt ôm ngực, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lam. Tuy nàng không thích ả nhưng nàng không thể làm ngơ những chuyện nhiễu nhương đang xảy ra trước mắt mình.
Dù đối phương là ai, đã làm bao nhiêu việc ác, chỉ cần là nữ, Thuế Tử Duyệt đều tình nguyện giúp người đó. Dù các nàng là con nhà lành hay lưu lạc chốn thanh lâu, Thuế Tử Duyệt sẽ luôn giữ lại chút tự tôn cho họ. Không đến lúc bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối sẽ không lôi những chuyện này ra để nói móc, châm chọc hay khiêu khích bất cứ ai.
Dù cho đối phương là Mộ Dung Lam cũng không ngoại lệ.
Thuế Tử Duyệt nhìn Mộ Dung Lam một hồi mới mở miệng nói: “Nếu cô thực sự không muốn thị tẩm, tôi có thể giúp cô.” Nàng cần bảo toàn tính mạng, trước mắt, người duy nhất có thể giúp nàng chỉ có Mộ Dung Lam. Nàng cần biểu đạt chút thành ý.
Quả nhiên, Mộ Dung Lam rất hứng thú với câu nói của Thuế Tử Duyệt. Hai mắt ả lóe sáng nhìn nàng: "Cô có cách?"
Thuế Tử Duyệt nói: “Cô chỉ cần giả bộ đến kỳ kinh nguyệt là được."
Mộ Dung Lam chế giễu: “Phu nhân rất sáng suốt, cô nghĩ tôi chưa từng nghĩ tới cách đó hay sao? Thẩm Hy Phong là người dễ dàng mắc mưu thế sao? Nếu hắn kiểm tra, chắc chắn sẽ bại lộ. Chẳng lẽ chỉ cần tôi muốn thì nó sẽ tới sớm liền?”
Thuế Tử Duyệt ôm ngực nói: “Tôi có thể giúp cô kê một phương thuốc giục kinh nguyệt tới sớm. Tuy uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể nhưng có thể ứng phó được một lúc. Còn những ngày sau, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn.”
Mộ Dung Lam ngơ ngác hỏi: “Cũng có dạng thuốc như thế?”
Thuế Tử Duyệt nói: “Tất nhiên là có, chỉ cần cô uống thuốc tôi kê, tối nay, kinh nguyệt sẽ tới. Đến lúc đó, cô nhớ giả bộ sao cho giống với thực tế, tỷ như: đau bụng, sắc mặt tiều tụy. Nhớ phải giả bộ thật đau đớn. Chỉ cần khiến cho Thẩm Hy Phong thấy mất hứng, cô sẽ qua ải."
Mộ Dung Lam nghe xong liền cười Thuế Tử Duyệt: “Sao vậy? Phu nhân đang muốn biểu đạt thành ý?”
Thuế Tử Duyệt thoải mái thừa nhận: “Không sai”
Mộ Dung Lam cười nhạt nói: “Phu nhân rất tự tin.” Tự tin rằng ả sẽ không hạ độc thủ với nàng. “Làm sao cô dám chắc, tôi sẽ không ra tay với cô sau khi tôi có được phương thuốc?”
Thuế Tử Duyệt im lặng.
Mộ Dung Lam vung ống tay áo, nói: “Phu nhân hãy đưa phương thuốc cho tôi!”
Bề ngoài Thuế Tử Duyệt vẫn bình tĩnh nhưng lòng đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thắng cược.
Thuế Tử Duyệt chịu đựng cơn đau bước xuống giường, vừa viết đơn thuốc vừa thầm nghĩ: Quả thực, Mộ Dung Lam không muốn mình chịu khổ, đồng nghĩa với việc nàng có thể bảo toàn tính mạng trong lúc chờ người đến cứu.
Nàng tin rằng Quân Nhụy chắc chắn sẽ đến cứu nàng ngay khi biết tin nàng bị bắt. Nàng nên làm gì để thông báo cho Quân Nhụy biết tình cảnh hiện tại của nàng?
Thuế Tử Duyệt viết xong, đưa đơn thuốc cho Mộ Dung Lam. Mộ Dung Lam nhìn sơ và nói: “Tôi sẽ uống, nếu nó có vấn đề gì...” Ả không nói thêm chỉ nhìn Thuế Tử Duyệt. Không cần nói, cả hai cũng hiểu.
Thuế Tử Duyệt nói: “Mộ Dung cô nương cứ yên tâm. Tôi không muốn chết nên sẽ không tự tìm đường chết.”
Mộ Dung Lam cười. Ả thích tính quyết đoán của Thuế Tử Duyệt.
Mộ Dung Lam tìm cớ sai người đi sắc thuốc. Đợi đến chạng vạng, kinh nguyệt vẫn chưa tới. Ả lập tức đến tìm Thuế Tử Duyệt.
“Không nhanh đến vậy.” Thuế Tử Duyệt nói: “Thông thường hai ba ngày sau, kinh nguyệt mới tới. Nay tôi đã tăng thêm liều lượng thuốc để rút ngắn thời gian. Nhưng không thể mới uống đã có liền. Thuốc cần có chút thời gian để phát huy tác dụng. Nếu tôi đoán không sai, giờ hợi tối nay kinh nguyệt sẽ tới. Mộ Dung cô nương phải tự nghĩ cách trì hoãn đến giờ Hợi.”
Mộ Dung Lam cười lạnh nói: “Trì hoãn đến giờ Hợi, nói thì dễ.”
Thuế Tử Duyệt nói: “Xung quanh Thẩm Hy Phong đầy rẫy mỹ nhân, bản tính hắn thì háo sắc. Với bản lĩnh của Mộ Dung cô nương, chẳng lẽ cô không nghĩ ra cách mượn tay đám mỹ nhân đó trì hoãn Thẩm Hy Phong đến giờ hợi được sao?”
Hai mắt Mộ Dung Lam rét lạnh nhìn Thuế Tử Duyệt. Ả nghiến răng nói: “Được, tôi tin cô thêm một lần.” Kệ đi, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy!
Hai người kết thúc cuộc đối thoại, Mộ Dung Lam liền ra ngoài, phân phó cung nữ ngoài cửa đưa thức ăn đến cho Thuế Tử Duyệt. Ả không cho phép bất cứ ai bước phòng.
Thuế Tử Duyệt nghe được tiếng trả lời của cung nữ mới yên tâm nằm xuống giường.
Không lâu sau, cung nữ đưa thức ăn đến. Thuế Tử Duyệt không muốn ăn nhưng đành nén cơn đau lấp đầy cái bụng. Nàng cần nhanh chóng dưỡng thương, tìm cơ hội chạy khỏi cung.
Từ kinh đô đến Mạc Sơn Quan mất nửa tháng đi đường, dù liên tục lên đường không ngủ không nghỉ cũng cần hai đến ba ngày mới đến nơi. Sau khi biết mình bị bắt, chắc phụ thân và đại ca sẽ đoán được thủ phạm. Lúc đó, họ sẽ truyền tin cho Quân Nhụy và ca ca. Từ mình ngày bị bắt đến nay đã được ba ngày. Nếu tính luôn thời gian di chuyển, chắc bây giờ tin tức đã đến Mạc Sơn Quan.
Không biết Quân Nhụy đã nhận được tin hay chưa? Biết tin rồi, Quân Nhụy sẽ làm gì?
Thuế Tử Duyệt sốt ruột vô cùng. Nàng rất hy vọng Quân Nhụy sẽ đến cứu nàng ngay. Nhưng nàng lo Quân Nhụy sẽ hành động hấp tấp. Mộ Dung Lam đã hao hết tâm sức mới bắt được nàng nên ả sẽ không lơ là chủ quan, chắc chắn đã bố trí phòng vệ khắp nơi. Nếu đây là một cạm bẫy...Mong rằng Quân Nhụy sẽ không vì xúc động nhất thời mà hành động lỗ mãng.
Quân Nhụy!
--------//--------
Tài tiên đoán của Thuế Tử Duyệt rất xuất sắc. Sáng nay, Tô Quân Nhụy thực sự nhận được thư của Tô Quân Trạch.
Hai ngày trước, Tô Quân Nhụy đã nhận được thư của Thuế Tử Duyệt. Lá thư do Thuế Tử Duyệt tự tay viết. Trong thư nàng nói mọi người ở kinh thành vẫn khỏe mạnh, bảo cô đừng lo lắng. Lúc ấy, cô mới yên tâm, còn tự nhủ cơn ác mộng kia là do bản thân cô đã suy nghĩ quá nhiều. Không ngờ, sáng nay cô nhận được thư khẩn cấp của Tô Quân Trạch: Duyệt Duyệt đã bị Mộ Dung Lam bắt đi.
Mộ Dung Lam bắt Thuế Tử Duyệt!?
Đọc xong thư, mọi ký ức từ kiếp trước đồng loạt ùa về lấp đầy tâm trí của Tô Quân Nhụy. Cảnh tượng Thuế Tử Duyệt với khuôn mặt đầy sẹo, cả người nhuốm máu, gục chết trong vòng tay cô vào năm đó. Cảnh tượng Thuế Tử Duyệt vừa nói chuyện với cô vừa hộc máu trong mộng mấy hôm trước. Cả hai cứ chồng chéo lên nhau, lần lượt hiện ra trước mắt cô. Tô Quân Nhụy mơ màng không biết cái nào là thực, cái nào là mơ. Hai mắt Tô Quân Nhụy bỗng tối sầm, miệng thì phun máu.
“Vương gia!” Lâm Nham lập tức hét to.
“Tô Quân Nhụy!” Mạnh Hòa Thanh thấy không ổn, lập tức tiến lại gần. Một tay đỡ Tô Quân Nhụy đang lảo đảo muốn ngã xuống, tay còn lại đoạt lấy lá thư trong tay cô. Anh ta vội vàng đọc sơ nội dung lá thư, sắc mặt đen lại như than.
“Tô Quân Nhụy!?” Mạnh Hòa Thanh quăng lá thư, lập tức đỡ Tô Quân Nhụy. Sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu đã trống rỗng, có dấu hiệu phát điên. Mạnh Hòa Thanh vội trấn an Tô Quân Nhụy: “Ngươi hãy bình tĩnh! Thuế Tử Duyệt đang chờ ngươi đến cứu. Nếu ngươi ngã xuống, ai sẽ là người đi cứu Thuế Tử Duyệt!!” Mạnh Hòa Thanh nhấn mạnh ba chữ 《Thuế Tử Duyệt》vì anh ta biết bây giờ chỉ có ba chữ đó mới lọt vào tai của Tô Quân Nhụy. Anh ta vừa sai người đi tìm quân y vừa ra lệnh cho binh sĩ bảo vệ lều của Tô Quân Nhụy. Mạnh Hòa Thanh lo sợ Tô Quân Nhụy sẽ lỗ mãng chạy đi cứu Thuế Tử Duyệt bất chấp tính mạng như một kẻ điên cuồng.
Tiếng đao kiếm, la hét chém giết liên tục văng vẳng bên tai Tô Quân Nhụy. Cảnh tượng đầy máu, oán khí ngút trời cứ không ngừng tái diễn trước mắt cô. Cô hận bản thân vì đã không giết Mộ Dung Lam. Lúc vừa trùng sinh, đáng lẽ cô cầm kiếm giải quyết ả ngay lúc đó. Đúng ra, cô không nên băn khoăn quá nhiều! Thuế Tử Duyệt cũng sẽ không bị hại như bây giờ. Tất cả đều là lỗi của cô! Tô Quân Nhụy chỉ muốn giết hết lũ người trước mắt, giết Mộ Dung Lam! Giết sạch tất cả không chừa một ai!
Tô Quân Nhụy đột nhiên thoát khỏi sự kìm kẹp của Mạnh Hòa Thanh. Cô muốn lao ra khỏi lều. Thật may, Mạnh Hòa Thanh đã có phòng bị từ sớm. Hai người bắt đầu đánh nhau.
Tô Quân Nhụy như phát điên, dáng vẻ oán hận. Chiêu thức loạn xạ đầy sát khí, không chút nương tay. Mạnh Hòa Thanh không kháng cự nổi. Lâm Nham thấy thế lập tức nhảy vào giúp đỡ Mạnh Hòa Thanh ngăn cản Tô Quân Nhụy.
“Vương gia! Vương gia! Người bình tĩnh lại, hãy nghĩ về Phu nhân! Người bình tĩnh lại, Phu nhân mới được cứu!” Lâm Nham chưa đọc thư nên không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, từ lời nói của Mạnh Hòe Thanh và dáng vẻ điên cuồng của Tô Quân Nhụy, hắn đã đoán được ít nhiều. Hắn dám chắc việc này có liên quan mật thiết đến an nguy của Thuế Tử Duyệt.
Mạnh Hòa Thanh tức muốn hộc máu. Anh ta hét lớn: “Tô Quân Nhụy! Ngươi chết rồi! Ai sẽ đi cứu Thuế Tử Duyệt! Ngươi mặc kệ sống chết của Thuế Tử Duyệt luôn phải không?!”
Ba chữ《Thuế Tử Duyệt》phá vỡ tiếng chém giết liên hoàn bên tai, chui vào đầu của Tô Quân Nhụy. Tô Quân Nhụy hộc máu, thân hình chao đảo. Mạnh Hòa Thanh lập tức chế trụ cô lại.
“Duyệt Duyệt~~”
Mạnh Hòa Thanh tung chưởng đánh Tô Quân Nhụy bất tỉnh. Quân y vội vàng chạy đến. Mạnh Hòa Thanh đặt cô nằm xuống giường.
Trần Hán gấp gáp chạy đến khi nghe tin Tô Quân Nhụy đột nhiên nổi cơn điên. Hắn thấy Tô Quân Nhụy đang bất tỉnh nằm trên giường, không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn nhặt một lá thư đang nằm trên đất. Trần Hán đọc xong liền mắng: “Con mẹ nó! Kẻ nào dám to gan! Nếu Phu nhân có mệnh hệ gì, Trần Hán dù có chết cũng không tha cho chúng!”